Tàn Bào

Chương 348

Lúc Tả Đăng Phong bắt đầu đuổi theo, Thập Tam mới chạy được hơn năm dặm, sau một lúc cật lực rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng bắt kịp Thập Tam khi còn cách kiến trúc kia khoảng năm dặm, hắn lập tức phóng linh khí lôi Thập Tam vào lòng, hắn đã chẳng còn gì nữa, nếu Thập Tam xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ điên mất.

Thập Tam bị Tả Đăng Phong bắt về thì vùng vẫy, kêu gào đòi vuột ra.

"Đàng hoàng chút coi!" Tả Đăng Phong đập cho Thập Tam một cái, hắn đánh lần này là đánh thật, tuy Thập Tam cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không dám vùng vẫy nữa.

Tả Đăng Phong thấy Thập Tam không giãy dụa nữa, mới ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này hắn chỉ còn cách quần thể kiến trúc kia không tới năm dặm, nên nhìn thấy khá rõ. Nó là một tòa thành cổ, diện tích ít nhất gấp ba lần trấn nhỏ biên thùy, bốn phía đều có tường thành cao hơn một trượng, ngoài thành còn có quách (lớp tường bao bên ngoài thành), bên ngoài có sông đào bảo vệ thành, cửa thành hướng nam đang mở, cầu treo cũng đã bỏ xuống, kiến trúc trong thành đa số đều có lầu các, nhưng vì bị tường thành che nên không nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng phong cách kiến trúc này thì hẳn là thành cổ thời Tần Hán.

Những lầu các trong thành được khảm nạm rất nhiều vàng bạc, điều này thực không phù hợp lẽ thường , vì dù là hoàng cung cũng chẳng ai lấy kim ngân để trang trí bên ngoài, hơn nữa nếu là kiến trúc thời Tần hán thì đến giờ nhất định đã phải có vết tích hư hỏng, bị phong hoá, nhưng tòa thành cổ này lại không có những dấu hiệu ấy.

Tuy trong thành hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng cả tòa thành lại không có vẻ âm u khủng bố, mà đống vàng bạc nạm lấp lánh kia lại tỏa ra ánh sáng ấm áp hấp dẫn mê người.

Đứng nhìn một hồi, Tả Đăng Phong vẫn chưa nhìn ra cái gì dị thường, nhưng Thập Tam vẫn nhìn về phía cổ thành rít gào thị uy, Thập Tam có thể phân rõ âm dương, nó có thể nhìn thấy những thứ mà con người không nhìn thấy, Tả Đăng Phong chợt nhớ ra độc vật do Cửu Dương hầu diễn sinh có khả năng tạo ra ảo giác, không lẽ tòa thành cổ này cũng là như thế?

Tả Đăng Phong do dự, nhưng cuối cùng quyết định rời đi, việc này không quan hệ gì với hắn, việc không liên quan tới mình thì mặc kệ nó, tẩu vi là thượng sách.

Thập Tam thấy Tả Đăng Phong xoay người quay về, thì gào lên bất mãn.

"Còn dám không nghe lời, thì tao cũng không cần mày nữa." Tả Đăng Phong cao giọng đe Thập Tam, Thập Tam có một tật xấu, hễ gặp phải đối thủ mặc kệ đánh thắng hay không, đều muốn xông lên thị uy.

Thập Tam thấy Tả Đăng Phong thật sự nổi giận, thì im bặt, Tả Đăng Phong rất ít khi nghiêm nghị như vậy với nó, nó sợ Tả Đăng Phong sẽ bỏ mặc nó.

Nhưng một cơn gió nhẹ đột ngột thổi qua, Tả Đăng Phong ngửi thấy một sự quen thuộc trong gió, cái mùi này hình như hắn đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ở đâu.

Trở lại chỗ nghỉ ngơi, đám Diệp Hồng Nhạn đang nghểnh cổ chờ, thấy hắn về thì ai cũng thở phào, hắn là linh hồn của đoàn người, nếu hắn xảy ra chuyện khác gì rắn bị mất đầu.

Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn, thấy tòa thành cổ vẫn còn, chưa biến mất.

"Thường Quỷ thành mỗi lần xuất hiện bao lâu?" Tả Đăng Phong buông Thập Tam xuống, hỏi Diệp Hồng Nhạn.

"Không nhất định, có lúc rất lâu, có lúc chỉ một nén nhang, hồi nãy anh có nhìn thấy gì không?" Diệp Hồng Nhạn trả lời.

"Là thành cổ từ thời Tần Hán, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều lầu các, trên lầu các được khảm nạm rất nhiều vàng bạc châu báu, chuyện này rất không hợp lẽ thường, tôi ngờ tòa thành này là cạm bẫy, đám châu báu đó chính là mồi câu." Tả Đăng Phong trả lời.

"Uống miếng nước trước đi." Diệp Hồng Nhạn đưa túi nước cho Tả Đăng Phong,

Tả Đăng Phong cảm ơn, uống mấy ngụm.

Hai người đang nói chuyện thì tòa thành biến mất, nó biến mất cực kỳ đột nhiên, như chưa từng xuất hiện bao giờ.

"Tường thành và kiến trúc trong tòa quỷ thành đó đều không phải làm bằng đá, mà bằng bùn đất ép vào nhau, phong cách kiến trúc rất giống với người sống nơi này, mà không giống kiến trúc của Trung Nguyên." Tả Đăng Phong ngồi xuống nói tiếp, hắn nói cho Diệp Hồng Nhạn nghe, cũng là nói cho mình nghe.

"Vậy có gì sai, quỷ thành vốn chỉ xuất hiện ở khu vực này thôi." Diệp Hồng Nhạn đáp.

"Cô không hiểu, thời Tần hán nhân số rất ít, hồi đó dù có ở ngay Trung Nguyên thì quy mô những tòa thành cũng không lớn, toà quỷ thành kia lại to gấp ba trấn nhỏ, nếu ở thời Tần hán thì chắc chắn là một tòa thành cực lớn. Một tòa thành lớn như vậy trong sách sử phải có ghi chép chứ, tôi đã nhìn kỹ dáng vẻ của nó, tiếc là không có mang sách sử theo, nếu không đã có thể tra ra lai lịch của toà thành này." Tả Đăng Phong chầm chậm nói.

"Chẳng liên quan gì tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ, trời không còn sớm , anh nghỉ ngơi chút đi." Diệp Hồng Nhạn chuyển đề tài.

Tả Đăng Phong gật đầu, ngồi xuống, Thập Tam chạy tới nằm dưới chân hắn.

Tả Đăng Phong và Diệp Hồng Nhạn ngồi nghỉ, một lúc sao đám binh sĩ đã ngủ hết, Diệp Hồng Nhạn qua giờ tý cũng ngủ , chỉ còn lại Tả Đăng Phong nhắm mắt cố nhớ lại cái mùi kia. Vì khoảng cách quá xa, mùi cũng nhạt, nhưng chắc chắn hắn đã từng ngửi thấy, mùi này không khó ngửi, cũng không thơm, không đặc biệt.

Tả Đăng Phong ngủ một chút đã bị tiếng động của Diệp Hồng Nhạn làm tỉnh giấc, thời gian tốt đi để đi trong sa mạc là từ sáng sớm đến mười giờ sáng.

Mọi người may mắn, chuyến đi này không gặp phải bão cát, sáng sớm dậy đi, đến chạng vạng tối đã tới cổ thành cách rừng cây chết tám mươi dặm về phía nam.

Tả Đăng Phong tới kiểm tra cái hầm giam con bò cạp, sau đó đi quanh cổ thành một vòng, hắn rời đi đã một tháng , gió đã thổi tới rất nhiều cát, không còn lại manh mối gì.

Diệp Hồng Nhạn đến kiểm tra giếng nước, nó đã hoàn toàn khô cạn.

Đến đây cũng coi như sắp tới chỗ cần tới, nên mọi người dọn dẹp một khu vực, dỡ đồ ăn và nước xuống khỏi lưng lạc đà, dựng trại đóng quân, chuẩn bị qua đêm.

"Lạc đà cũng phải uống nước, nhưng nước không đủ, làm sao bây giờ?" Diệp Hồng Nhạn hỏi nhỏ Tả Đăng Phong, lạc đà khi chở nặng tối đa chỉ có thể nhịn khát bảy đến mười ngày, nếu lâu hơn nó sẽ chết khát.

" Nguồn nước gần nhất cách đây bao xa?" Tả Đăng Phong hỏi, cấp dưỡng cho hơn 200 con người tiêu hao hơn hắn tưởng quá nhiều.

"Đi khoảng ba ngày." Diệp Hồng Nhạn chỉ hướng tây nam.

"Cho lạc đà uống trước, ngày mai cô dẫn đội lạc đà đi lấy nước, mang về càng nhiều càng tốt." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp, hắn đối với súc vật tốt hơn với người, nếu có thể không giết chúng thì hắn sẽ tận lực không giết.

"Ừ." Diệp Hồng Nhạn gật đầu.

Cổ thành tuy đã bỏ đi, nhưng vẫn có tác dụng chắn gió, mọi người gom gỗ định nhóm lửa, nhưng bị Tả Đăng Phong ngăn lại , nơi này cách rừng cây chết chỉ có tám mươi dặm, nhóm lửa ở đây rất có thể bị âm chúc hỏa xà phát hiện.

Không chỉ không cho nhóm lửa, Tả Đăng Phong còn nghiêm cẩn họ không được gây lớn tiếng ồn ào, chỉ nói cho họ biết mục tiêu chỉ còn cách tám mươi dặm về hướng bắc, là một con rắn to , còn to bao nhiêu thì Tả Đăng Phong không nói.

Đến hừng đông, Diệp Hồng Nhạn vội thúc đội lạc đà đi tìm nguồn nước, Tả Đăng Phong sai hai tay súng máy đi theo bảo vệ. Những binh sĩ này đã ở chung với hắn nhiều ngày , Tả Đăng Phong cũng nhận ra được có một số người tính cách dùng được, hai người đi theo Diệp Hồng Nhạn tuyệt đối là người đàng hoàng.

Diệp Hồng Nhạn đi rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu lên kế hoạch hành động. Nơi này cách rừng cây chết tám mươi dặm, những binh sĩ này đi trong sa mạc, mỗi giờ chỉ có thể đi bảy, tám dặm, chạy tới rừng cây chết cần mười tiếng, lúc này là sáu giờ sáng, chạy tới rừng cây chết sớm nhất cũng đến bốn giờ chiều, trời mùa thu hơn sáu giờ chiều là trời đã tối, mà trời tối lại rất bất lợi với mọi người.

Tả Đăng Phong quyết định nghỉ ngơi một ngày, canh tư ngày tiếp theo xuất phát. Trời canh tư có ánh trăng sáng sủa, dù gặp phải âm chúc hỏa xà tập kích cũng không đến nỗi không nhìn thấy đường mà đối phó, canh tư xuất phát thì chừng mười giờ sáng là có thể chạy tới nơi.

"Tả chân nhân, cô Diệp chừng nào trở về?" Triệu Đại Pháo đi qua hỏi.

"Ba ngày, hiện giờ nước không còn đủ để quay trở về, cần phải bổ sung." Tả Đăng Phong nói to. Đại chiến sắp tới, hắn nhất định phải củng cố lòng tin cho mọi người, hắn muốn đám binh sĩ nhìn thấy hy vọng trở về nhà.

Đúng như dự đoán, hắn vừa nói xong, thì đám lính cười ồ. Bọn họ không ngốc, biết lúc đến đây đã uống nước quá nhiều, nếu không bổ sung họ sẽ hoảng loạn.

"Các huynh đệ hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, ăn uống cho no, quá nửa đêm nay xuất phát, sáng mai sẽ ra tay." Tả Đăng Phong nói với Triệu Đại Pháo.

Triệu Đại Pháo lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh của Tả Đăng Phong , làm lính ai cũng sợ đánh đêm, trời sáng sủa thì an tâm hơn rất nhiều.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong cũng không đi trước kiểm tra tình huống, không chỉ vô ích, mà còn có thể làm bại lộ hành tung mọi người.

Trời thu, gió Bắc khá nhiều, cả ngày Tả Đăng Phong đều nhìn chằm chằm cọng cỏ mọc trên bức tường đổ, sợ bị đổi chiều gió. Gió Bắc là thổi về hướng nam, rất có lợi cho họ, lỡ gió đổi ngược chiều, sẽ thổi mùi của họ tới rừng cây chết, âm chúc hỏa xà mà ngửi thấy, sẽ có đề phòng.

Chờ đợi một ngày, đến tối, Tả Đăng Phong để lại mười người, số còn lại theo hắn xuất phát về phía rừng cây chết, mỗi người ngoài mang theo trang bị cá nhân, còn mang theo hai ngày lương khô.

Toán lính này tuy không phải quân chính quy, nhưng khi hành quân vẫn đi rất êm, Thập Tam đi trước xua đuổi độc trùng, mọi người chia làm hai hàng đi theo, tốc độ hành quân khá nhanh, đường đi cũng không có nguy hiểm, đến chín giờ sáng, mọi người đã tới rừng cây chết...
Bình Luận (0)
Comment