Tàn Bào

Chương 37

Tuyết vẫn đang rơi rất lớn. Tả Đăng Phong cùng Thập Tam đạp tuyết đi về phía trước, mặc dù có thể thông qua linh khí điều tiết nhiệt độ, nhưng giầy ướt đẫm và bông tuyết từ cổ áo rơi vào khiến Tả Đăng Phong cảm thấy hết sức vất vả.

Đến giữa trưa, Tả Đăng Phong cũng đã tới huyện Mưu Bình, tối hôm qua, trên người trung niên tăng nhân, hắn lấy được hơn mười đồng đại dương, nên hôm nay đã có tiền ở trọ

Tả Đăng Phong thuê một phòng gần kề với bếp lò. Vừa vào nhà, Thập Tam rung người cho tuyết rơi xuống rồi nhảy lên đầu giường đặt gần lò sưởi. Tả Đăng Phong lấy đôi giày đã ướt đẫm và y phục cởi ra, đưa lại gần bếp lò hong khô, sau đó lấy ra nửa bình rượu trắng tự rót uống một mình. Hắn không cam lòng bỏ tiền ra mua thức ăn để ăn cơm, mặc dù trên người hiện giờ có hơn mười mấy đồng đại dương, nhưng sau này cần dùng tiền rất nhiều, hắn phải tiết kiệm.

Sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong ngủ trong chốc lát, lúc sẩm tối tuyết ngừng rơi, Tả Đăng Phong lại tiếp tục lên đường. Lúc này vận khí hắn phi thường tốt, đi chưa xa hắn gặp một đội xe la chở hàng đi Tế Nam, hắn đưa cho người đánh xe một vài đồng, rồi cùng Thập Tam theo xe mà đi.

Tốc độ xe la không nhanh bằng lúc Tả Đăng Phong đi bộ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn đi nhờ xe là vì Thập Tam, Thập Tam là động vật họ mèo, dưới chân có đệm thịt, đi đường dài nó không chịu nổi.

Đây là lần đầu tiên Tả Đăng Phong đi xa quê nhà, sau khi rời khỏi bán đảo Giao Đông, dọc theo đường đi, hắn thấy được những điều làm hắn cực kì khiếp sợ. Ven đường, thường xuyên thấy được vô số người chết đói, thân thể những người chết này cũng không còn nguyên vẹn, rất nhiều người bị cắt đi da thịt, xương…

Hỏi người đánh xe, Tả Đăng Phong mới biết được thịt xương của những người bị chết kia đều bị những nạn dân cắt đi mà ăn. Năm ngoái, chính là năm 1937, nhiều nơi trên Trung Quốc gặp họa, nặng nhất chính là Hà Nam, Tứ Xuyên, Cam Túc, An Huy… những người ở các vùng này đều chạy nạn tới Sơn Đông, nhưng năm ngoái phần lớn vùng đất ở Sơn Đông cũng bị tai họa, vì thế mọi người lại chuyển hướng nhằm hướng Bắc mà đi Quan Đông.

Càng gần Tế Nam, nạn dân trên đường càng nhiều, những người này đều là người nhà quê từ bốn phương tám hướng mà tới, nữ nhân bế trẻ con trong tay, gầy như que củi… trên đường thỉnh thoảng thấy được các thi thể không trọn vẹn, cách đó không xa lại có nạn dân nhóm lửa thiêu đốt cái gì đó. Ngoài ra hai bên đường lớn có rất nhiều mộc bia của trẻ con. Tất cả những điều này làm cho Tả Đăng Phong khiếp sợ, trong lòng hắn không chỉ một lần tự hỏi điều này có phải là sự thực không, nhưng mà sự việc sờ sờ xảy ra trước mắt, mọi chuyện hắn thấy đều hết thảy là sự thật.

“Đại thúc, tại sao những đưa bé bị chết đều là nam?” Tả Đăng Phong hướng người đánh xe hỏi. Hai bên đường lớn cắm mộc bia phần lớn là của nam hài.

“Các bé gái được người khác mua đi, bé trai thì rất khó bán.” Người đánh xe hàng năm qua lại vùng đất Tế Nam, đã chứng kiến được nhiều những việc không muốn thấy này.

“Vì sao bé gái lại bán dễ hơn?” Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.

“Bé gái được mua để làm trong kỹ viện Nam Phương.” Người đánh xe trả lời vô cùng bình tĩnh.

“Các bé gái nhỏ tuổi, sao có thể tiếp khách được?” Tả Đăng Phong cau mày hỏi. Ở bán đảo Giao Đông, những cô gái mười lăm, mười sáu tuổi đã được xem như trưởng thành, nhỏ hơn nữa chính là các bé gái, người đánh xe nói các nữ nhân bị mua đi chính là những bé gái này, chúng vẫn chưa trưởng thành.

“Người có tiền thì sẽ vui lòng mà dày xéo trẻ em, có ai quản sự sống chết của họ.” Người đánh xe than thở nói.

Nghe người đánh xe than thở, Tả Đăng Phong cũng không mở miệng, trong loạn thế, các loại nhân tính đáng ghê tởm đều lộ ra, mỗi một người đều nghĩ hết tất cả các biện pháp để giữ được mạng sống. Lúc trước, Tả Đăng Phong vẫn không hiểu hai tỷ phu mình tại vì sao chỉ vì một đồng đại dương mỗi tháng, mà dấu giếm mẹ bị mất đi. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, cùng đường thì quẫn chí, chưa quẫn chí cũng chỉ vì cái nghèo chưa tìm đến mà thôi.

Một nữa đoạn đường trước, Tả Đăng Phong đều một mực nhẫn nhịn, hắn cho là mình có thể nhìn quỷ Nhật tru diệt thôn dân thì cũng có thể thờ ơ được với các nạn dân đang dãy dụa với tử vong trên con đường này. Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn không nhịn được nữa, những thôn dân kia từng vứt bỏ hắn, dù hắn ngồi yên không lý đến, nhưng tình người hắn vẫn còn nguyên. Những nạn dân này cũng chưa từng có khúc mắc gì với hắn, hắn không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ chết đói mà không quản, cho nên khi gặp phải nạn dân cực kì đáng thương, Tả Đăng Phong đều nhảy xuống xe nhét cho họ mấy xu.

Những đồng xu này là Tả Đăng Phong dùng đồng đại dương đổi với những người đánh xe trong đoàn, lúc trao đổi, bọn họ xén bớt một ít xu, nhưng Tả Đăng Phong vẫn không nói gì. Nếu dùng đồng đại dương cho nạn dân thì hắn chỉ có được mười mấy đồng, tối đa cũng chỉ cho được mười mấy người, nhưng nếu đổi thành tiền xu thì có thể trợ giúp được nhiều người hơn.

Một nữa đoạn đường sau, Tả Đăng Phong bắt đầu hối hận Bởi vì hắn gặp phải những người còn đáng thương hại còn hơn những người hắn cho tiền lúc trước. Nhưng lúc này Tả Đăng Phong đã không còn cho tiền nữa, hiện hắn chỉ còn lại hai đồng đại dương.

Hai đồng này Tả Đăng Phong vẫn không cho ai, cho dù gặp người đáng thương hắn cũng không cho, bởi vì hắn cần phải đảm bảo sự sinh tồn của chính mình, những thứ không liên quan đến sự sống sót của mình thì hắn có thể trợ giúp người khác, nhưng quan hệ đến an nguy của mình, hắn tuyệt đối không làm. Hắn còn sống là vì báo thù cho Vu Tâm Ngữ, báo thù cho người đã chảy máu cạn kiệt vì mình chứ không phải là những nạn dân này.

Xe la đi cũng không quá chậm, sáu ngày sau đã đến Tế Nam. Sau khi vào thành, Tả Đăng Phong lập tức tìm một quán cơm, mua cho Thập Tam một con gà, mấy ngày qua Thập Tam cũng không săn được thức ăn, từ khi rời khỏi bán đảo Giao Đông cũng chưa từng gặp được núi lớn.

Thành Tế Nam có rất nhiều lính Nhật. Từng đội tiếp từng đội tuần tra trong thành, Tế Nam là tỉnh phủ, tự nhiên sẽ phồn vinh hơn huyện thành, nhưng loại phồn vinh này cũng chỉ là buôn bán và kinh tế phồn vinh. Ở các địa phương như thế này, người có tiền có thể sống vô cùng tốt, cửa hàng quán ăn đầy đường, tửu lầu, rạp hát nơi đâu cũng có, kỹ viện nhà tắm cũng vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với người không có tiền mà nói, nơi này chính là địa ngục. Bởi vì nơi này hết thảy đều cần tiêu tiền, mà bọn họ thì hoàn toàn không có tiền.

Hiện tại Tả Đăng Phong đang ở đông thành Tế Nam, thành Tế Nam rất lớn. Quân Nhật trú đóng ở Tế Nam cũng rất nhiều, phần lớn đều trú đóng ở bên trong thành.

Tả Đăng Phong chỉ có thể giả dạng làm ăn mày mà từng bước tìm hiểu. Bởi vì thị lực của hắn gấp ba lần người thường nên Tả Đăng Phong có thể từ rất xa quan sát tình huống quân Nhật, hắn đang ăn vận như một tên ăn mày nên cũng không làm cho quân Nhật nghi ngờ.

Thập Tam trải qua một trận bôn ba, cũng không còn béo như lúc trước, trong những lúc Tả Đăng Phong ngồi ở góc tường quan sát quân Nhật, bình thường nó đều nằm trên nóc nhà mà quan sát Tả Đăng Phong.

Quân Nhật trú đóng ở Tế Nam cũng không xua đuổi nạn dân tràn vào thành, không những không xua đuổi mà còn mở ra một số nơi cứu tế chút ít cho nạn dân, mỗi đêm đều phân phát một ít thức ăn. Điều này dĩ nhiên là thủ đoạn dùng để thu phục nhân tâm, bởi vì bọn chúng phân phát thức ăn quá ít, mỗi ngày chỉ có vài thùng bánh bao, thời điểm phân phát bánh bao còn có người của tòa soạn báo đứng bên cạnh chụp ảnh, từ đó tuyên truyền thiện chí của người Nhật lên báo.

Đối với cái này, Tả Đăng Phong cũng không quan tâm, trước mắt hắn gặp phải khó khăn rất lớn. Bởi vì hắn không thể tùy tiện tiến vào doanh trại của quân Nhật, chỉ có thể ở phía ngoài mà quan sát chờ chực, mỗi một nơi doanh trại quân Nhật, Tả Đăng Phong đều mất ba ngày quan sát người ra vào, ba ngày sau đó hắn lại đổi đi. nơi khác.

Mấy ngày qua Tả Đăng Phong cũng không được ăn uống đầy đủ, bởi vì thỉnh thoảng có nạn dân đi qua, nhìn thấy Tả Đăng Phong đang ăn gì thì đều giương mắt nhìn hắn, đến mức cuối cùng Tả Đăng Phong chỉ có thể lấy thức ăn đưa cho bọn họ.

Cuối buổi chiều ngày thứ bảy, Tả Đăng Phong không mua bánh ngô, vì bánh ngô đã bị bán hết, hắn không thể làm gì khác hơn là mua hai cái bánh bao.

Trở lại góc tường, nhìn hai cái bánh bao trong tay, Tả Đăng Phong lại nhớ đến lúc Vu Tâm Ngữ đưa hắn quả táo, khi đó hắn đã đưa hai cái bánh bao đáp tạ nàng.

Trong lúc hắn đang sững sờ ngắm bánh bao trong tay, hắn lại cảm giác như có người đang theo dõi hắn. Ngẩng đầu lên, hắn thấy một nữ nhân đang đứng trước mặt hắn, cô ta rất gầy, tầm hơn ba mươi tuổi, vóc dáng bình thường, mặc một bộ quần áo bông cũ rách, trên đầu đội một tấm vải xanh quấn quanh, tầm mắt của cô ta quanh quẩn nơi mặt và tay của Tả Đăng Phong.

Cô gái nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng nhìn nàng, trên mặt cô gái có chút bất đắc dĩ, có khát vọng, có ngượng ngùng, càng nhiều hơn chính là vẻ đói bụng.

Nhìn nhau một lúc lâu, Tả Đăng Phong đưa hai cái bánh bao trong tay cho nàng, nữ nhân này cũng không giống như các nạn dân trước kia, nhanh chóng nhận thức ăn rồi chạy đi, mà là vuốt ve ngón tay, mặt lộ vẻ xấu hổ.

“Tôi không đói, cô ăn đi.” Tả Đăng Phong đưa hai cái bánh bao cho nàng.

“Cảm ơn.” Cô gái nhận lấy bánh bao rồi hướng Tả Đăng Phong cúi người tạ ơn. Tả Đăng Phong chưa từng rời khỏi quê nhà, nghe giọng cô gái thì không phải là người Sơn Đông, nhưng không biết là khẩu âm nơi nào.

“Cái này cho cô” Tả Đăng Phong thấy nàng hiểu lễ phép như vậy liền từ trong túi quần lấy ra hai xu đưa cho nàng, lúc này giá cả tăng cao, một xu mua không được một cái bánh quẩy, nhưng có thể mua được một cái bánh bao hoặc là hai cái bánh ngô.

Cô gái kinh ngạc nhìn đồng xu trong tay một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. “Thế anh thì sao?”

“Tôi còn.” Lời của cô gái làm Tả Đăng Phong rất cảm động, sau khi Vu Tâm Ngữ chết đi, không còn người nào quan tâm tới hắn, mặc dù hắn vẫn luôn phân phát thiện tâm, nhưng những nạn dân kia tối đa cũng chỉ hướng hắn mà nói cảm ơn, chưa từng có người nhìn hắn cũng trong bộ dáng tả tơi lam lũ mà nói một câu: “Anh đem tiền cho tôi, còn anh thì sao?”

“Tiểu huynh đệ, anh chỉ có một mình thôi sao?” Cô gái thông qua thanh âm của Tả Đăng Phong đoán được tuổi hắn cũng không lớn.

Tả Đăng Phong nghe vậy mặc nhiên gật đầu, Thập Tam mặc dù thông minh, nhưng nó không phải là người.

Cô gái thấy thế không nói chuyện nữa, nhìn xung quanh ngó chừng, rồi lấy tay kéo Tả Đăng Phong hướng khu nhà hoang ở một ngõ ngỏ đi tới. Tả Đăng Phong không minh bạch chuyện gì nhưng vẫn theo nàng mà đi.

“Tiểu huynh đê, ta cái gì cũng không có…” Sau khi đi tới khu nhà hoang, cô gái để bánh bao và đồng xu xuống, ngượng ngùng vén áo bông lên, định cởi bỏ thắt lưng.

“Đại tỷ, không cần như vậy.” Tả Đăng Phong thấy thế lập tức đoán nàng muốn làm gì, vội vàng kéo tay nàng lại.

Cô gái thấy thế nghi hoặc rồi ngượng ngùng nhìn Tả Đăng Phong, cũng không rõ vì sao hắn lại muốn ngăn mình lại.

“Đại tỷ, cô cũng một thân một mình thôi sao?” Tả Đăng Phong cầm lấy bánh bao và đồng xu bên cạnh một lần nữa nhét vào tay cô gái, rồi xoay người bước đi.

“Còn có bà và hai đứa con gái nhỏ.” Cô gái sau đó đi theo ra ngoài. “Tiểu huynh đệ, con gái tôi mới sinh ra, hay là chúng ta kết nhóm mà đi chung?”

“Kết nhóm chung?” Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.

“Đồ ăn tôi ăn nhiều một chút, anh ăn tôi…..” Cô gái cúi đầu nhỏ giọng nói.

Tả Đăng Phong cau mày trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của cô gái. Thời buổi thiếu thốn thức ăn, vì sống sót, nên bất kể cái dạng phương pháp gì cũng đều nghĩ ra được.

“Đại tỷ, cô nghe tôi, nhắm hướng đông nam mà đi, năm nay nơi đó không có tai họa, có lẽ sẽ còn có đường sống.” Tả Đăng Phong lấy từ trong lòng ra một đồng đại dương đưa vào tay cô gái.

Cô gái bị cử động của Tả Đăng Phong làm sợ ngây người, sau hồi lâu ngây ngẩn liền xoay người chạy mất. Không lâu sau đó, lại dắt díu đến một người già cùng một đứa bé khoảng tám tuổi và một đứa bé còn ôm trong lòng, cả một nhà lớn bé đều quỳ xuống trước mặt Tả Đăng Phong mà bái tạ.

Tả Đăng Phong cũng không thích như vậy, nhanh chóng đuổi họ đi rồi rời khỏi nơi này, chỗ này hắn cũng đã quan sát được ba ngày, phải thay đổi nơi khác.

Màn đêm buông xuống, Thập Tam từ trên nóc phòng nhảy xuống, đi theo Tả Đăng Phong lang thang trên đường, hiện giờ trên người hắn đã không còn tiền, không thể ở phòng trọ được nữa. May mà hắn vẫn còn có một viên Dạ Minh Châu, đợi hừng sáng ngày mai tìm hiệu cầm đồ mà bán đi.

Trong lúc Tả Đăng Phong đang tính toán tìm nơi để ngủ qua đêm thì trên đường phố phía trước vang đến tiếng súng, chỉ chốc lát sau từ khúc quanh chạy ra một tên nam nhân hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc đồ đen, trong tay cầm súng lục, phía sau là tiếng bước chân và gào thét của lính Nhật.

“Đcm mày chứ, thật làm cho tao gặp được.” Trong chớp mắt, Tả Đăng Phong đỏ hồng mắt lên, làm hắn kích động như thế không phải là do nam tử mặc áo đen kia, Tả Đăng Phong căn bản là không nhận ra hắn.

Sở dĩ sát cơ của Tả Đăng Phong hiện lên là bởi vì hắn nghe tiếng quát tháo của quỷ Nhật phía sau, tiếng hô “ha,ya,ku” thúc dục binh lính đuổi theo cùng với thanh âm của tên đánh xe cho Đằng Khi ngày đó giống nhau như đúc, tuyệt đối không sai.

Bình Luận (0)
Comment