Tàn Bào

Chương 377

Ngồi nghỉ một chút, mọi người đứng dậy, các đầu lĩnh nhìn Tả Đăng Phong, "Đi núi nào?"

"Đi ngọn núi ở hướng Đông Bắc, tôi đi trước, các người theo sau." Tả Đăng Phong vọt đi, Thập Tam nối gót, Mã Anh và Chu Hùng ở phía sau dẫn đám nông dân đào mộ.

Tả Đăng Phong sử dụng thanh kiếm của Chu Hùng, vật này được Chu dùng để dọa người mà thôi, lưỡi còn chả có, nhưng vào tay hắn thì dùng để chặt cây vẫn dư xài. Tả Đăng Phong toàn chọn những cây đu và cây hòe to bằng miệng bát, chặt bỏ đầu đuôi, còn dài chừng ba mét, chém xong vận linh khí ném xuống núi, đến khi mọi người tới nơi, đã thấy hơn 100 cây chất đống dưới chân núi, mỗi nông dân vác lấy một gốc, quay đầu trở về.

Tả Đăng Phong chặt cây làm gà rừng náo động, Thập Tam bắt được một con, xé ra ăn uống, Tả Đăng Phong chờ nó ăn xong mới quay trở về.

Về lăng mộ, đám nông dân vẫn còn chưa về, Tả Đăng Phong tiếp tục ăn, lại uống hết nửa bình rượu, đám nông dân mới nối nhau về tới, ai cũng mồ hôi đầm đìa.

Tả Đăng Phong lập tức nhảy xuống đáy hố, giám sát mọi người chống cây. Một thân gỗ này chống lên, có thể chịu được sức nặng mấy ngàn cân. Các thân gỗ được chống vào những khớp nối ở hai bên, nương vào vách đá, không làm cản đường đi của mọi người.

Cuối mộ đạo xuất hiện một cánh cửa đá, hình thức giống hệt cánh cửa đầu tiên, chỉ khác chăng là có thêm hai cái móc kéo cửa. Móc kéo làm bằng đồng, vì trong lăng mộ rất khô ráo, nên móc kéo không bị ôxy hoá, mà vẫn giữ nguyên màu vàng.

"Tả chân nhân, bây giờ làm gì?" Mã Anh hỏi.

"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong xua tay. Đằng sau cánh cửa thứ nhất, trên đầu có đá, chính là để người ngoài không thể vào được. Nếu đã như vậy, cánh cửa thứ hai lẽ ra không nên có móc kéo, nếu kéo nó, có làm khởi động cơ quan trong mộ hay không.

Tả Đăng Phong nhìn quanh. Trên đầu có tổng cộng bốn mươi chín phiến đá, giữa phiến cuối và và cánh cửa thứ hai có một khu vực trống màu xám rộng khoảng một trượng màu xám. Chỗ này không dùng đá, mà dùng gạch xám, không những trên nóc, mà hai bên vách cũng đều là gạch xám, rõ ràng đây là khu vực an toàn.

Nhưng nếu kéo khuyên đồng, khả năng lớn nhất chính là bốn mươi chín phiến đá trên đầu sẽ và ầm ầm rơi xuống. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng đỡ, chỉ sợ sau đó sẽ liên hoàn tới một cơ quan khác, nếu cơ quan hai nơi đều và khởi động, hợp tác với nhau, thì khu vực an toàn này không có còn an toàn nữa. 

Khương Tử Nha đã già trăm tuổi, người già ai cũng trầm ổn, không có lòng hư vinh, làm việc không có giống người trẻ tuổi, chỉ thích những thứ kỹ xảo be bé. Cơ quan trong mộ Khương Tử Nha nhất định không nhiều, nhưng đều vô cùng lợi hại.

"Tả chân nhân, có cần kéo cửa ra không? " Lưu Quý Lâm thấy Tả Đăng Phong im lặng mãi, bèn hỏi nhỏ.

"Nếu kéo mở nó, đá trên đầu sẽ rơi xuống hết." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp.

"Chúng ta đã chống vững hết chúng rồi mà, với lại chỗ tôi đang đứng đâu có phiến đá nào." Lưu Quý Lâm thắc mắc.

"Anh có từng nghĩ vì sao chỗ này lại không có đá không? " Tả Đăng Phong cau mày ngược lại.

"Vì có lắp đá trên này không có dùng được, ngài nghĩ xem, cửa đá là mở hướng ra ngoài, khi mở cửa ra, dù bên trên có đá rơi xuống, cũng sẽ bị cửa đá chặn lại." Lưu Quý Lâm lý sự.

"Rất có lý." Tả Đăng Phong gật đầu cười.

"Ngài nghỉ đi, việc này để mấy người chúng tôi làm." Lưu Quý Lâm được Tả Đăng Phong khen, lập tức muốn ra tay.

"Đừng vội. Tôi chỉ bảo là anh phân tích có lý, chứ không phải bảo anh phân tích đúng, nếu không cẩn thận, thì sẽ bị lừa." Tả Đăng Phong cản Lưu Quý Lâm.

Lưu Quý Lâm khó hiểu nhìn Tả Đăng Phong.

"Khu vực an toàn rộng hai trượng, cửa đá cũng là hai trượng, nếu cửa đá mở ra hai bên, cánh cửa sẽ kề sát hai bên vách, và vừa khớp hết khu vực an toàn, như vậy một là không thể trốn đằng sau cửa, tất cả mọi người đều sẽ đứng ngay trong mộ đạo, nếu từ trong cửa đá có phóng ra ám khí, chúng ta sẽ phải làm sao?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Tả chân nhân, ngài bảo ám khí là tên à?" Mã Anh xen mồm.

"Không phải. Cung nỏ muốn bắn thì phải có dây cung, nếu dây cung là kim loại, thì qua nhiều năm như vậy, hẳn đã mất khả năng co dãn, nếu không phải bằng kim loại, thì sẽ mục nát, nên không thể là cung nỏ. Khương Tử Nha từng chiếm được một bộ Thiên Thư ( thiên chữ triện sách ), bộ Thiên Thư này có hai quyển sách 'Luyện khí nhị thư’ phân ra ghi chép cách luyện chế các loại kim loại và bố trí cơ quan. Khương Tử Nha nhất định sẽ bố trí một loại đồ vật có thể dùng nhiều lần, một khi cửa đá mở ra, vật này nhất định sẽ lao ra." Tả Đăng Phong bình tĩnh phân tích.

"Tả chân nhân, vậy bây giờ nên làm gì?" Lưu Quý Lâm có vẻ lo lắng. Loại người này không hề có tính nhẫn nại, họ đã quen đào mộ ra thì lấy đồ đi, chưa bao giờ gặp phải cơ quan, hơn nữa từ lúc vào mộ Tả Đăng Phong làm gì cũng tính đầu tính đuôi, hắn cảm thấy Tả Đăng Phong hình như lúc nào cũng làm cho sự việc trở nên phức tạp.

"Nếu tôi không phát hiện có cơ quan, tôi sẽ đi tới kéo cửa, đá phiến trên mộ đạo sẽ rơi xuống, đè bẹp tất cả mọi người, bên trong kia cũng sẽ có ám khí bay ra, giết sạch những người còn lại." Tả Đăng Phong lầm bầm.

"Tả chân nhân, mộ đạo đã chống vững rồi, nếu có chuyện xảy ra thật, tôi vẫn chạy ra kịp." Một đầu lĩnh chen miệng vào.

"Có lẽ Khương Tử Nha cũng dự liệu được có người cẩn thận tìm được cơ quan, chống đỡ trần mộ. Nếu vậy, thứ từ trong kia lao ra chính là để bắn thẳng tới miệng mộ đạo lấp nó lại, như thế vẫn là tất cả mọi người đều phải chết." Tả Đăng Phong lắc đầu. Tuy Khương Tử Nha đã chết, nhưng trí thông minh của ông ta không phải tầm thường, vào mộ ông ta chính là đấu trí với ông ta, không được qua loa bất cẩn.

Mọi người không nói gì nữa, Tả Đăng Phong là người dẫn đầu, hắn nói gì chính là cái đó, không ai dám làm trái ý hắn.

Tả Đăng Phong cất bước đi ra ngoài, mọi người vội vàng đi theo.

Tới cửa ra vào, Tả Đăng Phong đứng lại, tỉ mỉ xem xét độ dày của cánh cửa đá thứ nhất, ép những cây gỗ chống sát vào vách đá. Khi cánh cửa đá thứ hai mở ra, thứ bên trong lao ra rất có thể là một con quái vật khổng lồ, đủ to để chiếm cứ gần như toàn bộ mộ đạo, không chừa đủ không gian cho người trong mộ đạo né tránh. Nhưng nó phải hơi nhỏ hơn diện tích cánh cửa, thì mới đi lọt qua cửa được, nên độ dày của cửa đá là vị trí an toàn để dựng cọc gỗ, nếu dựng lệch ra ngoài, rất có thể sẽ bị quái vật khổng lồ kia đâm gãy.

Tả Đăng Phong đến chỗ cánh cửa đá thứ hai, ngẩng đầu nhìn lên, một lúc sau quay lại ra lệnh, "Từ đỉnh trên kia đào một khúc dài sáu thước, rộng ba thước, sâu hai thước."

Mọi người lập tức đi đào, họ không sợ làm việc, chỉ sợ Tả Đăng Phong không tính toán ra.

"Tả chân nhân, trong này còn bao nhiêu cơ quan?" Mã Anh hỏi.

"Chỉ có một cái này, và một trận pháp nữa." Tả Đăng Phong đáp. Khu vực này chỉ có năm mươi bước, không thể có quá nhiều cơ quan.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mã Anh như trút được gánh nặng.

Tả Đăng Phong cười nhạt. Cơ quan tuy rườm rà, nhưng đều để lại dấu vết, trận pháp mới là cái khó nhất. 

Mọi người đào rất nhanh, sau một nén nhang đã đào xong.

Tả Đăng Phong dẫn mọi người ra khỏi mộ đạo, trở lên mặt đất, trời đã qua buổi trưa.

"Thập Tam, mày ở lại trên này." Tả Đăng Phong chỉ vào rương gỗ nói với Thập Tam, Thập Tam lập tức nhảy tới ngồi chồm hổm bên trên thùng gỗ.

"Cho tôi mượn kiếm của anh." Tả Đăng Phong chỉ thanh kiếm trong tay Chu Hùng.

Hắn không nói gì thêm, lướt xuống đường hầm, hắn chẳng cần phải dặn dò gì những người này, hắn biết rõ một khi gặp nguy, những người này sẽ không nghĩ cách cứu mình.

Lúc vào lăng mộ, Tả Đăng Phong kiểm tra hàng cọc gỗ lần nữa, đi tới cánh cửa đá thứ hai, lần này hắn không còn do dự, nắm lấy khuyên đồng ở mũi con thú bên phải, khẽ kéo một cái. Khuyên đồng không hề được gắn chặt cố định vào cửa đá, chắc chắn bên trong có cơ quan.

Nhưng phát hiện điều này cũng vô ích, vì dù có dùng linh khí kéo mở cửa, thì cũng vẫn sẽ phát động cơ quan bên trong. Tả Đăng Phong cầm khuyên đồng kéo mở cửa ra.

Lúc cửa đá chỉ mở ra khe hở chừng một thước, thì cả hai cánh cửa đá hai bên đều đột ngột mở bung hướng ra phía ngoài. Tả Đăng Phong đã phòng bị sẵn, lập tức nhảy vào chỗ ẩn thân đào trên đỉnh mộ đạo, một quả cầu đá tròn to tướng đùng đùng lăn vọt qua, và tiếng động ầm ầm lăn ra ngoài.

Tình hình này giống hệt với dự liệu của hắn, chỉ khác chăng là hắn vốn tưởng là cái gì đó sắc bén, song cuối và lại là một quả cầu đá to tướng, tuy nhiên kích thước thì trùng hợp, trong mộ đạo vang vọng tiếng gỗ phải chịu sức nặng quá tải nghiến lên kẽo kẹt, có một sợi dây đồng thô to cột vào quả cầu đá.

Quả cầu đá lăn ra ngoài rồi, Tả Đăng Phong lập tức nhảy xuống, rót linh khí vào trường kiếm dùng hết sức chém sợi dây đồng. Sắt théo vốn cứng hơn đồng, lại được rót vào linh khí, lập tức chém đứt sợi dây, nhưng chém xong thì thiết kiếm cũng gãy.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn qua, thấy quả cầu đá đã cút khỏi mộ đạo, mới ném đoạn kiếm gãy xuống...
Bình Luận (0)
Comment