Tàn Bào

Chương 432

Quái ngư bị xé nát, vô số máu màu xanh lục túa ra nước biển, Tả Đăng Phong không nhìn ra được bóng xanh kia là con gì, nhanh chóng xoay người bơi chỗ hổng.

Vì bị quái ngư đẩy đi rất xa, hắn không còn nhìn thấy lối ra, lại thêm thiếu dưỡng khí làm cảm giác nhận biết phương hướng bị hỗn loạn, Tả Đăng Phong bơi một lúc vẫn không tìm thấy chỗ hổng, lúc này dưỡng khí đã hoàn toàn hết sạch, Tả Đăng Phong vội giơ tay trái tường băng, phát ra Thuần Dương chân khí, muốn dùng Thuần Dương chân khí hòa tan băng ra để có không gian mà thở.

Nhưng Tả Đăng Phong đã bị rối loạn mà quên mất nước biển ở ngay dưới băng, dù băng bị tan ra bao nhiêu thì sẽ bị nước biển nhanh chóng lấp kín bấy nhiêu, bết bát nhất chính là Thuần Dương chân khí phát ra lại tạo nên lực đẩy, làm hắn chìm sâu thêm xuống nước.

Tả Đăng Phong chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình bị chết đuối, hắn hoảng loạn phát ra linh khí đánh lên trên, muốn đánh tan mặt băng, nhưng càng phát ra linh khí lực đẩy sinh ra lại càng đẩy hắn sâu xuống nước.

Đột ngột Tả Đăng Phong nhận ra mình bị cắn ngang người, lúc này hắn đã không còn lực phản kích, đành nhắm mắt chờ chết, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng hàm răng của đối phương không hề khép chặt lại như Tả Đăng Phong tưởng tượng, mà lại ngậm lấy hắn bơi nhanh lên trên, Tả Đăng Phong lúc này khuôn mặt hướng xuống phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy vật đang ngậm mình là một con vật màu xanh lục, mọc bốn chân như bò sát.

Không bao lâu, Tả Đăng Phong cảm nhận được có người nắm lấy tay hắn, kéo mạnh hắn, hắn vội nắm thật chặt tay của đối phương, miệng đang ngậm lấy hắn lúc này chủ động buông ra, Tả Đăng Phong lập tức cảm thấy mình đang nhanh chóng di chuyển và thoát được lên mặt nước.

Bên ngoài hết sức lạnh giá, Tả Đăng Phong gấp gáp há mồm thở dốc, không khí lạnh lẽo làm hai lá phổi của hắn đau nhói, có dưỡng khí tứ chi và đại não đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Tả Đăng Phong chợt nhận ra thế giới bên ngoài thực là thân thiết, ngay cả lạnh giá tới tận xương chân thật tới vậy.

"Tả chân nhân, ngài thế nào?" trước mắt Tả Đăng Phong xuất hiện đầu to của Thù Mộ Vũ.

Tả Đăng Phong không trả lời Đại Đầu..., hắn vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng làm cả người hắn run rẩy kịch liệt, trong bụng cồn cào, muốn há mồm nôn mửa.

"Miêu ~" tiếng Thập Tam xuất hiện ở bên cạnh.

"Cạc cạc ~" cách đó không xa tvang tới một tiếng kêu sắc nhọn.

Tả Đăng Phong mới chỉ khôi phục một ít thần trí, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái thì lập tức nghĩ có quái vật ở bên, hiện nay vẫn còn trong nguy hiểm, lập tức căng thẳng đứng dậy, nhìn thấy một đầu cực to màu xanh lục xuất hiện ở chỗ hổng mặt băng cách đó không xa.

"Miêu Miêu ~" Thập Tam thấy Tả Đăng Phong đứng dậy, thì xoay người chạy tới chỗ lỗ hổng kêu lên với con vật màu xanh lục kia.

"Cạc cạc, cạc cạc." con vật màu xanh lục nhấc đầu kêu to để đáp lại, tuy tiếng kêu chói tai khó nghe, nhưng không hề có địch ý, mà ngược lại, trong tiếng kêu đầy ý vui mừng, như bạn cũ gặp lại nhau vậy.

"Lão Đại!" Tả Đăng Phong trong nháy mắt nhận ra con bò sát màu xanh lục kia.

"Tả chân nhân, ngài biết nó?" Đại Đầu ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong, lúc trước hắn thấy Tả Đăng Phong tình thế nguy cấp liền nhảy xuống nước cứu viện, kết quả nhìn thấy con kia bò sát to lớn ngậm lấy Tả Đăng Phong bơi nhanh tới chỗ lỗ hổng.

"Cạc cạc, cạc cạc." Bò sát nghe thấy Tả Đăng Phong gọi lập tức vịn mặt băng nhảy lên, nhưng vừa nhảy lên thì lập tức lại chui trở về trong nước, nhiệt độ trên mặt băng phương thấp hơn trong nước hơn hai mươi độ, nó là động vật máu lạnh, không chịu được thấp nhiệt độ như vậy.

"Lão Đại, sao mày lại ở đây?" Tả Đăng Phong hỏi con bò sát, con bò sát này kêu cạc cạc vốn không phải là tiếng kêu của nó, chắc chắn lúc này nó đang bị Lão Đại khống chế thần trí, nó muốn gọi ục ục, nhưng lại trở thành cạc cạc.

"Cạc cạc, cạc cạc." Lão Đại vui mừng, nhảy nhót lung tung, kêu to không ngừng.

"Miêu ~ miêu ~" Thập Tam cũng kêu lên ầm ĩ, Lão Đại phát ra tiếng đáp lại, lão Đại và Thập Tam tuy lúc trước không hợp nhau, nhưng sau chín mươi năm lần thứ hai gặp lại, vui sướng đã làm mất đi sự hiềm khích nhau năm đó.

"Tả chân nhân, chuyện gì thế này?" Đại Đầu hỏi, Tả Đăng Phong là người cuồng ngạo cực độ, làm sao hắn lại có thể gọi một con súc sinh là Lão Đại?

"Nó là Tử Thử, một trong mười hai địa chi, là sủng vật của bạn bè của tôi, lão đại là tên chủ nhân của nó năm đó đặt cho." Tả Đăng Phong ổn định khí tức, bắt đầu phát ra Thuần Dương chân khí để sấy khô quần áo cho mình và Đại Đầu.

"Nó là Tử Thử địa chi?" Đại Đầu ngạc nhiên nhìn con thằn lằn.

"À, Đây là độc vật do nó diễn sinh và khống chế, chứ không phải là bản thể, Quan Khí Thuật của cậu chắc nhìn ra khí tức của nó dị thường?" Dưới Thuần Dương chân khí, quanh người Tả Đăng Phong và Đại Đầu bắt đầu bốc lên hơi nóng.

"Đã chín mươi năm, mà nó vẫn nhận ra ngài." Đại Đầu gật đầu, Quan Khí Thuật quả thật có thể quan sát được trong thần phủ của thằn lằn có tới hai Mệnh hồn, chỉ có điều một trong đó vẫn còn đang ở trong trạng thái ngủ đông.

Tả Đăng Phong gật đầu, hồi trước hắn đã thả Lão Đại dưới chân núi Tung Sơn, cách xa chín mươi năm, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn cứu hắn một mạng.

"Sao nó lại xuất hiện ở đây?" Đại Đầu hỏi, nơi này cách Trung thổ cả vạn dặm, tỷ lệ gặp được cố nhân thực sự là quá nhỏ.

"Không biết nữa, chắc là đi tìm đồ ăn mà tới nơi này, đưa quần áo cho tôi, ờ, mang máy móc của cậu lại đây." Tả Đăng Phong nói.

Đại Đầu lướt về tường băng, chốc lát sau mang áo choàng của Tả Đăng Phong và máy móc tới.

"Kiểm tra, xem trên người tôi có phóng xạ không." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"Có phản ứng rất yếu, cho thấy ngài đã ở rất gần thiên thạch." Đại Đầu kiểm tra xong trợn to mắt.

" Trên lưng Huyền Vũ vẫn còn thiên thạch." Tả Đăng Phong mặc áo choàng đi tới chỗ hổng, con thằn lằn vẫn còn đang ló đầu ra nhìn xung quanh.

"Lão Đại, bản thể của mày ở đâu?" Tả Đăng Phong ngồi xuống hỏi con thằn lằn.

Thằn lằn quay sang nhìn về hướng nam.

"Dẫn bọn tao qua đó, mày cứ đi dưới nước, bọn tao đi theo trên bờ." Tả Đăng Phong khoa tay.

Thằn lằn kêu cạc cạc hai tiếng, xoay người chui vào trong nước.

"Căn cứ khí tức theo nó, bản thể của nó hẳn là cách nơi này không xa." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"Thân thể của ngài chịu được không?" Đại Đầu ân cần hỏi han.

"Không sao, đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu.

Đại Đầu gật đầu, vì đồ ăn đã quăng xuống biển, số còn dư lại không nhiều, Đại Đầu vác trang bị xách búa đi theo.

"Tả chân nhân, ngài ở dưới nước gặp chuyện gì?" Đại Đầu hỏi.

" Trên người Huyền Vũ còn lưu lại chút ít thiên thạch, nhưng lúc tôi phát hiện ra được, thì nó đã bắt đầu chìm xuống, nhất định phải nghĩ cách ép nó quay trở lên." Tả Đăng Phong trả lời, dù Lão Đại cứu hắn, nhưng thời khắc mấu chốt Đại Đầu đã nhảy xuống nước cứu giúp , khiến Tả Đăng Phong cảm thấy thân cận hơn với y.

"Còn nó?" Đại Đầu chỉ con thằn lằn đang bơi bên dưới, tốc độ bơi của nó rất nhanh, không hề thua kém hai người lướt trên mặt băng.

"Chín mươi năm trước tôi vì tìm sáu con âm địa chi mà bôn ba khắp nơi, khi đó tôi có hai người bạn, một người trong đó là Minh Tịnh đại sư của Thiếu lâm tự, chủ nhân của con thằn lằn này là một con chuột nước màu xanh lam, là Tử Thử một trong mười hai địa chi, nó đi theo Minh Tịnh đại sư, Minh Tịnh đại sư là bạn chí thân của tôi, con chuột đó cũng rất thân với tôi." Tả Đăng Phong trả lời.

"Ngài là muốn bảo con thằn lằn kia chui xuống nước dụ Huyền Vũ ra?" Đại Đầu hỏi.

"Tôi chưa nghĩ nhiều tới thế, tôi chỉ muốn gặp lại bạn cũ." Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời.

Đi về phía nam 200 dặm, phía trước lại xuất hiện sông băng, bên trong sông băng có một hòn đảo cực nhỏ, nhỏ tới mức không thể tính là hòn đảo, mà chỉ là một mỏm đá ngầm nho nhỏ to không tới một dặm, thằn lằn nhảy lên bờ, đẩy đá ngầm, chui vào một hang động bên trong đá ngầm.

Lối ra vào hang động rất bí mật, vị trí rất tránh gió, con thằn lằn vào trước, Thập Tam theo vào thứ hai, hai người sau đó theo vào, hang động rất cạn, sâu không tới năm mét, xung quanh có đá vụn, rõ ràng cho thấy thằn lằn đào khoét mà ra.

Thằn lằn tiến vào hang động thì nằm phục xuống một chỗ, Lão Đại từ một góc chui ra, Thập Tam nhìn thấy thì chạy tới đón, cùng Lão Đại đùa giỡn.

Lão Đại so với chín mươi năm trước không hề thay đổi, lông hay là màu Lam, đôi mắt lanh lợi, nhưng đồ ăn thiếu thốn, nên hơi gầy giơ xương.

"Ục ục, ục ục." Lão Đại và Thập Tam chỉ chơi đùa một lúc, rồi xoay người chạy tới bên người Tả Đăng Phong, ngẩng đầu ục ục kêu to hỏi hắn.

Hai tiếng ục ục này làm Tả Đăng Phong cảm thấy cực kỳ bi thương, cả đời hắn không có bao nhiêu bạn bè, Thập Tam là người nhà, Ngọc Phất và Thiết Hài là bạn bè của hắn, ngoài ra cũng chỉ còn con súc sinh này, không ngờ một con chuột năm đó chỉ biết quyến rũ lấy lòng lại cứu tính mạng của hắn trong lúc nguy cấp, nhìn thấy Lão Đại, Tả Đăng Phong không khỏi nhớ tới Thiết Hài, từ khi Thiết Hài tỉnh táo lại hắn không tới Thiếu lâm tự nữa, hiện giờ thời cuộc thay đổi, năm tháng trôi cố nhân năm đó đều đã về miền tây thiên, chỉ có một mình hắn còn sống, hắn cực ghét cuộc sống cô độc này, lúc sắp chết mà vẫn còn phải bôn ba khắp nơi, chỉ để có thể gặp lại cô gái năm xưa đã vì mình mà chảy hết máu.

"Cô đơn một đời, người không còn như cũ." Tả Đăng Phong ôm lấy Lão Đại, Lão Đại bị hắn ôm thì nhe răng cười, hai răng hàm vẫn buồn cười như vậy, nụ cười quyến rũ lấy lòng người y hệt năm đó.

"Đồ ăn." Tả Đăng Phong chìa tay ra, hắn biết trong bọc của Đại Đầu vẫn còn chút ít lương khô.

Đại Đầu vội móc lương khô cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cho Lão Đại, lão Đại và độc vật nó diễn sinh tuy không sợ vi khuẩn, nhưng không thể ăn thịt động vật bị nhiễm bệnh, chúng lại không biết đi vào thành phố tìm thức ăn, đồ ăn càng lúc càng ít, chúng nó kiếm ăn không dễ, nên bộ dạng của Lão Đại rất chật vật.

"Lão Đại, mày có trở lại gặp Thiết Hài không?" Tả Đăng Phong hỏi.

Lão Đại ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, khóe miệng vẫn còn vụn bánh.

"Hòa thượng, đầu trọc, Thiếu lâm tự." Tả Đăng Phong nhấn mạnh từng chữ giải thích.

Lão Đại tới lúc này mới hiểu được ý của Tả Đăng Phong, ục ục liên hồi, gật đầu không ngớt, ra hiệu nó đã từng trở lại... .
Bình Luận (0)
Comment