Tàn Bào

Chương 446

"Ở Nhật có Thi Hống?" Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi, từ hồi đi Bắc cực, bây giờ đi đâu cũng thấy gần.

"Nhật là những hòn đảo biệt lập ngoài biển, bốn phía đều là đại dương, âm khí khá nặng, địa thế như vậy rất có khả năng sinh ra Thi Hống." Đạo nhân áo tím nói không chắc chắn.

"Có vẻ hơi mù quáng." Tả Đăng Phong khẽ cau mày, chuyện lớn như vậy sao có thể dùng mấy chữ ‘có khả năng’, hơn nữa những hòn đảo độc lập ngoài biển bốn phía là đại dương đâu phải chỉ Nhật Bản mới có.

"Địa hình nước Nhật có hình rồng, đầu rồng ở Đông Bắc, đuôi rồng ở Tây Nam, giống một con rồng nằm trong biển, vốn là một nơi phong thuỷ vô cùng tốt, chỉ đáng tiếc cổ của nó bị đứt, là một con rồng chết, nếu là rồng sống, người sống ở đây sẽ phát triển vô cùng. Con rồng bị đứt ngang cổ, rồng chết là âm, tuy có lưu lại long khí nhưng có chứa lệ khí, nên người Nhật tuy khiêm cung lễ phép, nhưng trong xương lại cố chấp điên cuồng, địa thế cực âm như vậy ảnh hưởng rất nhiều tới người chết, rất dễ sinh ra âm vật.

Mấy ngày nay chúng tôi tìm đọc lịch sử của Nhật, từ lúc những hòn đảo đó bắt đầu có người ở, cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện Thi Hống, chỉ nói vào thời phi điểu có xuất hiện một con Hạn Bạ.Tthời đại phi điểu ước chừng là khoảng sáu trăm năm sau công nguyên, cách hiện giờ 1,500 năm, thời đó Phật giáo vừa truyền tới Nhật, thượng tầng của Nhật chia làm hai phái, tranh quyền đoạt lợi với nhau. Tô thị ủng hộ Phật giáo, Vụ thị ủng hộ Thần Đạo giáo của bản thổ, Hạn Bạt kia là do Vụ thị mời chào làm hộ pháp, Hạn Bạt có thể hóa thân thành người, trời sinh bản tính hung ác khó khống chế, nên nếu nó chấp nhận làm cho Thần Đạo giáo hộ pháp, chỉ có thể là thần linh được Thần Đạo giáo Cung phụng làm nó bái phục." Đạo nhân áo tím ném tàn thuốc vào trong ấm nước.

"Làm sao đoán ra là có Thi Hống?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Chắc chắn ở đó có Thi Hống chưa xuất thế, nhưng trốn ở đâu thì không ai biết. Nếu cậu biết được tiếng Nhật, có thể hỏi dò manh mối từ những người còn may mắn sống sót kia." Đạo nhân áo tím đáp. Chuyến đi Bắc cực trên đường gặp phải máy bay Nhật, Đại Đầu đã báo cáo cho ông ta.

"Xác suất Nhật có Thi Hống là bao nhiêu?" Tả Đăng Phong hỏi, diện tích nước Nhật không lớn, hắn không sợ tìm không tìm được, chỉ sợ không có mà thôi.

"Chín phần mười." Đạo nhân áo tím trầm ngâm một lát, trả lời.

"Chỉ cần có, tôi nhất định sẽ tìm ra." Tả Đăng Phong khẽ gật đầu.

"Tả chân nhân, chuyện này vô cùng nguy hiểm, cậu không phải đối thủ của Thi Hống lông vàng." Đạo nhân áo tím nghiêm nghị lắc đầu.

"Nó lợi hại tới cỡ nào?" Tả Đăng Phong hỏi, Đạo nhân áo tím nói thế có nghĩa ông ta đã từng nhìn thấy loại cương thi này.

"Năm đó chúng tôi ở trong hoàng lăng nước Tần có gặp một con Thi Hống lông bạc, khi đó tôi là tu vi đỉnh cao, cùng với ba vị tử khí đồng môn đồng loạt ra tay mới giết được nó, con Thi Hống tôi gặp không phải Thi Hống mà là nhờ hấp thu long khí trở thành Long Hống, Long Hống chỉ cách Kim tiên nửa bước, yếu hơn Thi Hống lông vàng một chút, xêm xêm với Thiên tiên, nếu nó không xuất thế, có lẽ tu vi sẽ thấp hơn một ít, hẳn là giữa Địa tiên và Thiên tiên." Đạo nhân áo tím đốt điếu thuốc thứ hai.

"Các người cần cái gì của Thi Hống?" Tả Đăng Phong gật đầu, nếu nó ở giữa Địa tiên và Thiên tiên thì hắn có thể thử, nhưng nếu Thi Hống là từ Thiên tiên trở lên, thì không cần phải thử, gặp là chết chắc.

"Nội đan." Đạo nhân áo tím trả lời.

"Nó có nhược điểm gì?" Tả Đăng Phong cười khổ, nếu chỉ chặt một cái móng vuốt thì còn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ khả năng, chứ muốn lấy nội đan thì nhất định phải giết Thi Hống.

“Tôi đã nhờ được hai người tới hỗ trợ, đều là người tu đạo có tu vi tử khí, biết sử dụng súng ống thành thạo." Đạo nhân áo tím nói.

"Mấy người đi tất cả?" Tả Đăng Phong hỏi, cổ ngữ có nói cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, cẩn thận và mạo hiểm là là con đường để đạt tới mục đích, tùy tình hình cụ thể mà ra tay ứng phó, bây giờ có nói gì cũng không dùng được, cứ đi đã, đi tới rồi nói tiếp.

"Cậu cần mấy người?" Đạo nhân áo tím ném tàn thuốc, tay bắt quyết tụ khí. Muốn bảo vệ cái vùng đất cả trăm dặm này không phải là chuyện đơn giản, phải bảo vệ cả mạch nước ngầm, tiêu hao rất nhiều linh khí, ba cao thủ đỉnh cao của Tử Dương quan đều bị dính chặt ở nơi này.

"Ông cho tôi mấy người?" 

"Chúng tôi có câu nói không sợ kẻ địch như thần, chỉ sợ chiến hữu như heo, nhiều người cũng không dùng được, sẽ làm vướng chân cậu, tôi chỉ nhờ hai người tới giúp đỡ, Mộ Vũ đi theo cậu, cộng với phi công." Đạo nhân áo tím.

"Thông báo họ thu dọn đồ đạc lên đường đi." Tả Đăng Phong quay sang nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, hơn bốn giờ chiều.

"Tả chân nhân, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?" Đạo nhân áo tím hỏi.

"Một thành." Tả Đăng Phong suy nghĩ rồi đáp, đạo pháp sở học của hắn đối với Thi Hống là vô hiệu, chỉ có một cái dùng được là trận pháp, lúc mấu chốt không chừng có thể có hiệu quả.

"Được, tôi đi thông báo họ, sáng mai khởi hành." Đạo nhân áo tím đứng dậy.

"Sau bữa cơm chiều khởi hành." Tả Đăng Phong đứng dậy đưa tiễn, tối hôm nay khởi hành, sáng sớm ngày mai là có thể tới Nhật, nếu sáng mai khởi hành, sẽ làm lãng phí thời gian một ngày, thời gian còn lại của hắn không chịu nổi việc lãng phí thời gian.

Đạo nhân áo tím nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong, gật đầu rời khỏi.

Tả Đăng Phong vác rương gỗ, đi ra ngoài một chuyến. Bay một hơi mấy trăm dặm, tìm được ít thực phẩm và nước, chất đầy vào trong rương. Đây chính là thứ duy trì sự sống cho hắn trong chuyến hành trình này, dù có thành công hay không.

Trở lại Tử Dương quan, ngoài phòng gác cổng đã đứng đầy người, tất cả hơn ngàn người trong phạm vi Tử Dương quan che chở đều tới tiễn đưa, Tả Đăng Phong đẩy cửa đi vào phòng. Trên ghế dài trong phòng có bốn người đang ngồi, Vạn Tiểu Đường, Đại Đầu, hai người trung niên một nam một nữ, y phục của hai người này có rất nhiều túi áo, chất đầy băng đạn, tay phải cầm trường thương, sau lưng đeo trường kiếm, trang phục chẳng ra ngô ra khoai, nhưng tinh quang trong mắt và hơi hít thở cho thấy cả hai người đều là cao thủ tử khí.

Trên giường là Đạo nhân áo tím và lão béo, Thập Tam và Lão Đại ở phía bên kia giường, trên bàn gần cửa sổ còn có một tô mì đang bốc khói.

Tả Đăng Phong đi vào không chào hỏi ai, đi thẳng tới bàn, bưng chén mì lên ăn. Ăn xong, bày lên giường tám bình rượu, nói với lão béo, "Ngưu chân nhân, thứ rượu này tôi uống không quen, tặng cho ông."

"Cái này không được, tôi không lấy, cậu cất vào đi, chờ cậu trở về uống." Lão béo liên tục xua tay.

"Chưởng giáo, lần này tôi đi Nhật không mang chúng theo được. Chúng dù thông minh thế nào đi nữa thì cũng vẫn là động vật, vẫn luôn có lúc không cẩn thận gây gây họa, mong ngài chiếu cố cho." Tả Đăng Phong quay sang nói với Đạo nhân áo tím.

"Tả chân nhân yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ cho người mang đồ ăn tới, ngoài ra sẽ không có ai tớ đây quấy rối chúng đâu." Đạo nhân áo tím gật đầu.

"Không cần mỗi ngày đều phải cho chúng ăn, cứ cách mỗi bảy ngày đưa tới một lần là được." Tả Đăng Phong xoa đầu Thập Tam và Lão Đại.

"Được rồi, chúng tôi đi ra bên ngoài chờ cậu." Đạo nhân áo tím nhìn biểu hiện của Tả Đăng Phong, hiểu hắn có lời muốn nói với Thập Tam và Lão Đại.

Mọi người đứng dậy đi ra ngoài, Đạo nhân áo tím đi cuối, Tả Đăng Phong nói thêm, "Chưởng giáo, nếu tôi xảy ra chuyện, chúng nó xin nhờ ngài."

Đạo nhân áo tím nghiêm túc gật đầu, ông biết Tả Đăng Phong đi lần đi lành ít dữ nhiều, câu nói này chính là mang ý tứ ủy thác cho mình.

Đạo nhân áo tím xoay người đi ra ngoài, Tả Đăng Phong vuốt ve Thập Tam và Lão Đại, "Hai đứa mày ở lại đây chờ tao về, không được chạy quá xa."

Thập Tam và Lão Đại gật đầu.

"Chỉ được loanh quanh trong khu vực này, tuyệt đối không cho được đi ra ngoài, nghe rõ không?" Tả Đăng Phong nhấn mạnh, bên ngoài rất ít đồ ăn và nước uống, hai đứa chạy ra ngoài nhất định sẽ bị đói.

Thập Tam và Lão Đại gật đầu lần nữa, ý sẽ hoàn toàn làm theo.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, cuộn gỡ hết chiếu đệm ra khỏi giường, làm thành hai cái ổ. Hắn đi rồi, ở đây sẽ không có ai nhóm bếp lò, mùa đông đã sắp tới, trong phòng nhất định sẽ rất lạnh.

Làm xong, Tả Đăng Phong vác rương gỗ mở rộng cửa đi ra, chỉ khép hờ cửa để Lão Đại và Thập Tam có thể tự mình nhích cửa ra vào.

"Tả chân nhân, hai vị đạo hữu, đi sớm về sớm, Mộ Vũ phải chăm sóc cẩn thận Vạn tiểu thư." Đạo nhân áo tím chào từ biệt, những người tiễn đưa lao nhao phụ họa.

Tả Đăng Phong khẽ gật đầu với Đạo nhân áo tím, sau đó phất tay với Thập Tam.

Từ nơi này tới sân bay mọi người phải đi bằng ô tô, Vạn Tiểu Đường lái xe, Tả Đăng Phong ngồi ở ghế phụ, Đại Đầu và hai cao thủ ngồi ở băng ghế sau. 

Tả Đăng Phong nhìn qua kính chiếu hậu chăm chú ngó Thập Tam, hắn với Thập Tam đã từng phải chia tay nhau rất nhiều lần, nhưng những lần trước không giống lần này, lần này có nhiều khả năng sẽ là vĩnh biệt.

"Dừng xe." Tả Đăng Phong nói với Vạn Tiểu Đường, ô tô đã đi khá xa, Thập Tam vẫn đứng ở cửa nhìn theo, hắn muốn quay lại chào từ biệt nó.

Vạn Tiểu Đường lập tức giẫm phanh lại, quay sang nhìn Tả Đăng Phong.

"Mà thôi, đi thôi." Tả Đăng Phong khoát tay, người đi xuất chinh kỵ nhất là sĩ khí uể oải, không thể cứ mãi lưu luyến không rời, khóc lót sướt mướt, nếu không sẽ có khả năng không trở về thật.

Vạn Tiểu Đường khó hiểu nhìn Tả Đăng Phong, đạp chân ga, ô tô lại tiếp tục tiến lên, không còn nhìn thấy mọi người và Thập Tam nữa.

"Tả chân nhân chào ngài, tôi tên Lâm Tùng, đây là sư muội của tôi, tên Dương Chỉ." người đàn ông trung niên tự giới thiệu mình, vì hai người không mặc trang phục đạo nhân, nên không chào theo lễ nghi đạo gia.

"Nhìn dáng vẻ hai người thế này là muốn tớiNhật đại khai sát giới hả?" Tả Đăng Phong cười, thời buổi này, cao thủ đỉnh cao đều rất được người ta kính nể, kính nể dữ quá làm cho họ tự ti, Tả Đăng Phong không muốn làm cho bầu không khí lạnh lẽo cứng nhắc như vậy, nên mở chuyện cười.

"Là muốn tới báo thù, đại chiến thế giới thứ nhất có Nhật, đại chiến thế giới lần hai cũng có Nhật, đại chiến thế giới lần thứ ba cũng lại là vì Nhật, bao nhiêu lần chiến tranh đều do bọn Nhật này làm ra hết." Lâm Tùng cũng cười.

Tả Đăng Phong khẽ mỉm cười, không nói gì.

"Tả chân nhân, nếu gặp người Nhật, chúng tôi nên xử sự như thế nào?" Đại Đầu xin chỉ thị.

"Còn xem họ là thái độ gì, nếu họ đàng hoàng, chúng ta cũng không thể làm gì xấu, nếu họ nổ súng với chúng ta, đương nhiên tôi cũng không thể bó tay chờ chết." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp, sinh gặp thời loạn lạc, hắn không hề có cảm giác yêu nước mù quáng, căm thù người Nhật gì đó, hắn chỉ ghét những kẻ làm thương tổn tới hắn mà thôi. Lần này đi Nhật là tìm Thi Hống, không phải đi giết người...
Bình Luận (0)
Comment