Tần Ca

Chương 16



Cơ Uyển không thích bị người quấy rầy, cũng không mong có liên hệ gì cùng nữ tử hậu cung, đối với người không quen càng lãnh lãnh thanh thanh, cho nên trong hậu cung này Cơ Uyển vì được quân vương sủng ái mà làm chúng phi đặc biệt ghen ghét.

Những năm đầu thi thoảng có mấy nữ tử vừa vào cung còn chưa kịp thăm dò môn đạo bị người xui khiến tìm đến phiền phức Cơ Uyển, có điều những người này vừa về tới chỗ ở của mình thì ý chỉ bị giáng chức làm nữ nô cũng về đến theo luôn.

Từ đó về sau không còn ai dám làm càn trước mặt Cơ Uyển, dù trong lòng có ghen ghét cỡ nào đi nữa.

Trừ phi là cung yến không thể không dự, ngày bình thường Cơ Uyển không hề xuất môn, nếu có thì cũng chỉ mang theo cung nhân của mình đi dạo trong hoa viên không người bên cạnh.

Cho nên chuyện nàng có thể cất tiếng cười liên tục lúc Doanh Chính và Phù Tô vừa đến không khỏi làm cho người ta hiếu kỳ, huống chi Phù Tô nghe thanh âm của người kia thập phần dễ nghe, bởi vậy hắn tin tưởng người cất lên được thanh âm này bộ dạng nhất định cũng không thể kém cỏi.

Vì vậy cho nên tâm của Phù Tô vốn từ trước đến nay luôn thích ngắm mỹ nhân lập tức ngứa ngáy, mặt vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì, chỉ có kéo lê chân mà đi đến.

Doanh Chính sao có thể không biết trong nội tâm hài tử hắn đang nghĩ như thế nào, nhìn Phù Tô chỉ cần không có người ngoài thì lập tức chạy đến nhịu cả chân liền giữ chặt hắn lại nói: “Đi cho cẩn thận, dính chân với nhau còn ra thể thống gì! Ngươi là vương tử một quốc gia chứ không phải vô lại ngoài phố!”

Nếu như có thể Phù Tô cũng không tình nguyện bị nhịu chân, nhưng loại quần không có đũng này thật sự là cực kỳ khó chịu, đặc biệt là đối với bộ phận nào đó. Trước giờ không biết có đũng quần thật là tốt, nào biết không đũng quần lại khổ đến vậy.

Liên lụy đến vấn đề riêng tư bí mật của mình, Phù Tô cho lui hết người bên cạnh, thấy Triệu Cao không buồn động đậy rõ ràng cho thấy muốn ở lại nghe “bí văn”, Phù Tô đâu dễ dàng cho hắn như ý: “Phụ vương, nhi thần trưa nay muốn ăn thịt dê nướng.”

“Cả ngày chỉ biết có ăn thôi.” Bấm véo trên khuôn mặt mập đô đô của hài tử một hồi rồi Doanh Chính nhìn về phía Triệu Cao còn lưu lại tham gia náo nhiệt.

Bị hai đạo ánh mắt rõ ràng có ý đuổi người thẳng tắp nhìn chằm chằm, Triệu Cao cũng không thể tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, có điều hắn thật sự không muốn đi, hắn có dự cảm nếu mình ở lại chắc chắn nghe được cái gì đó rất thú vị.

“Hừ!”

“Khụ khụ!”

Phụ tử hai người đồng thời phát ra âm thanh, rồi đồng thanh nói: “Còn không mau đi!”

Chờ Triệu Cao đi xa, Doanh Chính một phát nhấc Phù Tô lên: “Hiện tại không có người.” Hắn cũng muốn xem hài tử của mình có thể nói ra cái gì để ngụy biện.

Xác định bốn phía không có người ngoài, Phù Tô tới gần bên tai Doanh Chính: “Quần…làm trầy…chỗ đó đó…”

Chỗ đó đó? Chỗ nào?

Doanh Chính nhất thời không hiểu, sau đó thấy Phù Tô dùng ánh mắt “ngươi đúng là ngu ngốc” liếc xéo mình mới hiểu ra “chỗ đó đó” chính là chỗ nào, vì vậy vươn tay sờ, lập tức nhíu mày: “Tô nhi ngươi vì sao trong quần không mặc cái gì hết?” Khó trách lại cảm thấy khó chịu. Nghĩ là nô tài trong nội cung chiếu cố không chu toàn Doanh Chính lập tức phát hỏa, hét lớn: “Người đâu…”

“Làm gì vậy!” Đột nhiên bị người sờ soạng “chim nhỏ” Phù Tô có chút cảm thấy khó xử, cho dù bọn họ tắm cùng một chỗ ngủ cũng cùng một chỗ nhưng cũng không thể sờ loạn chỗ đó. Đang muốn muốn dạy dỗ cho Doanh Chính biết hành động vừa rồi của hắn là không đúng, đã thấy người này lớn tiếng gọi người.

Mặt trầm xuống, Doanh Chính kéo Phù Tô vào trong ngực ôm lấy: “Làm gì? Đương nhiên là đem những kẻ ngay cả hầu hạ cũng không biết đường kéo đi chém.” Trừng mắt nhìn người trong ngực Doanh Chính động thủ kéo quần Phù Tô, động tác này làm người nào đó sợ tới mức thiếu chút nữa hét to “phi lễ”, chỉ có thể liều mạng níu quần.

“Làm…Làm…Làm…Làm gì…” Liều mạng níu thề không cho quần rời mình mà đi.

“Buông tay!” Thấy Phù Tô níu chặt quần không buông tay Doanh Chính không kiên nhẫn nói.

“Không buông!”

“Ngươi có buông không?”

“Không…” Thấy Doanh Chính giận đến đen mặt, Phù Tô cũng lập tức mất sạch hào khí, kiên nhẫn nói: “Ngươi…trước tiên nói lý do đã…” Sau đó ta tùy tình huống mà quyết định có cởi hay không.

“Để cho vi phụ nhìn xem có bị trầy da hay không.” Biết trong đầu của hài tử bất lương kia nghĩ cái gì Doanh Chính tức đến bật cười.

Chân tướng hiểu lầm đã nói rõ ràng, trái tim bị treo lên lơ lửng của Phù Tô cuối cùng cũng về chỗ cũ, cũng hiểu được Doanh Chính muốn đem ai ném ra chém: “Không phải lỗi họ, là tự ta không muốn mang!” Vội vàng giải thích, liên lụy đến tính mạng người vô tội là chuyện lớn.

Biết rõ hài tử sẽ không nói dối mấy chuyện này Doanh Chính cũng không gọi người nữa: “Vì sao không mặc khố?”

Khố trong lời Doanh Chính kỳ thật chính là dải vải trắng quấn ở giữa háng, có điểm giống với loại mà đô vật Nhật Bản mang. Người nghèo có bộ y phục không dễ dàng, cho nên lúc làm việc thì sợ dơ quần mới mang dải vải quấn dưới háng vây quanh lưng mà làm việc.

Trong mắt người hiện đại loại “quần trong giản dị” này…một là không vệ sinh, hai là cởi rất vất vả, ba là bất lợi cho quá trình phát dục của trẻ con.

Nghe xong Phù Tô giải thích Doanh Chính không biết mình nên giận hay là vui mừng, nghĩ đến mỗi buổi tối không cần ra khỏi cửa hài tử luôn chỉ mặc mỗi áo choàng dài đến mắt cá chân, để cái mông trần, hắn lúc này mới sáng tỏ nguyên nhân: “Vậy cũng không thể từ nay về sau đều không mặc, Tô nhi nghĩ ra biện pháp gì không?”

“Gọi thợ may trong cung tới bảo hắn nghĩ biện pháp may vải giữa hai cái ống quần lại, đến mắt cá chân là quần ngoài, quần trong thì đến đầu gối cho dễ hoạt động, mặc cũng nhanh mà cởi cũng nhanh…”

Có cơ hội nên Phù Tô cứ nói mãi, Doanh Chính từ khi nghe thấy mấy chữ “mặc cũng nhanh mà cởi cũng nhanh” thì kệ tất mọi lời lảm nhảm còn lại của Phù Tô, một mình suy nghĩ.

So với Phù Tô vì tôn nghiêm nam tính của mình về sau mà suy nghĩ, thì Doanh Chính lại nghĩ rất thực tế.

Khố cởi ra rồi lại mặc vào là một chuyện rất phiền phức, đặc biệt là lúc hành quân. Nếu như dựa theo lời Phù Tô tăng thêm cho quần một tấm vải là có thể giải quyết, đại quân sẽ không vì vấn đề đi ngoài mà chậm trễ thời gian, cũng đẩy nhanh tốc độ hành quân.

Càng nghĩ càng cảm thấy tính khả thi rất cao, có điều Doanh Chính kinh ngạc chính là vấn đề đơn giản như vậy vì sao chưa từng có người nào nghĩ tới, cũng giống như các cử chỉ như vô tình lúc chơi trò chơi lần trước.

Nhìn chằm chằm vào hài tử đang thao thao bất tuyệt, hoa chân múa tay vui sướng Doanh Chính ánh mắt chớp lên: “May mà ngươi là con của ta.” Vươn tay vỗ vỗ lưng Phù Tô, ngữ điệu rất bình thản nghe không ra điều gì khác biệt.

Phù Tô đương nhiên nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cái người đột nhiên nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, vừa định mở miệng liền nhìn thấy Cơ Uyển dẫn người từ trong nhà đi ra hướng về phía bọn họ.

“Nô tì bái kiến Đại vương.” Cơ Uyển mang theo mọi người quỳ gối trước mặt Doanh Chính.

Đã sớm nghe người báo lại nói Doanh Chính đến ngoại viện còn đuổi hết cung nhân đi theo, chờ mãi cũng không thấy người đi vào, Cơ Uyển đành phải ra xem. Nào biết đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy hai phụ tử đứng ở sân, chỉ là không khí có chút quái lạ.

Nhìn thấy Cơ Uyển quỳ gối trước mặt mình Doanh Chính buông Phù Tô dìu nàng lên: “Các ngươi cũng đứng lên đi.”

“Tạ ơn Đại vương.”

Chúng cung nhân tạ ơn rồi nguyên một đám cung kính cúi đầu đứng ở hai bên.

Lúc này một vị nữ tử ăn mặc giản dị, chải búi tóc kiểu phụ nữ có chồng đi đến trước mặt Doanh Chính quỳ xuống nói: “Kiến quá Đại vương.” (gặp qua – lời chào)

“Phu nhân xin đứng lên.” Doanh Chính khẽ gật đầu.

“Tạ ơn Đại vương.” Phụ nhân đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía Phù Tô đứng ở bên cạnh Doanh Chính mỉm cười: “Kiến quá đại vương tử.”

Vốn hiếu kỳ người này trông như thế nào, lúc Phù Tô thấy rõ dung mạo phụ nhân thì lập tức há to mồm, ngoại hình người này không thua kém mỹ nhân mẫu thân của hắn, chỉ là hai người đẹp hai kiểu khác nhau.

Vẻ đẹp của Cơ Uyển trong mắt Phù Tô là vẻ đẹp của tài trí, khí chất cao quý, làm cho lòng người sinh ra sự tôn kính. Mà mỹ phụ trước mắt là vẻ đẹp Trung Hoa điển hình, khí chất thân hòa, làm cho người ta vừa nhìn đã có hảo cảm.

Nhìn mỹ nữ là thiên tính của nam nhân, mà Phù Tô thì cứ trực tiếp nhìn thẳng mắt.

Cơ Uyển cười kéo Phù Tô giải thích: “Tô nhi vị này là phu nhân của Mông Tướng quân, Bốc phu nhân, cho nên ngươi phải xem phu nhân là “thẩm nương” (thím), biết thì thế nhưng phải gọi là “di nương” (dì).” Nói xong nhìn về phía Doanh Chính vẫn đứng ở một bên không nói lời nào: “Đại vương người nói Tô nhi gọi thế được không?”

“Gọi như thế nào cũng không thay đổi được quan hệ, huống chi Bốc phu nhân còn là người ngày đó khai nãi cho Tô nhi.” Vẫy tay gọi Phù Tô đến bên cạnh mình, sau đó tiếp tục nói: “Giọt sữa đầu tiên của Tô nhi uống là của Bốc phu nhân, lúc ấy còn uống đến chảy máu mũi.”

Người lớn cứ nói cười còn Phù Tô cả người xấu hổ đến cùng quẫn, nhìn Bốc phu nhân xinh đẹp ôn nhu trước mắt, hắn nhịn không được hồi tưởng lại mình ngày đó vừa mở mắt thì trông thấy một vùng thịt trắng mịn.

Bối rối cúi đầu chạy đến sau lưng Doanh Chính, bộ dạng thẹn thùng của hắn khác với ngày xưa da mặt dày làm Doanh Chính cùng Cơ Uyển càng nhịn không được muốn trêu chọc, chỉ tiếc hiện tại có khách nên mới thôi.

Có nữ quyến nên Doanh Chính cũng không tiện ở lại, vì vậy ôm lấy Phù Tô đã sắp co mình thành một cục rời đi, nhưng vừa đi không xa Phù Tô đã từ trên người Doanh Chính trượt xuống chạy lui lại.

Trong nội viện không có cung nhân, Phù Tô thấy Doanh Chính đợi mình đã muốn tiến lại thì nhón chân đứng ở ngoài cửa sổ nhìn lén trong phòng mấy cái rồi cũng muốn rời đi, chợt nghe trong phòng Bốc phu nhân nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ giờ còn ngóng trông người nọ nữa hay không?”

“Không còn trông ngóng, cũng không thể quên.” Nói xong, Cơ Uyển kín đáo thở dài.

………

Trên đường từ chỗ Cơ Uyển đi ra hai người không ai nói lời nào, như là đang có điều suy nghĩ.

Bốn bề vắng lặng, Doanh Chính dừng bước giật nhẹ Phù Tô như đang đi vào cõi thần tiên, nghiêm túc nói: “Lời hôm nay ngoài cửa sổ nghe được vô luận như thế nào cũng không thể nói cho bất cứ ai, biết không?” Bản thân không ngại, nhưng những kẻ có tâm muốn diệt trừ mẫu tử hai người họ hẳn sẽ để ý cực kỳ.

“Cửa sổ nào? Ai đứng ngoài cửa sổ?” Phù Tô giả ngu ngơ ngác, tính nghiêm trọng của chuyện này há còn cần người khác nhắc nhở sao, hắn chỉ là hiếu kỳ người có thể làm cho mỹ nhân nương của hắn nhớ mãi không quên là ai thôi.

Tán thưởng cười cười, hết sức hài lòng với câu trả lời của hài tử, Doanh Chính nắm bàn tay nộn thịt của Phù Tô trở lại tẩm cung. Lúc này ngọ thiện (bữa trưa) đã bày ra trên bàn, cung nga cũng đã đứng nghiêm ngoài cửa bưng nước chờ hai phụ tử rửa tay.

Nhìn thấy trên bàn chủ yếu toàn là thịt, trong lòng có chuyện nên Doanh Chính và Phù Tô lập tức cảm thấy đồ ăn đầy mỡ không hợp khẩu vị.

“Để lại cá và rau, những thứ thịt thà khác đều bỏ hết đi.” Doanh Chính nói xong liền kéo Phù Tô ngồi xuống bên cạnh, còn chưa kịp động thủ đã thấy Triệu Cao đứng ở ngoài cửa hướng về phía mình cúi đầu. “Tô nhi tự mình ăn trước, phụ vương có chuyện quan trọng phải làm, nghe lời.” Sờ sờ đầu Phù Tô, Doanh Chính đứng dậy rời đi.

Nhìn Doanh Chính biến mất phía sau cửa, Phù Tô bưng chén ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ nam nhân thích hợp với mỹ nhân mẫu thân của hắn phải có đủ những thứ gì.

Mang theo Triệu Cao đi đến thiên điện (thiên ở đây là nghiêng, chếch) chuyên dùng để đọc sách cạnh chính điện tẩm cung, đi vào trong cho thủ vệ thị vệ lui ra hết Doanh Chính hỏi: “Hẳn là có tin tức?”

“Đã có.” Triệu Cao cúi người cung kính trả lời, trong nội tâm không rõ Đại vương tại sao phải tìm một tướng quân nước Tống nhỏ bé, còn tìm nhiều năm như vậy.

“Ở đâu?”

“Người nọ hiện ở trên núi ngoài thành Hàm Dương làm nghề săn bắn.” Thấy quân vương nhíu mày không biết là nghĩ gì, Triệu Cao lại nói: “Đại vương, theo tìm hiểu người này sau khi Trịnh vương xưng thần với Tần thì cởi giáp một mực ở lại cho đến nay”.

“Thành thân chưa?”

“Lẻ loi một mình.”

Như vậy tính ra đã hơn mười năm, Doanh Chính suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Những năm này người nọ đều chưa từng rời đi?”

“Nô tài phái người đi nghe ngóng trở về nói người nọ từ lúc ở lại liền không rời đi, Đại vương đây là muốn…”

“Triệu Cao ngươi sai người chuẩn bị đi, quả nhân muốn xuất cung. Nói cho bọn họ biết hành trang phải cẩn thận, quả nhân không thích phức tạp.”

“Nô tài lập tức đi làm, Đại vương yên tâm.” Đưa cung nga đến thay trang phục cho Doanh Chính rồi, Triệu Cao vội vàng đi an bài chuyện bí mật xuất cung.

Doanh Chính muốn nhìn một cái xem rốt cuộc là dạng nam nhân gì lại có thể làm cho Cơ Uyển tâm tâm niệm niệm vài chục năm, chậm trễ cả tuổi xuân. Nếu như không phải nhờ lần “muốn” có một hài tử làm bạn, chỉ sợ đến nay nàng vẫn giống như trước, như hồ nước chết lặng, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không thể vào được lòng của nàng.

………

Cơm nước xong xuôi Phù Tô vẫn chưa thấy phụ vương ưa chiếm tiện nghi của hắn trở về, gọi người hỏi có biết phụ vương mình đi đâu không, mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, vì vậy Phù Tô lại phái người đi xem Bốc phu nhân có phải còn đang ở chỗ mẫu phi mình hay không.

Sau một khắc (15 phút) tiểu thái giám trở lại nói với Phù Tô rằng Bốc phu nhân dùng xong ngọ thiện liền rời cung trở về phủ tướng quân, còn Uyển phu nhân hiện tại một mình trong sân đánh đàn.

Phù Tô là người không thể che giấu tâm tình. Có chuyện vui vẻ sẽ muốn khoe với người khác, có chuyện thương tâm buồn khổ cũng phải tìm người lảm nhảm, nếu gặp chuyện cảm thấy hứng thú hắn càng muốn la hét om sòm, bằng không việc đó sẽ một mực xoay quanh trong đầu làm hắn ngủ không ngon, bởi vậy vừa nghe chỗ Cơ Uyển không có người hắn liền vội vàng chạy tới.

Cầm kỹ (kỹ thuật chơi đàn) của Cơ Uyển cao đến mức làm cho Phù Tô đã từng học đàn vài năm phải khen là thần kỹ, khúc đàn từ đầu ngón tay nàng gảy ra như nước chảy mây trôi, làm cho người ta nghe xong cảm thấy vui vẻ thoải mái. Đứng nép ở ngoài cửa Phù Tô buồn bực, theo đạo lý lúc này mẫu thân hắn nên vì tưởng niệm tình lang mà trong lòng buồn khổ, thế nhưng hắn lại từ trong khúc nhạc nghe không ra bất luận một âm thanh nào sầu bi, đúng là kỳ lạ, kỳ lạ.

Đầu ngón tay dừng lại đặt lên dây đàn, Cơ Uyển ngồi trong nội viện nghiêng người nhìn về phía hài tử nấp ở cửa đã lâu, lộ một đống lớn ra bên ngoài, cười vẫy tay: “Tô nhi lại đây với nương.”

Đang lâm vào bể khổ nhàm chán Phù Tô căn bản không nghe thấy lời Cơ Uyển, nếu như không phải tiểu thái giám sau lưng lanh trí đẩy hắn, dám chừng Phù Tô còn đứng ngốc tại chỗ vểnh mông lệch đầu.

Bỏ lại toàn bộ người mang theo ngoài cửa, Phù Tô chạy đến ngồi xuống bên cạnh Cơ Uyển thần bí hỏi: “Nương người thích dạng nam nhân gì?”

“Tô nhi vì sao hỏi nương như vậy?” Cơ Uyển khó hiểu.

Chuyện riêng tư của người ta không thể hỏi thẳng, mà có hỏi người ta cũng sẽ không nói, cho nên Phù Tô tính “nói bóng nói gió”.

“Nương thích dạng nam tử gì Tô nhi sẽ cố gắng được như thế.” Người không biết liêm sỉ nào đó làm mặt lơ nói ra: “Mẫu thân nếu thích kiểu thư sinh, từ ngày mai ta sẽ hăng hái đọc sách. Mẫu thân nếu thích kiểu oai hùng, từ ngày mai ta sẽ chịu khó tập võ. Chỉ có mẫu thân nói không được, chứ không có chuyện ta làm không được!” Cho nên mẫu thân người can đảm nói đi, mau nói bí mật của ngươi cho ta nghe đi!

Cơ Uyển bị Phù Tô chọc đến đem toàn bộ ưu sầu vứt hết ra sau đầu, cười nói: “Hắn a…chẳng những phải năm xe học phú tài trí hơn người, còn phải có thể rong ruổi chiến trường bảo vệ quốc gia. Một tay chữ tốt, một tay hảo cầm, xử sự không kiêu không nóng nảy, tao nhã hữu lễ, biết chiêu hiền đãi sĩ, được người kính nể…”

Nghe lời Cơ Uyển nói Phù Tô nhịn không được giật giật khóe miệng, cái yêu cầu này cũng quá cao đi, nhưng mà hắn hơi có cảm giác những gì Cơ Uyển nói lại có người thập phần phù hợp: “Hết rồi sao? Còn gì nữa không nương? Nương?” Thấy Cơ Uyển có chút hoảng hốt nhìn xung quanh, gương mặt còn ửng đỏ, Phù Tô che miệng cười trộm, nhìn liền biết mỹ nhân nương nhà hắn là vì nghĩ đến tình lang mà thẹn thùng.

“Hắn…còn phải nhớ rõ sinh nhật của ta…cũng không được quên tặng ta lễ vật…” Cơ Uyển thì thầm, thanh âm nhỏ đến mức cho dù là Phù Tô ngay bên cạnh nàng cũng không nghe thấy.

Cùng Cơ Uyển dùng vãn thiện (bữa tối) xong Phù Tô liền dẫn người trở lại tẩm cung, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy những phẩm chất đặc biệt như lời mẫu thân nói bên cạnh hắn hình như có người có đủ, chỉ là nghĩ mãi không ra.

Phù Tô trở lại tẩm cung nhìn thấy trên bàn ngoài phòng ngủ bày một quyển thẻ tre buộc dây đỏ, vì vậy gọi người hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đại vương tử, đây là phủ Mông Tướng quân vừa phái người đưa vào cung dâng lên cho Đại vương.” Cung nhân bẩm báo nói.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Cho người lui ra, Phù Tô nhìn chằm chằm vào thẻ tre đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, rốt cục đã nhớ ra là ai phù hợp với yêu cầu của mẫu thân nhất: “Hóa ra là hắn!” Vừa nói xong hắn liền vẻ mặt khiếp sợ đưa bàn tay nhỏ bé lên ôm lấy cái đầu to của mình: “Không thể nào…” Liên tiếp lui về phía sau, ngửa đầu ngã lên giường.

Chẳng lẽ đối tượng mà mỹ nhân mẫu thân của ta ngoại tình trong tư tưởng lại là…lại là…cái người đã có vợ…

Mông Điềm!

Không nghĩ nữa, Phù Tô nhanh nhẹn cởi quần áo quăng sang một bên, sau đó kéo chăn trùm kín đầu thiếp đi, tin tưởng ngày mai lúc tỉnh lại hết thảy mọi chuyện sẽ thay đổi thành tốt đẹp, mọi người cùng nắm tay đi đến tương lai tươi sáng.

Bí mật ra cung bí mật trở lại, Doanh Chính vừa về tới nội cung liền thay đổi y phục vội vã đến chỗ Cơ Uyển, không rảnh rỗi đi nhìn hài tử vô sự tự lôi (không có chuyện mà tự kiếm chuyện) của mình.

.

.

.

— oOo —

Bình Luận (0)
Comment