Tần Ca

Chương 23



Trong nội cung đồn đại, cung Thanh Trì từ trước đến nay chỉ có quân vương hiện nhiệm (đang giữ ngôi báu) mới có thể vào bị vương tử Phù Tô phá.

Trong nội cung đồn đại, trong cung Thanh Trì đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết làm cho người run đến răng kêu lập cập, phàm những ai nghe thấy buổi tối đều liên tục gặp ác mộng.

Trong nội cung đồn đại, từng có người tận mắt nhìn thấy đại vương tử Phù Tô quần áo không chỉnh tề hoảng sợ chạy khỏi cung Thanh Trì.

Trong nội cung đồn đại, sau khi đại vương tử rời đi Đại vương sai người đưa nhất danh tú nữ vào hầu hạ, âm thanh yêu kiều một mực duy trì liên tục đến bình minh.

Trong nội cung đồn đại, Tần phi vốn được gọi lên hầu tắm sở dĩ bị trượng đánh chết là vì đắc tội đại vương tử tối được Đại vương sủng ái.

Trong nội cung đồn đại, Tần phi này sở dĩ đắc tội đại vương tử là vì không cam lòng chịu nhục.

Trong nội cung đồn đại, đại vương tử Phù Tô tuy mới có chín tuổi, nhưng…

Trong nội cung còn đồn đại…

Nghe xong những lời đồn đại trong nội cung Phù Tô không vui vẻ gì, bởi vì hắn hôm nay đang bị người làm phiền não, hơn nữa là bị phiền não rất quá đáng. “Nam đồng chín tuổi ý đồ XX hậu phi”, cũng không biết là cái người nghĩ ra lời này không có đầu óc, hay là cái người lan truyền lời này không có đầu óc, mà có lẽ là cái người tin lời này mói không có đầu óc.

Vô luận như thế nào, dù sao vào ngày thứ ba của tình trạng đồn đại khắp Tần cung, trừ cung nga trong nội viện Cơ Uyển cùng tẩm cung không có gì lạ, còn thì có một bộ phận thật không biết suy nghĩ, nghe gió sợ mưa bắt đầu tránh né Phù Tô. Thậm chí có người vừa nghe nói phải đến hầu hạ đã quỳ xuống đất khóc rống nói thà chết không theo, còn có nhiều nội thị thích trốn một bên chỉ trỏ hắn.

Cảnh này khiến Phù Tô vô tội lại trở thành trò cười cho cả Tần cung.

Lần đầu bị cuốn vào dòng xoáy “chuyện xấu”, Phù Tô còn chưa kịp điều chỉnh tốt tâm tính để tiếp nhận việc mình trở thành tiêu điểm, chuyện của hắn đã lập tức bị một hồi hậu cung biến động che đi, không còn ai dám nói đến.

Mà trong biến động đó người thu được chiến thắng lớn nhất, một là Đại Tần Tần vương bệ hạ, còn một là người trong hậu cung Tần quốc có địa vị gần với vương hậu nhất, Uyển phu nhân.

Uyển phu nhân đoan trang, cao quý, khí chất như lan, Uyển phu nhân luôn mang trên mặt nụ cười ôn nhu mà xa cách, Uyển phu nhân chưa bao giờ trách phạt qua một cung nhân nào vẻn vẹn trong thời gian uống một chén trà đã dùng hành động thực tế đem hết những cung nga, nội thị dám “nhục nhã” nhi tử ngốc nghếch của nàng đưa vào thủ bị doanh của vương cung.

Binh sĩ trong thủ bị doanh phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng cung, địa vị cực cao, tất nhiên bọn họ cũng rất khó được ra cung, đừng nói đến chuyện tìm nữ nhân giải phóng dục vọng khó nhịn, có thể nghĩ được những người này bị đưa vào kết cục thê thảm như thế nào.

Uyển phu nhân khiêm tốn hữu lễ không nổi giận thì không sao, nổi giận lên ai cũng chịu không nổi. Từ một cung nga cấp thấp nhóm lửa ở thiện phòng, chođến nhất đẳng thị nữ bên cạnh vương hậu, chỉ cần từng lộ ra vẻ chê cười Phù Tô, có hành vi tránh né bất kính, thì Cơ Uyển một người cũng không buông tha.

Không tranh không có nghĩa là dễ khi dễ, Cơ Uyển đột nhiên cường ngạnh làm chúng phi hậu cung sợ cũng không nhẹ, vương hậu càng bởi vì mất thể diện mà tức giận đến thổ huyết, chạy đến điện thảo luận chính sự khóc lóc kể lể xin Doanh Chính làm chủ cho nàng.

Vương hậu này vốn Doanh Chính đặt ở thủ tọa (ghế trên) hậu cung nhưng lại chưa bao giờ chạm qua, lúc tức giận choáng váng mặt mày đâu biết suy nghĩ rằng Cơ Uyển thay đổi cùng hành động cũng phải được người nào đó ngầm đồng ý mới có thể thi hành.

Nàng đi nháo lần này càng hợp ý Doanh Chính, hắn tùy tiện tìm lý do đem danh hiệu vương hậu của nàng lột bỏ, hạ xuống làm phu nhân, ban cho một ngũ đẳng đại phu (quan tước Tần quốc có hai mươi đẳng) vừa mới trở lại triều phục mệnh làm trấn phòng (vợ kế).

Vương hậu này của Doanh Chính là do Lữ Bất Vi tuyển từ các Tần quốc thế gia, theo lý thuyết quân vương trục xuất một vương hậu có thân phận bối cảnh như vậy thì phải thận trọng, huống chi phía trước còn có chiến tranh, lại càng không nên đắc tội các thế gia. Nhưng việc làm của Doanh Chính lại càng biểu lộ Tần quốc cùng các nước khác bất đồng, cũng là vì sao chỉ có Tần quốc mới có thể hoàn thành trách nhiệm nhất thống thiên hạ.

Tần quốc từ sau khi thực hiện biến pháp của Thương Ưởng, kiến lập chế độ chọn lựa nâng tước quan viên. Nói ngắn gọn thì chính là “tông thất phi hữu quân công luận, bất đắc vi thuộc tịch”. Là ý nói nếu như không có công lao cùng tài học thì cho dù là vương tộc thế gia cũng không thể có được địa vị cao cùng vinh dự.

Nếu muốn ở Tần làm quan, ngoại trừ thực học còn phải có chiến tích làm cho người tin phục, chỉ bằng vào xuất thân cùng nịnh nọt, hoặc kẻ buôn nước bọt lý luận suông đều không dùng. Chiến tích thực tế cùng hành động mới là căn cứ duy nhất chọn lựa nhân tài, đề bạt quan viên.

Đây cũng là điều mà lúc quân vương các nước khác chỉ trọng dụng vương thất thế gia đồng thời còn bị trói buộc tay chân vì nội chiến không ngừng, đã mang lại cho Tần quốc quân vương quyền lợi cao nhất có thể có được.

Như thế càng tốt cho Doanh Chính, trên triều đình chỉ vẹn vẹn có vài chức vị êm tai nhưng không có thực quyền lưu cho các thị tộc thế gia, những quan viên khác đều là văn thành võ tướng một tay hắn đề bạt, cho nên chuyện Doanh Chính trục xuất vương hậu không hề tạo nên một gợn sóng trên triều đình.

Tần vương năm thứ mười tám, tức năm 229TCN, lúc Đại Tần đế vương còn cách sinh thần ba mươi mốt tuổi của mình mười ngày thì trục xuất vương hậu. Một quốc gia không thể không có mẫu nghi thiên hạ, huống chi Đại Tần tuy có vương tử lại không có hoàng tử nào đích xuất (con vợ cả). Cho nên tiền nhiệm vương hậu bị bỏ đi không đến một ngày, người ngồi ở chính vị vương hậu thứ hai của Tần vương đã được chiếu cáo thiên hạ, chính là người ai cũng biết là được quân vương ân sủng vô hạn Uyển phu nhân, Cơ Uyển.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi việc thay thế quốc mẫu hết thảy đều kết thúc, Doanh Chính xác định địa vị của Phù Tô trong vương cung, Cơ Uyển thì diệt trừ khả năng đích tử được sinh ra có thể uy hiếp được tính mạng nhi tử của mình.

Phù Tô đồng hài thân là người vô tội bị ảnh hưởng trong cả sự kiện, thậm chí trở thành ngòi châm lửa, thẳng đến lúc khiêng quà sinh nhật mà hắn bế quan nhiều ngày tự tay làm tặng Doanh Chính quyết định làm màn xuất hiện thật oanh liệt thì mới phát hiện trong hậu cung này trời đã lật nhào, làm cho người ta cảm thấy như đang nằm mơ.

Từ sau chuyện Thanh Trì Phù Tô một mực tránh né chỗ Cơ Uyển, vừa xuất quan hắn đã khiêng lễ vật tự mình làm tặng Doanh Chính đưa đến cho Cơ Uyển kiểm tra. Nào biết vừa vào cửa đã nhìn thấy mỹ nhân mẫu thân của mình đang thử y phục, hơn nữa còn là hình thức chỉ có vương hậu mới có thể mặc: “Các ngươi.. .đang làm gì?” Phù Tô có chút mờ mịt.

“Chúc mừng đại vương tử, ngày thọ yến của Đại vương mẫu phi người sẽ trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ Đại Tần.” Lục Ngạc tiến lên khấu lễ cười nói.

“Cái gì!” Phù Tô nghe xong thanh âm không ngừng cao lên tám độ. Buông gì đó sau lưng xuống, đuổi hết mọi người trong điện đi ra, Phù Tô một túm kéo nam nhân đang canh giữ ở cửa ra vào vẫn cười nhạt không nói, đóng kín cửa phòng hạ giọng hỏi: “Các ngươi không đi?”

Phiền Ly vẫn cười nhạt không nói, chỉ có Cơ Uyển sau khi cởi hậu bào trên người khẽ cười: “Đi, bất quá hiện tại không vội.” Ánh mắt hướng về Phiền Ly, tiếp đó lại nhìn về phía Phù Tô: “Trước khi đi nương nhất định phải nhìn thấy Tô nhi thật sự ngồi trên vị trí trưởng tử, không ai có thể rung chuyển. Chỉ khi nương tìm được cái danh hiệu vương hậu này, mới có thể chặt đứt vị trí “trưởng mà không phải đích” đáng xấu hổ của Tô nhi.”

Một mẫu thân để bảo vệ hài tử của mình sẽ có thể làm bất cứ chuyện gì, lại càng không để ý hai tay mình liệu có phải dính máu tươi hay không.

Nữ nhân trong nội cung từ trước đến nay không phân tốt xấu, chỉ có tranh hay không tranh mà thôi.

-0O0—

Vương hậu trước bởi vì chưa từng được sủng hạnh qua cho nên cũng không thể sinh hạ được nhất nam bán nữ, vì vậy hôm nay ai có thể ngồi trên vị trí vương hậu, thì nhi tử của người đó đương nhiên là đích tử.

Người nào có con mắt cùng đầu óc đều có thể thấy tinh tường rằng qua nhiều năm quân vương “quảng thi mưa móc” như vậy lại duy nhất không đụng đến quốc mẫu vương hậu là vì cái gì, chính là không cho phép “đích tử” được sinh ra, nguyên do bên trong căn bản không cần nói rõ. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân nhiều năm qua ru rú trong nhà leo lên vị trí mẫu nghi thiên hạ.

Cơ Uyển làm hậu là chuyện ván đã đóng thuyền, lúc còn đang cảm động nàng vì mình mà làm hết thảy thì Phù Tô đã cảm thấy ảo não mình trong nháy mắt có thêm một thân phận “đích trưởng tử”, tất cả chuyện này đến quá mức đột ngột, làm cho hắn trở tay không kịp.

Đích trưởng tử ngang với thái tử, nói cách khác Phù Tô từ nay về sau không thể tiếp tục ngồi một chỗ hỗn ăn chờ chết, hắn phải bắt đầu vì sự phồn vinh cùng hưng thịnh của Đại Tần đế quốc mà đốt đèn nhịn mỡ.

Vương hậu của Tần Trang Tương Vương Tử Sở chết mà không có con cái, hắn cho đến lúc qua đời cũng không lập người khác làm vương hậu, bởi vậytrưởng tử Doanh Chính được Hoa Dương phu nhân Triệu Cơ sinh hạ mặc nhiên được công nhận là đích tử.

Nếu quân vương băng hà mà chưa lập thái tử lại không có đích tử, thì trưởng tử chính là người thừa kế duy nhất của quân vương, như Doanh Chính.

Để tránh dẫn đến quốc gia hỗn loạn, bình thường đích tử đều là trưởng tử, mà ngôi vị thái tử phần lớn cũng truyền cho trưởng tử.

Bất quá cũng có ngoại lệ, nếu đế vương yêu thích khác đi cũng có thể làm trái với tổ chế mà lập thái tử cho người không phải đích trưởng tử, nhưng sau đó sẽ mang đến tai hoạ ngầm huynh đệ tranh giành bảo tọa quân vương, là căn nguyên xáo động quốc gia.

Bởi vậy chuyện Phù Tô được sinh ra trở thành khó xử, cũng là mâu thuẫn của Doanh Chính. Nếu hắn muốn lập Phù Tô làm thái tử, còn có tông pháp phía trước, mặc dù hắn không hề quan tâm hay lo sợ một vài người có thể thương tổn Phù Tô. Trừ phi chứng minh vương hậu không thể sinh con, bằng không trước khi đích tử sinh ra Doanh Chính cũng không thể lập người khác làm thái tử.

Đối với nữ nhân mình đã chấp chính mà không thể không cưới này Doanh Chính trong lòng vẫn có một chút không đành lòng, chặt đứt quyền sinh con của một nữ nhân cũng quá tàn nhẫn, cho nên Doanh Chính chỉ có thể dây dưa lần lữa, dùng lý do vương hậu thân thể không khỏe mà không sủng hạnh nàng.

Tuy sắp xếp xong xuôi hết thảy nhưng Cơ Uyển vẫn luôn có chỗ lo lắng, thân phận của Phù Tô là tai hoạ ngầm lớn nhất. Nếu như sau này thực sự có một đích tử được sinh ra, thì Phù Tô phải chết hẳn là không thể nghi ngờ.

Bởi vì sự kiện trong phòng tắm, Doanh Chính xử lý xong “chính sự” liền chạy đến chỗ Cơ Uyển lôi “tiểu nha”của Phù Tô ra vuốt ve một phen, Cơ Uyển cũng thừa cơ nói rõ mọi chuyện, tất nhiên lo lắng của nàng cũng là lo lắng của Doanh Chính. Không nghĩ đến lúc này lời đồn đại nhảm nhí trong cung bắt đầu lan truyền, lúc đầu bọn họ không chú ý, cũng không nghĩ rằng càng lan truyền càng thái quá như vậy.

Vì vậy Doanh Chính, Cơ Uyển, Phiền Ly ba người thương lượng một chút liền quyết định mượn cơ hội lần này kết thúc mọi chuyện. Chỉ cần Cơ Uyển làm hậu, dù nàng không chờ đến năm Phù Tô mười hai mới “hoăng thệ” (chết) cũng không sợ Phù Tô sẽ bị cho làm con thừa tự của người khác, ăn nhờ ở đậu chịu khi dễ. Dù sau này có vương hậu khác, cũng không cần phải lo lắng vị trí của Phù Tô sẽ bị dao động.

“Cho nên mới nói chuyện này các ngươi đều biết, chỉ có ta không biết. Các ngươi đã hỏi qua ta có nguyện ý đội lên cái mũ “đích tử” này hay không chưa?” Phù Tô nghĩ mà tức không chịu nổi, dù những người này làm hết thảy đều là lấy ích lợi của hắn làm điểm xuất phát, tất cả đều là vì hắn: “Ta phải chịu kinh hãi có biết hay không?” Ngồi ở trên giường Phù Tô hung hăng vỗ ván giường.

“Vi phụ sao lại sinh ra một nhi tử vô dụng như ngươi, không phải là chỉ đội thêm có hai chữ “đích tử” hay sao, có chuyện gì lớn lao đâu.” Đang nghiên cứu lễ vật sinh thần của mình Doanh Chính liền ngẩng đầu lên, chẳng muốn đáp trả với Phù Tô từ lúc trở lại tẩm cung đã dông dài mãi không ngừng: “Tô nhi ngươi rốt cuộc làm cái gì đây?” Nhìn như thế nào Doanh Chính cũng không hiểu được cái kỳ quái này là cái gì. Hai mảnh ván ghép lại, ngoài bọc vải bố, bên trong hình như nhét đầy thứ gì đó, rất mềm mại.

“Đừng hỏi ta!” Tức giận hất đầu sang một bên, Phù Tô hừ mũi.

Thả gì đó trong tay xuống, Doanh Chính đi đến bên giường ngồi xuống cạnh nhi từ: “Hai chữ “đích tử” này đến tột cùng là bùa bảo mệnh hay bùa đòi mệnh còn phải chờ xem tương lai Tô Nhi làm như thế nào.” Doanh Chính sao có thể không biết nhi tử này của hắn là đang tiếc mạng: “Ta có thể cả đời không lập vương hậu, tựa như tổ phụ của ngươi đã bảo vệ ta vậy. Chính là Tô nhi ngươi có thể cam đoan với ta sau khi ngươi đăng cơ sẽ không chút do dự mà chém giết sạch những vương đệ kia của ngươi? Năm đó cờ hiệu liên hợp các vương tử khác phạm thượng làm loạn chính là chuyện ta không phải là “đích tử” chân chân chính chính.”

“Ta….làm không được…”

Liếc nhìn Doanh Chính, Phù Tô gục đầu xuống, cảm giác mình đúng là phế vật.

“Cho nên những chuyện này để ta làm.” Doanh Chính cười sờ sờ đầu Phù Tô.

Cái gì? Phù Tô ngẩng đầu vẻ mặt đầy kinh ngạc nói không ra một câu nào. Hắn cảm thấy nếu như mình không giải thích sai, vậy ý tứ của phụ vương hắn chính là…

“Ta nói rồi, Tô nhi là nhi tử duy nhất của ta.”

Người trước mắt rốt cuộc là một phụ thân tốt đến không thể tốt hơn, hay là một phụ thân vô cùng tàn nhẫn? Phù Tô có chút hoang mang.

Từ trên giường nhảy xuống kéo Doanh Chính đi đến cạnh lễ vật tự tay mình làm được, Phù Tô tiến lên mang thứ đó đem đến sau án chuẩn bị kỹ, sau đó khoanh chân ngồi lên, giải thích: “Đây là cái tựa lưng ta làm cho phụ vương, từ nay về sau phụ vương phê tấu giản mệt mỏi có thể cứ như vậy mà dựa vào một lúc, hoặc là những khi đọc sách thì trực tiếp dựa vào, như vậy sau lưng cũng sẽ không nhức mỏi. Trong này đã bỏ thêm rất nhiều lông ngỗng, rất thoải mái, sẽ không lệch cái mông.” Bò dậy ngồi xổm một bên vỗ vỗ mặt tựa lưng cùng thành ghế.

Người thời này chỉ có những trường hợp chính thức hoặc là ở nhà người khác làm khách mới có thể quỳ mà ngồi, khi khác phần lớn là khoanh chân mà ngồi. Vì vậy Phù Tô nhớ đến năm đó lúc xem biểu diễn thời trang Hàn Quốc (Korea, không phải Hàn quốc thời cổ) vô tình nhìn thấy một cái “sôpha không chân”, liền động thủ làm một cái.

“Kỳ thật đại bộ phận đều là thợ mộc làm, bất quá ruột thì ta tự mình nhồi, đường nối lại cũng là ta may.” Nói mà không hề có ý tứ đỏ mặt chút nào: “Ta bảo người ta chuẩn bị một cặp da chồn để bọc. Màu trắng dùng ở tẩm cung, màu đen đặt ở điện thảo luận chính sự, khẳng định uy phong.” Lôi kéo Doanh Chính đang đứng ở một bên ngồi lên thử một lần: “Thoải mái không?”

Ngồi xong rồi Doanh Chính nghiêng thân về phía sau tựa lưng vào phát hiện rất thoải mái, từ nay về sau cũng không cần lo lắng đọc sách viết chữ một lúc lâu sẽ bị đau lưng: “Thoải mái.” Doanh Chính đối với lễ vật này yêu thích cực kỳ.

Nghe Doanh Chính nói thoải mái ánh mắt Phù Tô sáng lên, nịnh nọt hỏi: “Mang đi bán đấu giá có phải sẽ được nhiều tiền không?” Tư thế có chút kích động.

“Sẽ được nhiều tiền.” Doanh Chính tươi cười véo véo mặt Phù Tô, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngữ khí uy hiếp nói: “Nếu để cho ta biết còn có người nào có một thứ như vậy, ha ha…Tô nhi hiểu không?” Thay véo bằng tát nhẹ.

Dùng sức liên tục gật đầu, chỉ sợ Doanh Chính không biết mình đã hiểu, Phù Tô cũng không muốn các mỹ nhân tỷ tỷ bên cạnh mình trong vòng một đêm đều biến thành “phù X đại mụ”.

…..

Khác với lần đầu diệt Hàn đầy thoải mái trước đó, lần này phạt Triệu chớp mắt đã qua một năm mà mới chỉ công được một nửa liền trì trệ không tiến, bị quân Triệu ngăn cản bước tiến của đại quân.

Cho nên sinh thần ba mươi mốt tuổi lần này Doanh Chính hạ chỉ không cần bày biện lớn. Buổi sáng chính thức phong Cơ Uyển làm vương hậu Tần quốc xong liền dẫn Lý Tư đợi các mưu thần đến điện thảo luận chính sự thương thảo phương pháp phải làm như thế nào để đánh hạ Triệu quốc, lần này phạt Triệu tuyệt không thể không đánh mà lui. Thọ yến buổi tối Doanh Chính cũng chỉ sai người an bài vài gánh hát ca múa cùng xiếc ảo thuật tiến cung trợ hứng, hết thảy đều giản lược.

Trước lúc yến hội bắt đầu Doanh Chính ở hậu điện để các nhi nữ khấu đầu, thu lễ vật bọn họ tặng rồi ban thưởng, cũng để cho Triệu Cao an bài những tiết mục mà các công chúa đã chuẩn bị để biểu diễn cho mình xem lên sân khấu.

Những thọ lễ như vật phẩm trang sức tinh mỹ sang quý, đàn cổ lưu truyền hay thư từ không xuất bản nữa với Doanh Chính bất quá là một kiện vật quý, không thể so với những lễ vật được dốc lòng chuẩn bị đầy thành ý. Như những nữ nhi của hắn chuẩn bị đàn, hát, như Phù Tô tự tay vì hắn làm cái tựa lưng.

Hiện nay thân phận Phù Tô đã vô cùng khác xưa, đi đến chỗ nào cũng đều là ánh nhìn chăm chú của mọi người, cùng với ca ngợi nịnh nọt không ngừng bêntai. Mà ngay cả những “đệ đệ” ngày thường trông thấy hắn hoặc đi đường vòng hoặc không để ý cũng đều tiến lên chào hỏi, tuy trong mắt không hề thực sự cung kính.

Chẳng qua là trong gia phả tôn thất có thêm một chữ “đích” thôi mà có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, Phù Tô cảm thán liên tục. Nhưng chuyện làm hắn không tiếp thu được nhất chính là từ nay về sau dự yến hội hắn chỉ có thể một mình ngồi ở phía dưới bên trái phụ vương ưa chiếm tiện nghi, mỹ nhân nương mỗi lần trên yến hội thường giúp hắn gắp gì đó hôm nay cũng ngồi ở cao cao phía trên.

Yến hội tiến hành đến giữa chừng, nội thị Hàn Phồn ghé lại bên tai Phù Tô nhỏ giọng nói vài câu. Khẽ gật đầu, Phù Tô nhìn hai người ngồi trên một cái, thấy bọn họ đang được quần thần mời rượu liền dẫn Dao Nương cùng Hàn Phồn thừa dịp không người chú ý vụng trộm rời yến hội đi ra ngoài điện.

“Sắp xếp xong xuôi?”

“Đều đã sắp xếp xong xuôi, vương tử yên tâm. Gánh hát nhận tiền chỉ biết là thế gia công tử nào đó muốn trộm ra khỏi cung chơi.” Hàn Phồn cung kính nói.

“Quân coi giữ cửa thành…” Ở cửa cung Phù Tô không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, hắn chỉ có chút không yên lòng ở cửa thành.

“Mông công tử đã qua, Mông gia chưởng quản cấm vệ doanh phụ trách an toàn hoàng cung cùng thành Hàm Dương, hắn đi sẽ không làm cho ai hoài nghi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Xuyên qua con đường đá xanh Phù Tô mang người đi đến thành lâu trên cửa cung thì vừa vặn vượt qua một gánh hát vừa biểu diễn hết tiết mục chuẩn bị rời cung đang bị kiểm tra, người thường không được phép ở lại trong nội cung, biểu diễn hết nhận tiền thưởng lập tức rời đi.

Hàn Phồn đón lấy cây đuốc xuống xem thử, ngón tay Phù Tô làm một động tác cực nhỏ lướt lên thùng xe đầy tạp vật chuẩn bị ra khỏi hoàng cung.

Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, mà hắn cũng tin tưởng chuyện kế tiếp đã phân phó Mông Hồng cũng sẽ không xảy ra sai lầm. Dù sao lần đầu tiên làm chuyện kích thích như vậy, tảng đá lớn trong lòng vừa rơi xuống đất Phù Tô lập tức thoải mái không ít.

Mặt mày hồng hào mang theo người của mình trở lại đại điện, không nghĩ đến trên đường gặp được diễn viên vốn nên ngoan ngoãn ngồi đợi ở đó: “Phụ vương người…A…Mang ta theo! Mang ta theo!” Phù Tô kích động chạy lên trước lôi kéo Doanh Chính một thân thường phục.

Ngay cả Triệu Cao cùng Mông Nghị cho đến một đám thị vệ đều mặc trang phục dân chúng bình thường, nếu như đến vậy mà còn không biết bọn họ muốn làm gì thì hắn thật sự là thiểu não: “Nhi thần cũng muốn đi, chờ ta, ta đi thay trang phục.” Doanh Chính vóc dáng rất cao, Phù Tô chín tuổi miễn cưỡng cũng chỉ có thể ôm lấy bắp đùi hắn.

Cười vươn tay kéo Phù Tô ra khỏi mình, Doanh Chính gọi: “Triệu Cao!”

“Có nô tài.” Triệu Cao lên tiếng, xoay người tiếp nhận gì đó trong tay thị vệ đứng sau lưng đi đến đưa cho Dao Nương đang quỳ trên mặt đất chào quân vương, sau đó cười nói với Phù Tô: “Hồi đại vương tử, Đại vương sớm đã giúp đại vương tử chuẩn bị trang phục, nhanh đi thay đừng để Đại vương đợi lâu.”

“Ha ha! Triệu Cao ngưoi thật là một người tốt, yêu ngươi chết mất!” Tiến lên ôm một cái, lưu lại Triệu Cao bị dọa phát ngốc, Phù Tô túm Dao Nương nhanh chóng vọt đến phía sau cây thay đồ.

Liếc mắt lướt qua, Doanh Chính lạnh lùng nói: “Triệu Cao, sao quả nhân lại không biết ngươi cùng đại vương tử có cảm tình thâm hậu như vậy.” Lời đó nói ra làm xung quanh đều cảm thấy u ám.

Triệu Cao sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất: “Đại vương minh giám, nô tài oan uổng a!” Thầm nghĩ lần này thực sự bị đại vương tử gặp người lại khen “người tốt”, đem “yêu ngươi chết mất” trở thành lời cửa miệng hại chết rồi: “Đại vương tử không chỉ nói với nô tài, mà còn nói với rất nhiều người! Không tin người hỏi Mông Thống lĩnh!” Triệu Cao tố giác vạch trần.

“Ân?” Doanh Chính vẻ mặt đầy hàn ý nhìn về phía Mông Nghị, nào biết người này chẳng biết từ lúc nào đã vụng trộm trốn đến cuối đội ngũ: “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng phất ống tay áo lên, người nào đó tức giận sải bước hướng cửa cung mà đi, trong lòng rất bất bình.

~
Bình Luận (0)
Comment