Tần Ca

Chương 26



“Nhiệt tình của ta giống như một ngọn lửa thiêu đốt cả sa mạc. Thái dương thấy ta cũng sẽ trốn tránh, hắn cũng sợ hãi ngọn lửa tình yêu là ta. Sa mạc có ta vĩnh viễn không tịch mịch, nở đầy hoa thanh xuân.” Trên tay quấn khăn tơ tằm màu đỏ Phù Tô miệng rống lớn, chân vừa bước theo hình vuông vừa lắc lắc múa điệu ương ca (ương ca vũ là một điệu múa), chọc cho các thị nữ trong tẩmcung vương hậu cười gập cả người, cũng chọc cho Cơ Uyển trên giường cười hụt cả hơi.

Phản ứng của quần chúng thật làm Phù Tô càng thêm phấn chấn càng thêm có lòng tin, hắn cũng được xem là một “kê đông” (không hiểu nghĩa là gì). Bởi vậy tiếng ca càng lúc càng cao, tâm tình càng lúc càng tốt, bước nhảy càng lúc càng rộng:

“Ta lớn tiếng cùng ngươi nhẹ giọng, say mê trong dòng sông tình yêu nơi sa mạc…a…a…A!” Kết quả là lúc hắn quên hết tất cả ý đồ dùng đầu gối biểu diễn một cú trượt thì bị đập vào bàn, đau đến mức hắn ôm đầu gối lăn giữa đất, khiến cho trong điện lập tức rối ren thành một mảnh.

“Còn làm gì đó, không mau đi gọi thái y! Vương hậu người chú ý một chút…” Lục Ngạc vội vã nâng Cơ Uyển đứng dậy: “Nhanh đỡ đại vương tử lên!”

Trong điện vừa truyền ra tiếng Phù Tô gặp chuyện không may, Phiền Ly canh giữ ở bên ngoài là người đầu tiên xông vào túm hắn đang lăn lộn trên mặt đất ôm lấy thả lên trên giường. Hắn không đau lòng Phù Tô, người hắn đau lòng chính là Cơ Uyển. Phiền Ly biết rõ nếu như tiểu tử thúi Phù Tô này có chuyện gì Cơ Uyểntuyệt đối sẽ lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, bởi vì đau lòng Cơ Uyển, Phiền Ly cũng đành phải thời thời khắc khắc mà trông nom Phù Tô.

Kéo ống quần Phù Tô lên chỉ thấy hai đầu gối đều tím xanh thật lớn, ngay lúc đó Cơ Uyển vốn tình cảm lập tức đỏ hoe mắt: “Tô nhi nương thổi thổi cho ngươi, không đau không đau.” Muốn lấy tay xoa nhẹ, nào biết vừa đụng phải vết thương trên đầu gối Phù Tô đã đau đến gào khóc. “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Cơ Uyển thấy nhi tử nép vào trong lòng mình kêu to đặc biệt thảm, suýt nữa cũng khóc lên, chỉ biết bất lực nhìn về phía Phiền Ly.

Không bị thương xương cốt không bị thương gân, thịt cũng không thiếu một khối, rõ ràng chỉ là bầm xanh một miếng thôi, đau lâu như vậy rồi cũng tiêu tan. Buông ống quần Phù Tô, Phiền Ly đứng lên lui ra phía sau một bước hướng Cơ Uyển cúi đầu nói: “Thỉnh vương hậu yên tâm, đại vương tử không có việc gì, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng lập tức sẽ tốt.”

Ngươi nha nha cái gì! 

Chui đâu sâu vào trong ngực Cơ Uyên nhìn căm tức sang nam nhân lắm miệng đáng ghét, Phù Tô trên mặt một giọt lệ cũng không có, vừa rồi rõ ràngchỉ là “sét đánh mà không có mưa” – gào khan.

Sửa sang sơ lại đầu tóc Phù Tô ngồi dậy thổi thổi đầu gối của mình, quayđầu đáng thương nói: “Nương…xanh rồi…”

“Vậy nương giúp ngươi xoa xoa, còn đau không?” Cơ Uyên động tác thập phần chú ý.

“Đau!” Trong nội tâm hoa nở tưng bừng: “Nương…Tô nhi chân đau…Buổi chiều không cần đi cưỡi ngựa được không…”PhùTô giả vờ đáng yêu năn nỉ.

Phù Tô nay đã mười tuổi, bởi vì hắn cứ vô lại tìm đủ lý do cự tuyệt, hơn nữa được Doanh Chính cưng chiều, vì vậy hắn sớm đã qua tuổi học thuật cưỡi ngựa.

Nhìn chung cả Tần cung, ngoại trừ vương tử dưới năm tuổi và Phù Tô, những vương tử khác đều biết cưỡi ngựa, ngay cả các công chúa cũng thế. Đầu xuân năm sau theo tổ chế phải cử hành săn bắn, mấy năm trước Doanh Chính có thể tùy ý Phù Tô mặc kệ cho qua, nhưng hiện tại không thể được. Đi săn thì thân là trưởng tử sao có thể tránh ở trong doanh trướng, cho nên tối hôm qua trước khi ngủ Doanh Chính nói cho Phù Tô quyết định của mình, hơn nữa không tiếp thu bất luận một lý do từ chối nào hết.

Không còn cách nào, Phù Tô chỉ có thể đem sức lực dốc vào mỹ nhân mẫu thân của hắn. Đối với tính an toàn của người cưỡi ngựa Phù Tô vẫn hoài nghi, một không có dây an toàn, hai không có túi khí bảo hộ, ba nó còn là một vật còn sống biết hô hấp, Phù Tô là người thập phần yêu quý tính mạng.

Cơ Uyển là nữ nhân thông minh, nàng vừa rồi bất quá là quan tâm quá mà hóa loạn. Hiện tại nàng đã tỉnh táo lại, liền rất dễ dàng nhìn ra mục đích hành vi hôm nay của Phù Tô. Trên mặt nét đau lòng bay sạch không còn sót lại chút gì, bộ dạng lãnh đạm làm gan nhỏ của Phù Tô run lên.

“Nương…”

“Câm miệng!” Cơ Uyển trừng mắt nhìn Phù Tô: “Không nghĩ ra được hôm nay Tô nhi thậm chí ngay cả mẫu thân cũng muốn tính kế, cái gì ca hát khiêu vũ để cho ta vui vẻ, lấy ta làm tấm mộc để không đi cưỡi ngựa mới là thật! Rõ ràng còn cố ý đụng bị thương, ngươi thật sự là quá làm tổn thương lòng nương rồi, đi ra ngoài cho ta!” Giận tái mặt, Cơ Uyển chỉ một ngón tay hướng cửa ra vào.

“Nương…”

“Đi ra ngoài! Ngày nào chưa học được cưỡi ngựa thì ngày đó đừng tới đây!”

Mặc hài vào Phù Tô cẩn cẩn dực dực mắt nhìn Cơ Uyển đang tức giận, vẻ mặt cầu xin chỉ biết cúi thấp đầu thương tâm bước ra phòng, xoay người đứng ở trên cầu thang nhìn cửa điện phía sau không chút do dự đã bị đóng, ngăn cách hắn ở bên ngoài.

“Nương…” Không có người phản ứng, Phù Tô phảng phất nghe thấy được thanh âm của cõi lòng tan nát.

Vừa đi ra cửa Phù Tô liền thấy mọi người ngoài viện đang quỳ trên mặt đất, mà nam nhân gián tiếp hại mình bị đuổi ra thì đang chắp tay sau mông, mặc trang phục cưỡi ngựa chờ mình.

“Bị đuổi ra ngoài?” Rõ ràng biết rõ còn cố hỏi.

“Ân!” Rõ ràng lộ ra ủy khuất.

“Đáng đời!” Rõ ràng nhìn có chút hả hê.

“Hừ!” Rõ ràng không phục.

……

Muốn Phù Tô nói thì học cưỡi ngựa cũng như tiểu hài tử học đạp xe đạp vậy, hẳn là từ từ mà tiến hành theo tuần tự. Ngàn vạn lần không thể nghĩ chuyện ôm một cái ngã một cái lại tiếp tục ôm, dù sao so với ngã từ xe đạp thì cái ngã này phải trả một cái giá rất lớn, không giống nhau được.

Tiểu hài tử học đạp xe trước phải bắt đầu với xe đạp ba bánh, sau đó lại đổi thành xe có hai cái bánh phụ nhỏ ở phía sau, cuối cùng mới dỡ hai cái bánh phụ ra chạy như bay ở đầu đường.

Tương tự như vậy, “tiểu tiểu hài tử” như hắn muốn học cưỡi ngựa trước phải bắt đầu học cưỡi lừa.

Lý luận này là lúc Phù Tô đứng ở trước mặt con ngựa chân dài đỏ thẫm đột nhiên nghĩ đến.

Lần đầu tiên nhìn thấy con ngựa cao to oai hùng thần khí như vậy, Phù Tô nhịn không được chạy vòng quanh vài vòng, tuy không hiểu nhưng hắn cũng biết ngựa này tất nhiên là cực phẩm đáng giá vô cùng: “Phụ vương đây là ngựa gì?”

“Không biết.” Đi đến vuốt thân ngựa Doanh Chính nói: “Ngựa này là lúc Quách Khai đến Tần thì dâng lên, nghe nói là thần câu năm đó Lý Mục đánhtộc Hung nô thì chiếm được, có thể ngày đi nghìn dặm, bình thường chảy ra mồ hôi như máu, thuần huyết thống thiên hạ chỉ có một thớt này.”

Nha! Chẳng lẽ đây là hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết sao?

Phù Tô hai mắt tỏa sáng tiến lên sờ soạng mấy cái, quả thật phát hiện trên tay như dính vết máu. Bất quá Phù Tô nhớ rõ Sử ký Tư Mã Thiên có ghi lại ngựa này xuất hiện sớm nhất ở thời Sơ Hán khi Hán cao tổ Lưu Bang suất đại quân đánh tộc Hung nô trong “bạch đẳng chi chiến”, lúc ấy kỵ binh tộc Hung nô cưỡi chính là hãn huyết bảo mã này.

Sự thật trước mắt so với văn hiến lịch sử sớm bốn, năm mươi năm, chỉ có thể nói rõ ràng không phải cây đuốc Hạng Võ thiêu cung A Phòng làm cho văn hiến đều bị đốt rụi cho nên cái gì cũng không lưu lại, mà chính là Tư Mã Thiên ghi Sử ký không thật sự cầu thị, tận lực nịnh nọt quân vương đương triều bóp méo lịch sử.

Mặc kệ nói như thế nào Phù Tô vẫn kích động cực kỳ, hắn hôm nay may mắn được trông thấy hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết so với gấu trúc còn trân quý hơn.

Nhìn nhi tử hai mắt sáng lên, Doanh Chính dụ dỗ: “Tô nhi nếu học xong cưỡi ngựa, phụ vương sẽ đem nó tặng cho ngươi, để ngươi ngày đi săn cưỡi nó.”

“Thật sao?” Nghĩ đến cảnh mình cưỡi đại mã hấp dẫn ánh mắt các tiểu mỹ nhân mà thỏa mãn đắc ý, Phù Tô nhiệt huyết sôi trào.

“Thật!” Doanh Chính lấy roi ngựa trong tay chỉ vào tiểu mã đang bị người chăn ngựa giữ. Ngựa này tuy nhỏ nhưng cũng là cực phẩm lương câu, tương lai lớn lên hẳn là một thớt danh câu.

Được cam đoan, Phù Tô làm gì còn tạp niệm, nhanh chân vọt tới.

Dù sao cũng từng học qua võ công, giờ phút này Phù Tô thân nhẹ như chim én nhún hai chân tung người lên. Động tác kia khỏi nói có bao nhiêu tiêu sái, bao nhiêu suất khí, tuyệt không như kẻ không có kinh nghiệm mới học cưỡi ngựa.

Trong tiếng kinh hô của mọi người ở hiện trường Phù Tô động tác liên tục, y sam bay múa, nhảy lên cao lướt qua thân tiểu mã câu…rồi hai chân an ổn rơi xuống đất.

Đúng vậy, không cần phải hoài nghi, là hai chân rơi xuống đất.

Không có ý tứ gãi gãi đầu, Phù Tô xoay người rụt cổ đối diện với Doanh Chính lúc này nhìn không ra hỉ nộ mà lo lắng nói: “Nhảy…nhảy quá mức…làm lại…được không?”

-0O0 —

Mùa xuân năm Tần vương thứ hai mươi (năm 227 TCN), Uyển vương hậu thân thể không khỏe, quân vương yêu mến, sai người hộ tống nàng đi biệt cung Lâm Quang Cung ở núi Cam Tuyền tu dưỡng thân thể.

Ở đó chẳng những khung cảnh u nhã, lại có ôn tuyền có công hiệu điều trị,lần này Cơ Uyên làm cho chúng nữ tử hậu cung ghen ghét không thôi.

Lúc thị vệ hộ tống xe của vương hậu từ vương cung đi núi Cam Tuyền thì Doanh Chính cùng Phù Tô hai phụ tử cưỡi một con ngựa đứng ở giữa con đường trên lộ trình, như đang chờ người nào đó.

Phát giác hôm nay nhi tử trong ngực mình tâm tình không tốt, Doanh Chính ôm lấy hắn nói thẳng: “Tô nhi đừng như vậy, để cho nương ngươi nhìn thấy nàng sẽ thương tâm. Nữ tử không có nam tử thì không được, không phải ngươi vẫn một mực hy vọng nương ngươi có thể tìm thấy hạnh phúc của mình sao?”

“Nói thì nói như vậy, chính là vừa nghĩ tới nàng sắp cùng nam nhân lạ đi ta lại không muốn.” Phù Tô buồn bực: “Tô nhi biết rõ người có thể làm cho nương thật sự cười vui không phải hai phụ tử chúng ta, có thể đi cùng nàng từ nay đến hết cuộc đời cũng không phải ta và ngươi. Biết thì biết thế, nhưng tình cảm nhất thời không tiếp thu được, huống hồ ta không thích cái người tên “Phiền Ly” kia!”

“Vì sao?” Mấy năm nay Doanh Chính thật sự không nghĩ ra vì cái gì nhi tử mà đối với bất cứ ai cũng đều có thể giữ vẻ mặt ôn hoà duy chỉ có đối với Phiền Ly lại hiện ra địch ý cùng bài xích mãnh liệt, trong chuyện này hẳn không chỉ có nguyên nhân là Cơ Uyển.

“Ai bảo hắn mọi thứ đều được hơn ta một chút!” Bởi vậy mới làm tổn thương trái tim yếu ớt của hắn.

Là mọi thứ đều được hơn ngươi rất nhiều a! Doanh Chính mặc dù trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng không mở miệng, có một số việc trong lòng hiểu là tốt rồi.

Cuốn dây cương Phù Tô dùng thân thể đụng đụng vào Doanh Chính ở sau lưng, có chút tò mò hỏi: “Cha, ngươi thực cam lòng tự mình đem vợ giao cho nam nhân khác để hắn đội nón xanh (cắm sừng) lên đỉnh đầu mình hay sao?”

Nón xanh là gì Doanh Chính không biết, bất quá ý tứ trong lời nói của Phù Tô thì hắn hiểu: “Ta một mực xem nương ngươi như thư thư (chị), mà nàng cũng xem ta như đệ đệ, một đệ đệ mà ở giữa vương cung tràn ngập âm mưu cùng lạnh lùng hẳn là luôn bị người chú ý. Tuy về sau bởi vì say rượu đã xảy ra một chuyện, nhưng cảm giác giữa chúng ta chưa từng thay đổi. Lúc ấy nương ngươi là người duy nhất ta gọi là thân nhân, chỉ cần là yêu cầu của nàng ta đều có thể thỏa mãn…”

“Kể cả khi nàng xin ngươi một hài tử làm bạn?” Phù Tô chỉ chỉ chính mình.

“Đúng vậy, kể cả ngươi.” Doanh Chính lộ ra vẻ mặt như đang nhớ lại: “Nàng quá tịch mịch, lòng của nàng cũng quá tịch mịch, mà ta không có khả năng vĩnh viễn ở cạnh nàng, cho nên mới có ngươi. Thân là đệ đệ cũng không thể làm cho thư thư duy nhất của mình hạnh phúc…người đó chỉ có thể là PhiềnLy.”

“Hừ.” Phù Tô khinh thường hừ một tiếng.

Nghe thấy từ xa rốt cuộc truyền đến tiếng vó ngựa cùng bánh xe, Doanh Chính giục ngựa đi lên thì nhìn thấy có một chiếc xe ngựa được người hộ tống tới.

“Thuộc hạ bái kiến Đại vương, bái kiến đại vương tử!” Những thị vệ hộ tống xe ngựa lại gần rồi xoay người xuống ngựa quỳ trên mặt đất.

Khoát khoát tay cho bọn họ lui ra, Doanh Chính xuống ngựa rồi ôm Phù Tô xuống, hai người đi về hướng chiếc xe đã dừng hẳn.

Cửa xe mở ra, Phiền Ly xuống trước rồi mới đỡ Cơ Uyển từ trong xe ra theo. Mà Cơ Uyển vừa xuống xe liền chăm chú ôm Phù Tô đang đứng ở một bên mà khóc, bởi vì lần này có lẽ là lần cuối cùng nàng được trông thấy nhi tử.

Muốn nói sớm đã nói hết, bốn người yên lặng đứng đó, cuối cùng Doanh Chính là người đánh vỡ sự yên tĩnh mang theo bi thương của chia ly này, nói: “Các ngươi ra khỏi Tần quốc lập tức đến Tân Trịnh tìm “Hàn Phi”, hắn sẽ an bài thân phận mới cho các ngươi, hơn nữa ta đã lệnh cho Mông Điềm đi đường vòng đến Hàm Đan trước giúp các ngươi chuẩn bị. Không cần lo lắng những thị vệ này để lộ bí mật, bọn họ là Vương gia tử sĩ, tuyệt đối trung tâm. Còn có ngươi…” Tiếng nói dừng lại, Doanh Chính mắt lộ sát ý nhìn chằm chằm vào Phiền Ly cảnh cáo: “…nếu để cho quả nhân biết ngươi phụ thư thư, quả nhân chắc chắn làm cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Lúc này Phiền Ly biểu tình nghiêm túc, quỳ trên mặt đất hai tay ôm quyền đưa lên đỉnh đầu: “Thảo dân Phiền Ly tạ ơn Đại vương thành toàn, đời đời kiếp kiếpnguyện vì Đại vương làm trâu làm ngựa báo ân!”

“Quả nhân không thiếu trâu ngựa, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay là được. Thư thư vẫn là nên sớm lên đường thôi.”

“A Chính…” Cơ Uyển hai mắt đẫm lệ đứng lên, nắm chặt tay Phù Tô nhìn qua Doanh Chính: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi cho ta một nhi tử đáng yêu như vậy…từ nay về sau…từ nay về sau…”

“A Chính sẽ chiếu cố tốt Tô nhi, chờ thiên hạ nhất thống chúng ta sẽ đi tìm thư thư.”

Lau nước mắt trên mặt, Cơ Uyển một lần nữa ôm sát Phù Tô dặn dò đi dặn dò lại, nhắc hắn từ nay về sau ở trong cung phải cẩn thận một chút: “Tô nhi có thể vì nương mà đem khúc ca xướng hôm trước chưa xong xướng hết cho nương nghe được không?”

“Ân.” Gật đầu, Phù Tô giúp Cơ Uyển lau nước mắt trên mặt, cao giọng: “Nhiệt tình của ta giống như một ngọn lửa thiêu đốt cả sa mạc. Thái dương thấy ta cũng sẽ trốn tránh, hắn cũng sợ hãi ngọn lửa tình yêu là ta. Sa mạc có ta vĩnh viễn không tịch mịch, nở đầy hoa thanh xuân. Ta lớn tiếng cùng ngươi nhẹ giọng, say mê trong dòng sông tình yêu nơi sa mạc…”

Phiền Ly đi đến cạnh Cơ Uyển nhỏ giọng nói: “Phải đi rồi, không thể chậm trễnữa…”Rồi kéo Cơ Uyển còn đang lưu luyến lên xe ngựa.

“Ngươi cho ta cơn mưa nhẹ, làm dịu lòng ta…Ta cho ngươi làn gió mát, thổi nở hoa của ngươi. Đóa hoa tình yêu nho nhỏ thuộc về ngươi và ta. Tình yêu hai chúng ta tựa như…sa mạc nóng bỏng…Oa oa oa…Nương chờ ta cưới vợ sẽ mang theo nàng đến gặp người!” Hướng cửa xe còn chưa đóng mà một mực vẫy tay, cho đến khi cái gì cũng nhìn không thấy nữa Phù Tô chui đầu vào trong ngực Doanh Chính khóc không thành tiếng.

“Hài tử có nương là khối bảo, hài tử không có nương như cỏ cây, ta từ hôm nay trở đi chỉ là cỏ cây…”

“Sẽ không, Tô nhi vẫn là bảo bối, ngưoi còn có ta.”

“Ta từ nay về sau nếu như bị kế mẫu cùng các huynh đệ khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, không có kế mẫu…Cha cam đoan sau này chỉ có ngươi khi dễ người khác, không có phần cho người khác khi dễ ngươi.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Sụt sịt mũi ngẩng đầu, Phù Tô đe dọa: “Ngươi từ nay về sau nếu lỡ đối xử với ta không tốt ta sẽ bỏ nhà trốn đi!”

Doanh Chính liếc mắt xem thường, hừ hừ nói: “Ta đây liền đánh gãy chân ngươi.”

Dắt ngựa xoay người nhảy lên rồi ôm lấy Phù Tô thật cẩn thận: “Hồi cung.” Nói rồi mang theo thị vệ trở về thành Hàm Dương.

…….

Mùa xuân năm Tần vương thứ hai mươi, Uyển vương hậu trên đường đi núi Cam Tuyền bị thích khách tập kích, rơi xuống nơi nào không rõ, sinh tử chưa biết.

Tin tức truyền về Hàm Dương, Tần vương giận dữ hạ lệnh tra rõ. Năm ngày sau danh sách người tham dự việc này được đưa đến trước mặt Tần vương, hậu cung mấy người có liên quan đều mất mạng.

Một tháng sau, triều thần dâng tấu thỉnh Tần vương đưa y quan (quần áo và di vật) của vương hậu vào hoàng lăng, bị bác bỏ.

Ba tháng sau vẫn không tìm được vương hậu, triều thần lại dâng tấu, lại bị bác bỏ.

Nửa năm sau quần thần dâng tấu thỉnh Tần vương đồng ý đưa y quan vương hậu tiến Vương lăng, Tần vương cuối cùng cũng chấp thuận, nhưng lại không đồng ý lập nữ tử nào khác làm hậu.

Thừa dịp mọi người loạn thành một đống, Phù Tô theo lời dặn dò của Cơ Uyển trước khi đi, mang theo Dao Nương cùng Hàn Phồn đến bắc uyển của Tần vương cung, nơi này là nơi ở của mẫu thân các vương tử, công chúa.

Thứ Cơ Uyển lưu lại cho Phù Tô chính là ở nơi này.

-0O0-

~
Bình Luận (0)
Comment