Tần Ca

Chương 34



Khi tiếng chuông đầu năm vang vọng khắp hoàng cung, Phù Tô sớm đã ngủ say bị người lay tỉnh.   

Mở hai mắt còn đang mơ mơ hồ hồ, hắn nhìn thấy tiểu tử đã nỡ-lòng bỏ quên nhi tử nào đó đang bưng một cái chén đứng ở bên giường, vẻ mặt nịnh nọt.

“Có chuyện?” Phù Tô bò dậy lau nước miếng dính ngoài miệng, hờ hững hỏi Doanh Chính đang bưng mì thọ, ta cũng là người biết tức giận.

“Ăn mì đi, cha làm cho ngươi đó.”

“Ngươi làm?”

“Ân.. .là trù tử (đầu bếp) làm, nhưng ta tự tay múc vào chén.”

Phù Tô nghiêng sang ngửi ngửi trên người Doanh Chính, nhận ra người này trên thân còn mang theo mùi son phấn nữ nhân, hẳn là chưa tắm rửa đã lập tức chạy đến cho kịp trước tiếng chuông, cho nên coi như có một chút nghĩa khí.

Những năm gần đây Doanh Chính vốn luôn bận rộn cùng chúng thần thương thảo chính sự thống nhất thiên hạ, còn phải củng cố địa vị của Cơ Uyển và Phù Tô trong cung, cho nên ngoại trừ theo lệ chiêu cung phi thị tẩm vì vương thất khai chi tán diệp, thật đúng là không hề độc sủng nữ nhân nào.

Nam nhân 30 đang tuổi lớn, không có áp lực về tinh thần hay thân thể, mỗi ngày lại được đại bổ, cho nên tinh lực khó tránh khỏi có chút tràn đầy. Doanh Chính mặc dù không quá hứng thú với chuyện giường chiếu, thế nhưng hắn cũng là nam nhân, vưu vật nằm trong ngực không có khả năng thờ ơ, nói cho cùng thì có nữ nhân hậu cung nào không phải của hắn, không dùng cũng uổng.

Vị ca cơ được phong làm Lê phu nhân này vô luận là dung mạo hay học thức

đều không thể so được với những công chúa và thê gia nữ tử trong hậu cung, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ giáo phường, tuy là xử nữ, nhưng biện pháp hầu hạ nam nhân cùng làm như thế nào để mang đến cho nam nhân niềm vui lại không ai có thể so sánh, kỹ thuật múa càng thướt tha cực đúng với sở thích của nam nhân.

So với những phi tử chỉ biết nằm trên giường chờ sủng hạnh như cá chết, vị Lê phu nhân này đối với Doanh Chính mà nói cũng là một kinh hỉ. Trong nội cung không phải là không có phi tử “nhiệt tình”, nhưng biết rõ làm thế nào để lấy lòng nam nhân như vậy lại chưa từng có, mà nam nhân thì đều yêu mến nếm đồ mói lạ.

Uống xong mấy chén rượu trong tiệc mừng năm mới (nói về rượu, đúng là có nhiều nghĩa xấu), Doanh Chính cũng nổi lên bệnh chung của tất cả nam nhân: “bảo noãn tư ***” (no bụng nổi máu…hay VN mình thường nói là no cơm ấm cật dậm dật mọi nơi ấy ^^) lập tức đứng lên, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người trực tiếp mang Lê phu nhân đến thiên điện giữa chính điện và hậu điện “tiêu dao”.

Phiên vân phúc vũ (mây mưa thất thường) rồi lại phúc vũ phiên vân, chờ đến lúc hắn làm cho nữ tử mảnh mai đó mệt mỏi chết khiếp rồi, nhiệt tình của rượu cũng qua đi Doanh Chính sai người tiến đến mặc y phục rồi đi thẳng đến thiện phòng, không buồn liếc mắt nhìn nữ tử mà tin vịt bên ngoài lan truyền là thánh ân chính nùng lấy một cái.

Một nữ nhân để tiêu khiển trên giường cùng với nhi tử, bên nào nặng bên nào nhẹ Doanh Chính tự mình hiểu rõ. Hắn biết chắc nếu như năm nay không để cho người này vào lúc tiếng chuông vang lên ăn một sợi mì thọ, thì suốt mệt năm sau chắc chắn mình không có một ngày tốt lành.

Đến thiện phòng Doanh Chính đuổi toàn bộ mọi người ra, chỉ để lại Triệu Cao cùng một ngự trù đầu lĩnh, sau đó tự mình động thủ làm mì.

Chỉ tiếc ông trời rất công bằng, sau khi thất bại hết lần này đến lần khác Doanh Chính cũng chỉ có thể nhận mệnh đi hoàn thành bước cuối cùng trong trình tự làm việc – thả mì.

Tiếp nhận chén, ăn một ngụm mì có sợi thì bị nát, có sợi lại chưa chín kỹ, Phù Tô rất nể tình nuốt xuống bụng không nhổ ra. Tuy khó ăn, nhưng tâm ý thì vừa. Phù Tô mặc dù là đồ lòng dạ hẹp hòi cộng thêm ưa mang thù, thế nhưng

rất dễ dụ, tựa như hiện tại một chén mì heo cũng không muốn ăn lại làm hắn tiêu tan cơn giận, trong lòng còn sinh cảm động.

“Ăn ngon không?” Doanh Chính ngồi ở cạnh giường cười hỏi.

“Được thông qua.” Chọn lấy hai sợi có thể nuốt xuống cho vào miệng, Phù Tô cầm chén nhét trả vào tay Doanh Chính rồi dùng chân nhỏ đạp một cước lên lưng cha hắn, xua đuổi: “Mùi trên người khó ngửi muốn chết, hệt như đi bán son phấn, đừng có lên giường của ta!”

Cái này hình như là ngự tháp của ta a? Tự ngửi ngửi trên người mình, Doanh Chính cũng bị mùi vị nữ nhân làm cau mày: “Cha đi tắm, đợi lát nữa trở về cùng ngủ.” Đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bị hơi nóng của chén mì hun đỏ hồng của Phù Tô rồi đứng dậy rời đi.

“Đại vương.” Thấy người đi ra Triệu Cao vội vàng tiến lên, đưa một ánh mắt làm cho mọi người xung quanh lui ra hết, lúc này mới nhỏ giọng nói bên tai Doanh Chính: “Úy Liễu, Úy đại nhân đã trở lại, còn mang theo…vị thái tử kia của Yến quốc.. .là bí mật tiến cung…đang ở nghị chính điện…”

Khóe miệng nhếch lên cho thấy Doanh Chính lúc này tâm tình rất tốt, ngoại trừ trước mặt Phù Tô Doanh Chính hiếm khi lộ ra tâm tình như vậy: “Đến nghị chính điện, không cần cho ai đi theo.” Nói rồi đi nhanh ra khỏi tẩm cung.

“Nô biết.” Triệu Cao khom người vội vàng đuổi theo.

…….

Cha đi tắm rửa mình cũng không tiện ngủ trước, cho nên Phù Tô nằm ở trên giường trừng mắt chờ đợi, thế nhưng chờ trái chờ phải đến một cái mông cũngchẳng thấy. Tâm phiền Phù Tô ngồi dậy hướng ra ngoài gọi: “Hàn Phồn! Hàn Phồn!”

Nghe thấy tiếng gọi Hàn Phồn vốn một mực canh giữ ở bên ngoài đi nhanh vào phòng: “Chủ tử có gì phân phó?” Khi không có người ngoài thì Hàn Phồn cùng Dao Nương đều gọi Phù Tô là “chủ tử”.

“Phụ vương đâu? Có thấy không?”

Nhìn khắp nơi xác định không có một ai, Hàn Phồn đứng ở bên giường nhỏ giọng nói với Phù Tô: “Chủ tử, vừa rồi Triệu tổng quản dáng vẻ vội vàng ở bên tai Đại vương thì thầm vài câu, nô tài không nghe rõ…Hình như là nói cái gì Yến quốc thái tử…cái gì được đưa vào cung lại còn bí mật…Sau đó tâm tình Đại vương hình như trở nên đặc biệt tốt. Còn có chính là…nô tài trong lúc vô tình biết được, Vương Bí tướng quân rời cung đột nhiên sắc mặt lo lắng lại muốn vào cung. Kết quả bởi vì quy củ không phải lúc vào triều thì quan viên chưa được tuyên triệu không được một mình tiến cung mới xảy ra xung đột với thị vệ ở cửa cung, có lẽ Đại vương đang xử lý việc này.”

Thái tử Đan vì sao lúc này lại được đưa vào Tần cung? Lại còn bí mật? Nói sao thì muốn đưa vào cũng chỉ cần đưa cái đầu thôi a, hơn nữa lúc này cũng không hợp lý.

Còn có cha nuôi của mình, hết năm không trở về nhà ăn cơm đoàn viên, đường đường Đại tướng quân lại chạy đến cửa cung khi dễ môn vệ, này là muốn làm gì vậy?

Muốn dò xét đến tột cùng, Phù Tô vội vã sai Hàn Phồn giúp mình mặc y phục, cùng hắn đi nghị chính điện xem thử, thế nhưng lúc hắn vừa đẩy cửa tẩm điện ra đã thấy trong sân có một người đang quỳ trên tuyết.

“Cha nuôi lễ này quá lớn rồi, Tô nhi không có tiền mừng tuổi cho người đâu.” Thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, Phù Tô đi đến phủi những bông tuyết bám trên người Vương Bí.

Nhìn Vương Bí bình thường thích nhất tranh cãi với mình lúc này chẳng những không nói mà ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Phù Tô cảm thấy có chút không đúng. Dùng sức nâng đầu Vương Bí đang cúi gằm, Phù Tô bị cặp mắt đỏ bừng kia làm sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Cha nuôi người sao lại…khóc…”

……..

Đi vào nghị chính điện, Doanh Chính để Triệu Cao canh ở cửa đại điện, còn mình thì đi vào tẩm thất bên trong, chuyển động một ngọn đèn mở ra cửa ngầm.

Gian tẩm thất này có một thông đạo bí mật đi ra ngoài cung, chỉ có lịch đại quân vương cùng chưởng quản đầu lĩnh tử sĩ biết rõ. Cho nên hiện tại biết về cái mật thất này chỉ có ba người: Doanh Chính, Tử Anh cùng Úy Liễu.

Mật thất xây trong lòng đất, kiến tạo thập phần xảo diệu, chỉ cần cửa ngầm mở ra đèn trong thông đạo sẽ tự phát sáng, cửa thông gió ngầm tự động mở ra, tuyệt đối không cần lo lắng dưỡng khí bên trong không đủ, nhưng chỉ giới hạn cho năm người mà thôi.

Vòng vo trong mật đạo mấy vòng, Doanh Chính gõ vài cái ở trên một mặt tường, chỉ thấy vách tường đột nhiên lui về phía sau mở ra một cánh cửa, nếu như lúc này Phù Tô có mặt ở đó chắc chắn kinh ngạc há to mồm.

“Quân thượng.” Úy Liễu trông thấy Doanh Chính đi tới vội vã quỳ trên mặt đất hành lễ, cũng vụng trộm nhìn thoáng qua người đang hôn mê trên giường.

Liếc nhìn người còn chưa tỉnh trên giường, Doanh Chính nói: “Đứng dậy đi, ngươi về từ lúc nào?”

Trong lòng biết có một số việc căn bản không thể gạt được người trước mắt, vì vậy Úy Liễu tiến lên một bước lại quỳ xuống nói: “Hồi quân thượng, thần trở lại Hàm Dương hôm qua.”

“Nếu hôm qua đã trở lại Hàm Dương vì sao hôm nay mới đến phục mệnh?”

“Chuyện này…” Úy Liễu cắn răng dập đầu một cái thật mạnh trước Doanh Chính, vẻ mặt khẩn thiết cầu xin: “Thỉnh quân thượng…để lại cho Yến Đan một mạng.”

Nhìn Úy Liễu chưa từng cầu xin ai lại vì người trên giường mà quỳ gối van xin mình như vậy, Doanh Chính cảm thấy thập phần buồn cưòi: “Ngươi so với bất luận kẻ nào cũng biết rõ Yến quốc thái tử Đan này là người như thế nào.”

“Dạ, thần chính là quá rõ ràng mới càng cảm thấy hắn là một người đáng thương.”

“Trên đời này người đáng thương nhiều lắm, từ khi nào thì Úy Liễu giết người không chớp mắt ngay cả hài tử cũng sẽ không buông tha lại biết thương tiếc người khác như vậy?” Đi đến bên giường Doanh Chính đưa tay nhéo lên mặt thái tử Đan, cười nói: “Khuôn mặt này vẫn có mị lực như vậy, nếu quả nhân cố ý muốn giết hắn thì ngươi có thể làm gì?”

Thân mình Úy Liễu run lên, hạ giọng nói: “Nếu vậy thỉnh quân thượng cho phép Úy Liễu tự mình động thủ. Hắn sống đời này đã quá mệt mỏi, thần muốn cho hắn đi…không phải thống khổ…”

Buông tay ra, Doanh Chính nhìn về phía Úy Liễu: “Cho quả nhân một lý do để không giết hắn.”

Úy Liễu mừng rỡ, vội vã dập đầu nói: “Khởi bẩm quân thượng, thiên hạ đều biết Yến quốc thái tử Đan đã chết dưới tay Yến vương, Yến vương có ý dùng đầu nhi tử thỉnh cầu Tần quốc tha thứ chuyện ám sát, biểu thị việc này chỉ do một tay thái tử Đan bày ra, những kẻ đi theo cũng đều đã tử hình. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì? Quả nhân chỉ biết là thái tử Đan còn sống, chỉ cần hắn còn sống sẽ một lòng nghĩ làm thế nào để đối kháng với Đại Tần!”

“Không! Sẽ không!” Úy Liễu ngẩng đầu, giọng khẽ run lên: “Hắn sẽ không bao giờ còn nghĩ cách đối địch với Tần nữa, bởi vì…bởi vì…hắn…hắn…đã điên rồi…”

_0O0 _

Vụng trộm ngắm mứt cùng thịt khô trên bàn, Phù Tô không biết xấu hổ vươn tay đến, xong rồi vòng móng vuốt một cái lấy chén trà nóng hổi đặtxuốngtrước mặt Vương Bí từ lúc vào vẫn không nói một lời.

“Cha nuôi, người cũng thấy phụ vương không biết đã chạy đến chốn ôn nhu nào rồi…Bằng không người về nhà ngủ một giấc sáng mai nếm qua điểm tâm đã rồi hẵng đến, người nghĩ thế nào?” Phù Tô chà xát hai tay hỏi.

Có thể làm cho một thiết huyết hán tử đỏ hoe mắt suýt nữa rơi lệ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất trọng đại. Mặc dù hiếu kỳ muốn chết nhưng Phù Tô tốt xấu cũng hiểu được lúc này mình thế nào cũng không thể biểu hiện ra.

Cho nên hắn chỉ có thể cố đè nén loại quan tâm đang nổi lên hừng hực như liệt hỏa này xuống.

Hiện tại chuyện duy nhất hắn có thể làm là để cho Vương Bí nhanh chóng về nhà tắm rửa ngủ một chút, mình cũng được giải thoát nhanh một chút.

Cầm cái chén trên bàn lên, Vương Bí cũng không quản nước trà này nuốt vào có bị phỏng hay không, mở miệng uống một hớp lớn.

Dùng sức siết chặt như muốn đem tất cả khí lực tập trung vào cái chén trên tay: “Thần muốn xuất binh Ngụy quốc.” Nói xong Vương Bí ngẩng đầu nhìn về Phù Tô, thần sắc trên mặt cùng vẻ kiên định trong mắt làm Phù Tô chấn động sững sờ.

Lồng ngực như bị nén lại, tay Phù Tô giấu trong tay áo run lên, hắn bị khí thế trên người Vương Bí dọa đến. Đây là khí phách mà chỉ có suất lĩnh thiên quân vạn mã chinh chiến sa trường lâu dài, chỉ có ở chiến trường mới có thể luyện được.

Nuốt nuốt nước miếng Phù Tô cố vờ trấn định đối mặt với Vương Bí, cũng ra vẻ thoải mái cười nói: “Cha nuôi chính là tìm nhầm người rồi, việc này hẳn là đợi hừng đông tự người tìm phụ vương a. Thân là Đại Tần tướng quân cha nuôi sao lại không biết binh mã thiến hạ này chỉ một người có thể điều động, mà người đó lại không phải Phù Tô.”

“Vi thần biết rõ việc này làm đại vương tử khó xử, nhưng lúc này cũng chỉ có đại vương tử mới có thể giúp Vương Bí.”

Phù Tô nhìn chằm chằm vào Vương Bí thật lâu không nói, công Ngụy lúc này tuyệt đối không phải thời cơ tốt. Quân Tần liên tục tác chiến, nay vừa mới nạp tiến hai nước Hàn, Triệu, trấn an dân tâm áp chế bạo động mới là hàng đầu.

Huống chi Tần quốc hiện có một phần ba quân lực trấn thủ tại biên cảnhTriệu quốc, một mặt vây công Yến quốc, một mặt phòng bị tộc Hung nô nhân cơ hộithu lợi. Hai phần ba binh lực còn lại vẫn chưa lấy lại được sức từ cuộc chiến ở Triệu quốc, hơn nữa khai chiến lúc này lương thảo cũng không thể chuẩn bị chu đáo được.

Ngay cả mình là người không hiểu chuyện binh đao còn biết rõ lúc này tuyệt đối không phải là cơ hội tốt nhất để tấn công Ngụy quốc, những người thân kinh bách chiến này sao có thể không biết được, cha hắn vì nhất thống thiên hạ cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý mạo hiểm như vậy.

Cho nên lập tức xuất binh Ngụy quốc căn bản không có khả năng, tối thiểu cũng phải chờ thêm một năm.

“Tướng quân, chắc hẳn lợi hại liên quan đến chuyện này không cần Phù Tô nói rõ người cũng biết rất rõ ràng. Ta không biết vì sao tướng quân đêm khuya tiến cung yêu cầu xuất binh, nhưng ta nghĩ tướng quân cũng không muốn chứng kiến cố gắng của mấy đời quân vương cùng tướng lãnh Đại Tần bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Phù Tô không muốn trông nom cũng không cần trông nom việc này. Quân quyền vĩnh viễn là mồi lửa của tất cả nghi kỵ, hắn không có vốn liếng để che chắn cho kết cục của chính mình sau khi đụng vào quân quyền, đây không phải là chuyện hắn có thể hỏi đến.

Doanh Chính có thể bao dung cho hắn tạo thanh danh tốt trong quân đội, nhưng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện hắn can thiệp vào quân vụ. Phù Tô đứng lên hướng Vương Bí thở dài xoay người khấu lễ nói: “Thứ cho Phù Tô không giúp được tướng quân, thỉnh tướng quân cũng thông cảm cho nỗi khó xử của ta.”

Đại khái là chưa bao giờ thấy qua bộ dạng nghiêm trang của Phù Tô, Vương Bí sững sờ một chút, sau đó cũng hiểu yêu cầu của mình là quá phận, Tần luật quy định thái tử nếu như không có quân thượng cho phép cũng không thể can thiệp vào quân chính (quân đội và chính quyền).

Nghĩ đến đây, Vương Bí đứng dậy hướng Phù Tô quỳ xuống.

“Vi thần nhất thời nói lỡ mong đại vương tử thứ tội, thần chỉ là…chỉ là…” Hai tay nâng lên quá đầu, Vương Bí vẻ mặt đầy hối hận, hối hận mình lúc trước vẫn để người nọ trở lại Ngụy quốc, cho nên hiện tại mới…

Nhìn bộ dạng này của Vương Bí, Phù Tô tuy đoán không ra đến tột cùng là như thế nào, nhưng vẫn có thể đoán đại khái: “Cha nuôi cố ý muốn lĩnh binh công Ngụy là bởi vì có người nào đó đang cần?”

Vương Bí không nói, nhưng Phù Tô biết mình đã đoán đúng.

“Người này rất quan trọng với cha nuôi?”

“Như mạng của ta!” Câu trả lời không chút do dự.

Bốn chữ “như mạng của ta” này làm Phù Tô bừng tỉnh đại ngộ, có thể dùng cách so sánh này tuyệt đối không phải là thân nhân cùng bằng hữu, chỉ có thể là ái nhân.

Mặc dù không biết người có thể làm cho Vương Bí trở thành như thế này đến tột cùng là ai, thế nhưng Phù Tô đối với Vương Bí vẫn là kính nể vô cùng.

“Tô nhi có một cách không biết cha nuôi có nguyện ý nghe không?”

“Thỉnh đại vương tử cứ nói.”

Cầm lấy chén trà của mình uống một hớp, Phù Tô thanh thanh cuống họng nói: “Chuyện xuất binh nhất định là không có khả năng, nhưng Tô nhi nghĩ nếu cha nuôi mượn phụ vương chút ít người thân thủ lợi hại hẳn là không có vấn đề gì. Dù sao mục đích của cha nuôi là cứu người, chỉ cần đưa người ra được đã là kết quả tốt. Hơn nữa so với xuất binh, cứu người như vậy cũng nhanh hơn chút ít, chỉ là.. .cũng nguy hiểm hơn chút ít, cha nuôi cần phải nghĩ kỹ.”

Từ thái độ của Doanh Chính đối với Vương Bí, Mông Điềm cùng Mông Nghị, Phù Tô có thể hiểu chỉ cần không động đến gốc rễ hay yếu sự quốc gia, cha hắn đối với yêu cầu của ba người này thoải mái vô cùng, thường chỉ “mạnh miệng mềm lòng”.

Nghe xong lòi Phù Tô, Vương Bí lập tức quét sạch mây đen trong lòng. Kỳ thật những điều này hắn vốn nên nghĩ đến, chỉ là hễ chuyện gì có liên quan đến “người nọ” Vương Bí cũng chỉ có thể chạy theo đúng câu “quan tâm tất loạn”, trở thành một đồ ngốc không thể nghĩ thông suốt cái gì.

“Tạ đại vương tử đề điểm! Vương Bí vô cùng cảm kích!”

Nhìn Vương Bí từ khổ đại thù sâu biến thành dưa hấu mở miệng, Phù Tô xác định mình rốt cuộc có thể lên giường đi ngủ: “Thời gian không còn sớm, cha nuôi vẫn là nên sớm trở về nghỉ ngơi, hìmg đông lại tiến cung tìm phụ vương thương nghị, thuận tiện nghĩ biện pháp có thể thuyết phục phụ vương.”

“Nói có lý, thần cáo lui.” Vừa dứt lời thân ảnh Vương Bí liền biến mất khỏi điện, ở đâu còn có vẻ trầm trọng như lúc vừa đi vào.

Phù Tô nhìn theo bóng dáng vừa lướt khỏi cửa điện, khóe miệng kéo lên, cởi áo khoác bò vào trong chăn, vốn định chờ người cha nói chỉ đi tắm rửa một lát

kết quả vừa đi liền không có bóng dáng kia, chính là hắn thật sự quá buồn ngủ, cho nên chưa được một lát đã ngủ mất.



Lúc Doanh Chính tắm rửa xong trở lại tẩm cung thì đã cách lúc hắn rời đi hơn một canh giờ. Nhẹ tay khẽ chân cởi bỏ áo choàng da chồn dày trên thân thể, Doanh Chính tự mình tắt ngọn đèn ở ngoại thất, lặng lẽ xốc một góc chăn lên giường, ôm nhi tử đã ngủ đến ướt nhẹp miệng sát vào trong ngực.

Doanh Chính phát hiện vô luận bản thân có bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần người trong ngực này một mực còn ở bên cạnh, hắn lập tức có thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không có âm mưu, chẳng truy ích lợi, càng không phòng bị, Tô nhi của hắn là mảnh đất bình yên nơi hắn có thể nghỉ ngơi.

_0O0 _

~
Bình Luận (0)
Comment