Lịch sử ghi lại, mấy chục năm sau người chết vì Hồ Hợi không những có Phù Tô, mà còn có lớn nhỏ Mông gia ba đời cúc cung tận tụy vì Đại Tần đế quốc, còn có các cựu công thần trên triều đình vốn trung với Doanh Chính cùng Phù Tô, còn cả bách tính vô tội vì khói lửa nổi lên bốn phía mà lần thứ hai bị cuốnvào chiến tranh trong thiên hạ.
Vương gia thoái ẩn, Mông gia diệt môn, cảnh này làm trong nước các nơi khởi nghĩa không tướng trấn áp, quan ngoại tộc Hung nô không quân ngăn trở, hiền thần lương tướng triều đình nhất nhất bị tru sát, không còn ai hữudụng.
Tai vạ đến nơi nhưng điều làm Hồ Hợi lo lắng không phải là an nguy của thiên hạ mà là làm sao để chứng minh ngôi vị hoàng đế của mình là hợp lẽ, chứng minh mình là phụng thiên thừa vận.
Tuần du thiên hạ, xây dựng rầm rộ, tăng mạnh tế tự, làm cho dân chúng khổ không nói nổi.
Vô luận từ góc nhìn của người nào thì Hồ Hợi cũng đều chết chưa hết tội, so với để ngày sau làm mưa làm gió không bằng sớm bóp chết hắn từ trong nôi, ai có thể bảo chứng nếu mình mang theo hắn bên cạnh thì sẽ không phát sinh chuyện ngày sau như vậy.
Từ lúc biết được mình thành đồ không may “Phù Tô”, Phù Tô cũng từng nghĩ đến chuyện tương lai hảo hảo lấy lòng Hồ Hợi thì nói không chừng kết cục của mọi sự có thể sẽ khác, thế nhưng hiện tại hắn không còn mơ tưởng như vậy nữa. Trước đây hắn chỉ lo lắng cho một mình mình, người khác thế nào không liên quan đến hắn, nhưng hiện tại đã không như vậy nữa, ở quốc gia đã từng thực sự tồn tại trong lịch sử này hắn có người nhà có bằng hữu, bọn họ không phải chỉ là kẻ qua đường.
Hắn có thể không để ý đến kết cục của mình mà đánh cược một lần, nhưng hắn không thểgánh chịu được kết cục sau khi thất bại sẽ giáng lên đầu những người khác.
Huống chi hiện tại thời gian hắn nhận thức Hồ Hợi mới chỉ bằng một chén trà nhỏ, mà Vương Bí, Vương Ly,Mông Điềm, Mông Nghị, Mông Hồng…Thậm chí là Lý Tư, bọn họ nhận thức đã mười mấy năm.
Tuy rằng như vậy là không công bằng đối với Hồ Hợi hiện còn chưa biết gì, nhưng hi sinh một người mà có thể đổi lấy thiên hạ thái bình cũng đã có lời, tuy rằng lý do này có chút gượng ép, tuy rằng trong chuyện này không thể che giấu tư tâm của Phù Tô.
“Mông Nghị!”
“A!”
Phù Tô toàn thân khoác áo lông bạch điêu, ngồi giữa mấy ụ tuyết trên con đường mà để đến nơi ở của Ngọc Thấu chắc chắc phải đi qua đợi Mông Nghị. Nhưng vì ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt đất phủ tuyết trắng nõn có chút chói mắt, thế cho nên làm Mông Nghị đi ngang qua không nhìn thấy Phù Tô một thân trang phục chẳng khác tuyết là bao, dẫn đến bị người nào đó đột nhiên lên tiếng tặng một cú giật mình.
Vỗ vỗ ngực dỗ trái tim đang loạn hoảng xoay quanh quay về vị trí, Mông Nghị căm tức nhìn Phù Tô vừa dọa hắn hoảng hồn: “Làm gì vậy, trời còn sớm đã ra dọa người!”
Có việc cầu người Phù Tô cũng không thể phát tác, vươn tay giúp MôngNghị sờ sờ ngực: “Này còn không phải là có việc mới ở nơi này chờ sẵn ngươisao.”
Xoa xoa móng vuốt bị Mông Nghi đánh đau, Phù Tô quyết định trong mộtnăm tới tuyệt đối không cho phép Ngọc Thấu muội muội gả cho cái tên đầu gỗ chếttiệt này.
“Ta còn phải tuần tra, ngươi có chuyện nói mau, không phải ai cũng nhàn rỗi như đại vương tử.” Từ sau khi cái mông vì đánh Phù Tô mà bị đánhphải ởnhà bếmôn tư quá, Mông Nghị đã không còn xưng “thần” trước mặt Phù Tô.
Như chỉ có ngươi bận ấy!
Có việc cầu người thì dù trong lòng mất hứng cũng phải nhịn trước đã, đợi xong xuôi sự tình mới tha ra ngoài hành hung, đây chính là triết học quan của Phù Tô: “Có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Nói nghe một chút.” Không buồn nhìn Phù Tô, Mông Nghị đứng trên cầu nhỏ trong hoa viên nhìn về nơi ở của Ngọc Thấu cách đó không xa.
“Chính là…Chính là…biết rõ có một tên tương lai sẽ gây bất lợi thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng của mình, thế nhưng hắn hiện tại cái gì cũng không làm chỉ thành thật an phận, nếu là ngươi sẽ làm như thế nào? Buông tha hắn? Hay là nhân lúc hắn còn vô hại…” Lấy tay vẽ một đường ngang cổ.
Câu hỏi của Phù Tô làm Mông Nghị quay phắt đầu sang chăm chú nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như con mèo nhìn chằm chằm con chuột, mắt không buồn chớp:“Ngươi…dám đánh chủ ý với Ngọc Thấu thử xem…dù ngươi có là đại vương tử ta cũng sẽ…”
Nhìn MôngNghị bị ái tình lấp chặt mọi suy nghĩ, việc gì cũng đều có thể quăngvàogiới hạn có liên quan đến Ngọc Thấu, Phù Tô thập phần hối hậnmình sao lại tìm đồ ngốc để hỏi vấn đề nghiêm túc như vậy: “Đánh chủ ý cái đầu ngươi, ta chính là muốn đánh chủ ý với Ngọc Thấu thì ngươi có thể làm gì. Nói chuyện chính đi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Nếukhông liên quan đến Ngọc Thấu vậy giúp Phù Tô cũng khôngcó hại gì, Mông Nghị hỗ trợ suy nghĩ một chút, nói: “Hắn sau này mới có thể bất lợi với ta…hiện tại là một người thành thật an phận…ta đây hẳn là sẽ không làm gì, dù sao hắn hiện tại cũng không làm gì ta, tối đa là đề phòng hắn mộtchút.” Nhìn về phía Phù Tô, Mông Nghị trả lời!
“Không phải là giết thì có vẻ an toàn hơn sao?”
“Hắn cũng chưa làm sai cái gì, sao có thể nói giết là giết, lại còn là vì một chuyện chưa xảy ra.”
“Thế nhưng đợi sự tình phát sinh mới nghĩ biện pháp giải quyết thì không còn kịp nữa!”
“Dù vậy cũng không thể lúc hắn còn chưa làm đã trị tội hắn a!” Mông Nghị khinh bỉ hừ hừ lầm bầm: “Bởi vì ngươi sau này sẽ đánh chủ ý vói Ngọc Thấu là ta hiện tại có thể làm thịt ngươi? Ngươi nghĩ công bằng sao?”
“Thế gian này đâu có nhiều công bằng như vậy mà nói.”
“Vậy ngươi còn hỏi, rảnh quá a! Mọi chuyện lo lắng nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần không làm thất vọng lương tâm của mình là được rồi.”
Phù Tô nhìn chằm chằm vào mắt Mông Nghị, mà Mông Nghị cũng không chút nào tỏ rayếu kém nhìn lại hắn, hai người kiên trì hơn nửa ngày. Phù Tôtìm đến Mông Nghị kỳ thực chính là để thuyết phục mình hạ quyết tâm, làm hay không làm, không thể cứ tiếp tục lắc lư bất định như vậy nữa.
“Ta hiện tại vẫn chưa xác định làm thất vọng lương tâm của mình là đúng hay sai mới hỏi ngươi.”
Phù Tô len lén đảo mắt xem thường Mông Nghị: “Ngươi bận chuyện của ngươi, đi đi, xem như ta cái gì cũng chưa từng hỏi.” Khép áo choàng trên mình, người này vẻ mặt nghiêm túc ẩn chứa suy nghĩ sâu xa phất tay.
“Vô luận làmchuyện gì cũng đều có hi sinh, bất đồng chính là có đôi khi hi sinh người khác, có đôi khi hi sinh bản thân, chỉ phải xem ngươi chọn lựa thếnào mà thôi.” Mông Nghị đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Phù Tô nói: “Tuy rằng ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng Mông Nghị biết ngươi tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu.”
Vẫn quay lưng lại với Mông Nghị vẫy vẫy tay, Phù Tô đi về hướng tẩm cung.
Nhìn bóng lưng Phù Tô, Mông Nghị có cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh, đặc biệt vấn đề hắn hỏi hôm nay thật kỳ quái, làm cho trong lòng bất an. Nhìn liếc mắt về nơi ở của Ngọc Thấu, Mông Nghị nhắm hướng nghị chính điện đi đến, hắn nghĩ việc này vẫn nên nói cho Doanh Chính, đề phòng sự tình ngày sau có thể xảy ra.
— 0O0 —
“Tiền phương báo lại Mông tướng quân ít ngày nữa sẽ khởi hành trở lại Hàm Dương, mọi sự ở biên phòng đã an bài thỏa đáng, tướng quân thỉnh Đại vương yên tâm.” Lý Tư bẩm báo chuyện Mông Điềm sắp về tới lên Doanh Chính: “Đại vương có cần thần an bài người tạm thời tiếp nhận sự vụ Mông tướng quân làm ở biên phòng hay không?”
“Không cần, Mông Điềm quay về triều thì sẽ an bài thỏa đáng, chuyệtnày không cần lo lắng.” Viết xong chữ cuối cùng, Doanh Chính lướt qua một lần nội dung trên thẻ tre, rồi hạ bút đợi chữ trên thẻ tự hong khô: “Yến quốc trước đây giờ đã trở thành một quận của Tần, đình úy có người nào muốn tiến cử đi làm quận thủ không?” Doanh Chính nhìn về Lý Tư ở dưới hỏi.
“Vi thần cho rằng quan hệ của Yến với Tần không giống với Triệu, thần nghĩ quận thủ ở đây có thể chọn lựa từ danh sĩ của đất Yến để sử dụng. Làmnhư vậy có thể chương hiển cho thiên hạ thấy đại vương bình đẳng tương đãi với con dân các quốc gia, không có khác biệt, cũng tránh được chuyện quan viên Tần quốc nhân tập quán bất đồng mà tranh cãi mâu thuẫn. Các chức vị trọng yếu trong quân chính, thuế đều chờ Đại vương sai khiến, quan viên khác chọn từ bản địa là được rồi.”
Lý Tư nói không phải không có lý, hơn nữa phương pháp thống trị thuộc địa cùng với con dân của sáu nước là hắn đề xuất, cho nên giao cho Lý Tư, Doanh Chính cũng yên tâm: “Chuyện này ngươi đi làm đi.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Triệu Cao đẩy cửa điện đi vào khấu lễ nói: “Khởi bẩm đại vương, Mông Nghị tướng quân ở ngoài điện cầu kiến.”
“Tuyên, các ngươi đều lui đi.” Cho Lý Tư cùng Triệu Cao lui ra, DoanhChính chờ Mông Nghị tiến vào.
….
Ra khỏi điện chắp tay chào Mông Nghị vừa đến trước mặt, Lý Tư đi về hướng xuất cung, dự định trở lại nha môn an bài quận thủ, quan viên. Nói là chọnlựa tại địa phương nhưng chuyện này cũng không dễ dàng. Người được chọn phải ở bản địa, có học thức, có uy tín, có năng lực, còn phải một lòng hướng Tần, không thể hai lòng, người như vậy tuyển không tốt lại thêm phiền.
Vừa đi vừa nghĩ, Lý Tư nhất thời không nhìn đường cho nên đụng phải người đang đi đến trước mặt.
“Ai u!” Bị người hung hăng đụng phải một cái, Phù Tô đỡ đầu căm tức nhìn người kia, vừa ngước lên lại thấy thì ra là Lý Tư: “Lý đại nhân đây là vội vã đi đâu?”
Thấy người va chạm với mình là Phù Tô, Lý Tư chỉnh lý một chút quan phục trên thân cúi đầu: “Hạ thần kiến quá đại vương tử.”
“Khách khí, khách khí, Lý đại nhân vội vàng xuất cung?”
“Dạ, đại vương có việc phân phó hạ thần đi làm.”
Người ta có chính sự phải làm Phù Tô vội vã nhường đường: “Lý đại nhân Phù Tô có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Dừng bước xoay người Lý Tư nhìn vẻ mặt thành khẩn của người nào đó: “Đại vương tử mời nói.” Sau chuyện Kinh Kha ám sát không thấy đại vương tử Phù Tô có cử chỉ kinh người gì, tất cả trước đây giống như phù dung sớm nở tối tàn. Thế nhưng Lý Tư vững tin vị đại vương tử này tuyệt đối sẽ không tiếp tục bình thản vô kỳ như vậy, ngược lại còn có thể lần thứ hai làm kẻ khácthất kinh.
“Đối với một người hiện tại bình thản vô kỳ, nhưng tương lai tuyệt đối sẽ trởthành người cản trở mình, Lý đại nhân sẽ xử lý như thế nào?” Phù Tô nhìn LýTư thấy trong mắt hắn hiện lên nét cẩn thận, vội vã giải thích: “Phù Tô thực sự không có ý tứ khác, Lý đại nhân đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Kinh ngạc vì mình am hiểu che giấu tâm tình lại bị người nhìn ra ý phòng bị, Lý Tư đối với Phù Tô càng thêm để bụng: “Tư cho rằng làm ngươi không thể quá mức tự ti, mọi chuyện đều nghĩ mình không có khả năng, nhưng cũng không thể quá mức tự cao, cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Thế sự hay thay đổi, không ai có thể đảm bảo mình vĩnh viễn bất bại.”
Lý Tư có lo lắng cũng không giải thích rõ ràng, nhưng hắn tin tưởng Phù Tô hẳn là minh bạch vĩnh viễn không nên coi khinh đối thủ của ngươi, dù cho hắn hiện tại hai bàn tay trắng.
Phù Tô cúi đầu thật sâu trước Lý Tư, nên làm như thế nào hắn đã có quyết đoán.
…
Buổi tối lúc Doanh Chính từ nghị chính điện trở lại tẩm cung thì Phù Tô đã nghiêng người nằm trên giường, cũng không chờ hắn như bình thường. Rửa mặt xong Doanh Chính lên giường nằm xuống bên cạnh: “Có chuyện có thể nói với ta.”Hắn biết Phù Tô không ngủ, từ đầu vẫn luôn chưa ngủ.
Lắc đầu, Phù Tô không hé răng chỉ là kéo chăn tự cuốn mình lại.
“Mọi việc đều có lần đầu tiên.”
“…”
“Bất an? Hổ thẹn? Hay là hối hận?”
“Tô nhi ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, ở nơi này không có hai tay ai là sạchsẽ.”
Xốc chăn xoay người lại, Phù Tô nhìn Doanh Chính nằm bên cạnh mình: “Nhất định phải như vậy sao…”
“Nếu muốn sống sót thì phải đạp lên thi cốt của người khác, cho dù là đã ngồi ở vị trí của ta. Một ngày nào đó ngươi sẽ quen, bởi vì đây là con đường mà làm một vương tử thì sẽ phải đi qua.” Doanh Chính vươn tay ôm lấy Phù Tô.
….
Cuối đông (của đầu năm) năm Tần vương Chính thứ hai mươi hai (lúc đông xuân giao mùa), thiếu tử Hồ Hợi bệnh chết ở Cẩm Mai uyển.
Đầu hạ năm Tần vương Chính thứ hai mươi hai, đại tướng quân Mông Điềm mang thê nhi từ biên quan trở về Hàm Dương.
Cuối năm Tần vương Chính thứ hai mươi hai, Tần vương Doanh Chính hạ chỉ tứ hôn Ngọc phu nhân cho điện tiền đại tướng quân Mông Nghị.
…….
Người phải trải qua chuyện lớn mới có thể chân chính trưởng thành, cái trưởng thành này không phải chỉ tuổi tác về mặt sinh lý, mà là về mặt tâm lý, Phù Tô trước đây vô ưu vô lự không lý tưởng, tham một ít tiện nghi, tích góp một ít tiền, điều thực sự mong muốn là đến ngày nào đó mà lịch sử đã ghi lại thì giả chết lánh đời, ai muốn làm hoàng đế thì làm.
Nhưng hắn hiện tại thì đã tìm cách thay đổi, hắn không có lý tưởng, không có hoài bão, không có quyết đoán, hắn cũng an vu với hiện trạng bất tư tiếnthủ, thế nhưng hắn là một nam nhân, tuy rằng không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng loại giác ngộ phải bảo hộ người bên cạnh để bọn họ không bị thương tổn thì hắn vẫn có. Những người đã được lịch sử ghi lại đó không phải chỉ là những bản khắc chữ in lên tờ giây trắng, mà là những con người thực sự có máu có thịt sinh hoạt bên hắn đã lâu.
Hiện tại ngẫm lại để làm chi phải vì chuyện mấy nghìn năm sau mà mắt mở trừng trừng nhìn bi kịch phát sinh ngay trước mắt, sống tốt hiện tại rồi tính tiếp mới là quan trọng nhất! Hơn nữa lịch sử thứ này cũng không phải một Phù Tô nho nhỏ như hắn nói muốn nghịch chuyển là có thể nghịch chuyển được.
Hắn không dám mơ ước xa xỉ rằng Đại Tần đế quốc có thể thiên thu muôn đời, hắn chỉ cầu thân nhân bằng hữu bên người có thể bình yên vô sự.
Trong tư tưởng có chuyển biến, thì tâm lý cũng trở nên thành thục, Phù Tô cả người thoạt nhìn cũng thay đổi rất nhiều.
…
Giao hỉ phục sẽ mặc trong đại hôn cho thợ may hoàng cung mang đi sửa chữa, Ngọc Thấu không che giấu được vẻ hạnh phúc cười ngồi xuống đối diện với Phù Tô: “Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Không biết từ bao giờ Ngọc Thấu phát hiện nam hài trước mặt nàng đã thay đổi. Tuy rằng vẫn có thể giảng mấycố sựkỳ quái đùa nàng cười không ngừng, thế nhưng vẫn có cảm giác hắn trở nên ổn trọng, bớt tính trẻ con.
“Ngươi phải gả cho người ta rồi, đại tỷ cũng sắp gả đi, sau đó trong cung này nữ nhân có thể cùng ta tán phiếm một người cũng không còn nữa.” Một tay ôm ngực, một tay đỡ đầu, Phù Tô làm bộ thương tâm: “Bên người nếu không phải thị vệ thì là nội quan, không có các ngươi một ngày nào đó ta sẽbiến thái, ta hảo hối hận sớm như vậy đã gả ngươi cho đồ đầu gỗ Mông Nghị kia.”
Cầm lấy một quả mận hồng hồng nhét vào miệng Phù Tô, Ngọc Thấu nở nụ cười: “Sau này ngươi ở trong cung buồn chán có thể xuất cung đến tìm ta, cưỡi ngựa săn thú ta phụng bồi đến cùng.”
“Chỉ sợ Mông Nghị nhà ngươi không cho thôi.”
Bị bốn chữ “Mông Nghị nhà ngươi” làm đỏ bừng mặt, dù là nữ tử hào sảng đến từ thảo nguyên cũng khó có được mà mất tự nhiên: “Cái gì…nhà ngươi…thực sự là…thực sự là…”
Phất tay cho cung nga trong điện đều lui xuống, Phù Tô cũng không lo lắng có người nói hắn cấu kết với Ngọc Thấu, nói sao thì hắn cũng mới mười ba tuổi. Chờ trong phòng chỉ còn lại mình với Ngọc Thấu rồi, Phù Tô vươn thân sang nhỏ giọng nói: “Biết vì sao địa vị của nữ nhân không bằng nam nhân không?”
Ngọc Thấu lắc đầu, trong suy nghĩ của nàng nữ nhân địa vị không bằng nam nhân vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
“Ta nói cho ngươi nghe sở dĩ trong xã hội nữ nhân có địa vị thấp hơn nam nhân một bậc không phải bởi vì không thông minh bằng, cũng không phải bởi vì khí lực nhỏ, mà là do chuyện trên giường. Chính là bởi vì nữ nhân trong chuyện trên giường bị nam nhân chủ đạo, bị nam nhân nắm trong tay mới có thể làm cho nam nhân nghĩ mình lợi hại, cho rằng nữ nhân là thứ phụ thuộc, cho nên cách giải quyết chính là ■∆▲¤…Sau đó lại ★?■★?<> #… Hiểu rõ chưa?” Nói xong Phù Tô hỏi Ngọc Thấu trên mặt đãđỏđến sắp nhỏ máu.
“Này…này…cũng thật khó xử…” Ngọc Thấu che mặt thập phần không có ý tứ, nàng quả thực không dám nghĩ lại những lời vừa nghe.
“Vậy ngươi có muốn biết Mông Nghị đến cuối cùng có bao nhiêu yêu ngươi hay không?”
Ngọc Thấu gật đầu.
“Vậy ngươi có muốn cho hắn biết ngươi là một con người, chứ không phải là thứ phụ thuộc của Mông Nghị hắn hay không?”
Do dự một chút, Ngọc Thấu lại gật đầu.
“Vậy cứ theo lời ta dạy cho ngươi mà làm, cho hắn biết nữnhâncó thểchống nửa bầu trời!” Phù Tô làm động tác hướng lên trời xanh.
Do dự mãi, Ngọc Thấu khẽ gật đầu rồi cúi đầu càng thêm thấp xuống: “Ngươi…sao lại biết nhiều chuyện như vậy…” Ngọc Thấu nghi hoặc nhìn tiểu hài tử Phù Tô.
Hai tay vuốt tóc một cái, Phù Tô làm ra một động tác tự nhận là siêu đẹp trai, khốc khốc nói: “Bởi vì ta là bạn của nữ giới.”
Trung tâm chống bạo hành gia đình của hội liên hiệp phụ nữ cũng không phải làm không công: “Sau này phu thê các ngươi có mâu thuẫn gì cứ tới tìm ta!”
Mông Nghị, dù ngươi có thú được tức phụ ta cũng sẽ không cho ngươi sống được yên ổn, Phù Tô run run vai khanh khách cười gian.
…
Tâm trạng thật là tốt của Phù Tô vẫn duy trì liên tục cho đến đại hôn của Mông Nghị. Ám ngại về thân phận, hắn cùng Doanh Chính chỉ uống rượu mừng rồi sớm hồi cung, cũng không ở lại nháo động phòng, nhưng Phù Tô sớm đã an bài người phụ trách nghe ở chân tường.
“Tô nhi đã lâu chưa hài lòng đến thế.”
“A? A!”
“Vì sao hài lòng như vậy?”
“Bởi vì…Bởi vì…Mị ha ha ha…” Bởi vì Đại Tần sắp sửa sinh ra một đại tướng quân đêm động phòng bị nữ nhân XXOO, nghĩ đến đây Phù Tô nhịn không được lại cười càng thêm kiêu ngạo.
— 0O0 —
~