Tần Ca

Chương 92



Một trận mưa to rơi đủ bốn ngày, ngày đầu tiên thẻ tre bị nước mưa tưới ướt đẫm bởi vì không thể đúng lúc phơi khô, lại thêm mấy ngày nay thế mưa không ngừng nghỉ, cho nên những sách này đều vô cùng ẩm ướt thậm chí đã nổi mốc meo.

Một ít thẻ tre do dùng đao khắc chữ miễn cưỡng còn có thể liếc mắt nhìn được, nhưng những chữ dùng mực nước viết lên thì đều trực tiếp bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.

Trên triều bởi vì chuyện này mà bùng nổ một hồi, bất quá đầu mũi nhọn cũng không chĩa vào Phù Tô, dù sao thời này chuyện trời muốn mưa cũng không phải là con người có khả năng khống chế.

Huống chi cùng hôm trời mưa đó có nửa ngày là diễm dương cao chiếu, ai mà ngờ vừa đến buổi chiều đã biến thành sấm sét vang trời đâu.

Lúc mấy văn thần cùng phụ trách phơi sách với Phù Tô đang ở trên đại điện gào khóc nói muốn vì không bảo trụ được sách thánh hiền mà lấy cái chết tạ tội thì Phù Tô đang ghé vào trên giường trong tẩm cung của Doanh Chính dùng cây búa nhỏ đập vỡ hạch đào ra ăn.

Có người nói trước khi Trương Khiên đi sứ Tây Vực thì vùng Trang Nguyên bên này còn chưa có hạch đào, lần này Phù Tô tìm Diêu cổ phái người đi Tây Vực ngoại trừ mang về một đám mỹ nữ cực có phong tình xứ lạ cùng với phương pháp trồng trái nho mà mình yêu ăn nhất ra, còn mang về rất nhiều thu hoạch cùng kỳ trân dị bảo ở các nơi, trong đó có cả hạch đào. Để ăn hạch đào Phù Tô còn cố ý sai người chế tạo ra một cây búa nho nhỏ chuyên dùng để đập vỡ, công tác chuẩn bị đầy đủ mười phần chỉ để ăn cho tận hứng.

Bọc chăn nằm trên giường, lót thêm tấm ván gõ hạch đào ăn Phù Tô nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ thầm nghĩ trời mưa thế này đến đời nào mới có thể ngừng, hắn đã nghẹn trong phòng thật nhiều ngày, cứ tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ nổi mốc meo lên mất.

Đẩy cửa điện ra, Hàn Phồn nhẹ bước đi vào tẩm điện khấu lễ bẩm báo: “Điện hạ, Úy Liễu úy đại nhân đang ở bên ngoài cầu kiến.”

Lúc này Phù Tô đang bận rộn chui trong ổ chăn tìm kiếm hạch đào bị văng đi đâu mất, nghe Hàn Phồn báo Úy Liễu ở ngoài điện cầu kiến liền phất tay nói: “Cho hắn vào đi, thường ngày xuất quỷ nhập thần cũng không thấy hắn chú ý lễ pháp như thế, hôm nay cư nhiên còn biết ở ngoài điện cầu kiến, không lẽ nào mưa ngoài trời đã đổi thành hồng vũ rồi?”

Đã tìm được hạch đào vừa bị văng mất, Phù Tô ấn nó lên ván lại giáng một nhát búa xuống: “Gọi hắn vào đi, bên ngoài không phải còn đang mưa sao?”

“Dạ, nô lập tức ra mời đại nhân vào.”

Thừa khoảng trống lúc Hàn Phồn đi tìm người Phù Tô đứng dậy mang hài bước xuống đất xếp chăn lại cẩn thận, dù sao ban ngày ban mặt bị người nhìn thấy hắn cuộn mình trên giường thật sự là một chuyện rất mất mặt mũi, huống chi cái giưòng bị hắn làm cho hỏng bét nơi nơi đều là vỏ hạch đào lại còn là long tháp của đế vương Đại Tần.

Buộc lại tóc đuôi ngựa, Phù Tô khoác trung y từ phòng trong tẩm thất lắc lư đi ra, chỉ thấy Úy Liễu một thân quan phục đang đứng ở gian ngoài.

“Úy đại nhân hôm nay thực sự là tâm tình tốt, lại còn mặc quan phục đến tận nơi này.” Phù Tô trêu chọc.

Chức vị của Úy Liễu có chút đặc thù, đặt ở hiện tại mà gọi thì chính là gián điệp, êm tai một chút thì gọi là đặc công. Cái chức nghiệp này quốc gia nào cũng có, nhưng trong hiện thực sinh hoạt lại không ai tận mắt nhìn thấy qua, tựa như trong điện ảnh nói, bọn họ trong sinh hoạt hằng ngày đều có một thân phận khác, một phần công tác khác, giấu mình ngay giữa quần chúng nhân dân.

Đầu lĩnh đặc vụ Úy Liễu chính là như vậy, trên triều hắn chỉ là một quan viên bình thường chưởng quản nông ti, thường ngày cũng không cần vào triều, bất quá là mượn đại một cái danh mà thôi.

Nếu như Úy Liễu mặc y phục hàng ngày ‘vèo’ một tiếng xuất hiện trong tẩm cung, vậy thì Phù Tô thật đúng là có thể đoán ra người này là vì chuyện gì mà đến. Thế nhưng hôm nay úy Liễu mặc triều phục nông ti của hắn đến thì Phù Tô lại thực sự đoán không ra nguyên do trong đó, một quan lại quản việc đồng áng nho nhỏ lại đến tẩm cung của đế vương, nhìn thế nào cũng thấy có chút ‘minh mục trương đảm’.

“Đây còn không phải là đã lâu không mặc quan phục cho nên ngày hôm nay mói lật ra mặc chơi sao, xem có còn hợp hay không.” Giật nhẹ quan phục trên thân, Úy Liễu cưòi nói.

Từ lần đầu trên gặp Úy Liễu đến giờ Phù Tô vẫn luôn chỉ nhìn thấy hắn mặc y phục võ tướng bó tay bó chân, hôm nay thấy hắn mặc quan phục văn nhân tay áo thùng thình Phù Tô rất không thích ứng: “Vậy ngươi nghĩ một thân y phục này còn hợp sao?”

“Có chút chật, hình như ta mập lên.” Úy Liễu sờ cằm nói rất nghiêm túc.

Ngươi cũng thật biết tự mình hiểu lấy!

Phù Tô giơ ngón tay cái lên với Úy Liễu, đi đến cạnh bàn xếp bằng ngồi xuống, nghếch đầu hỏi người vẫn đang đứng tại chỗ làm dáng bên kia: “Ngươi cứ như vậy đến đây cũng không sợ chọc người chú ý?”

Chờ nội thị bưng nước đã đặt trà lên bàn xong lui ra ngoài rồi, Úy Liễu lúc này mói đáp: “Có quan hệ gì, thiên hạ hôm nay ai chẳng biết đại điện hạ ngoại trừ chưởng quản công bộ, ngay cả việc của nông ti cũng do ngưoi phụ trách? Thần đến là muốn hỏi điện hạ một chút về việc canh tác cũng không có gì là quá đáng. Cùng lắm thì làm cho người ta nghĩ thần muốn leo lên điện hạ, lấy lòng điện hạ, như vậy không phải càng tốt sao?”

Phù Tô người này không có đức hạnh vĩ đại gì, ích kỷ nhát gan lại tham chiếm tiện nghi nhỏ, có chút quyền lực liền thích lấy việc công làm việc tư.

Trọng sinh ở Tần triều nhiều năm như vậy, mỗi lần hắn làm chuyện gì phần lớn đều là vì nghĩ cho bản thân, tỷ như giấy để chùi mông, cây nho mà hắn thích ăn nhất, đậu hũ để thêm cơm, nhà ấm trồng rau. . .Nói chung Phù Tô chính là một tiểu lão bách tính phổ phổ thông thông, không có hoài bão rộng lớn cũng không có lý tưởng chói lọi gì.

Trước đó vài ngày do không muốn mùa đông bỏi vì ăn không được rau quả xanh mà tiến tới táo bón, Phù Tô liền nhớ đến nhà ấm trồng rau. Đương nhiên, lần này hắn vẫn chỉ đưa ra phương án cùng lý luận đại khái, chuyện khác đều có nhân sự chuyên nghiệp tìm tòi nghiên cứu, nói cách khác hắn chỉ cho ra một phương hướng, mò mẫm thì trông cậy vào mọi người.

Ban đầu Phù Tô cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng ai biết sau lại lắc qua lắc lại lắc qua lắc lại thế nào mà nhà ấm lại thực sự được một đám công tượng cùng nông phu xây dựng lên. Tuy rằng sản lượng không phải rất nhiều, nhưng điều này đối với cổ nhân vốn dĩ theo mùa ăn món mà nói cũng đã là một bước nhảy vọt cực lớn, Phù Tô trong mắt nông dân nhờ vào đất mà sống nhất thời trở thành nhân vật ngang ngửa thần tiên.

Ngay cả Doanh Chính cũng không nghĩ đến Phù Tô nhân một cử chỉ tham ăn cư nhiên lại thu được danh vọng cực cao trong dân gian như thế, thậm chí còn có người muốn vì hắn kiến miếu thờ cung phụng đèn nhang, bởi vậy Phù Tô cũng nhân cơ hội này giám thị luôn công việc ở nông ti.

Phù Tô cùng Úy Liễu hai người ngồi quanh bàn đông tám chuyện tây bát quái một phen đủ việc lớn nhỏ trên triều dưói triều xong, úy Liễu ho khan một tiếng, nâng chung trà đưa sang cho Phù Tô một ánh mắt.

“Là bí mật sao?” Phù Tô lấy ngón tay dính nước trà viết lên mặt bàn.

Đầu tiên là dựng thẳng lên hai ngón tay, sau lại Úy Liễu suy nghĩ một chút liền kéo một ngón xuống, cho thấy việc này thuộc về bí mật cấp một, rất trọng yếu.

Phù Tô thích nhất nghe bí mật vội lệnh cho Hàn Phồn ra ngoài cửa canh chừng, sau khi đóng kỹ các cửa Phù Tô kéo úy Liễu bắt đầu hỏi thăm cái bí mật trọng yếu cấp một không biết là gì kia.

Hơn nửa ngày sau, một tiếng chửi thô tục cực kỳ hạ cấp từ trong điện bay ra, từ ngữ khí vói âm lượng có thể xác định người nói lời này lúc này tâm tình có bao nhiêu ác liệt cùng tức giận.

“Ta thao mười tám đời tổ tông nhà hắn!”

Doanh Chính xử lý xong chính sự trở về vừa vào đến sân tẩm cung chợt nghe thấy tiếng chửi bới của nhi tử từ trong phòng truyền ra.

“Ai ở bên trong?” Doanh Chính không vui hỏi.

Hàn Phồn đang quỳ trên mặt đất hành lễ lập tức cung kính hồi đáp: “Khỏi bẩm bệ hạ, Úy đại nhân đang ở bên trong, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với điện hạ.”

Doanh Chính cau mày trong lòng có chút khó chịu, cho dù chính hắn là người đã cho phép Úy Liễu trực tiếp nghe theo sự chỉ huy của Phù Tô, nhưng lúc hai người người ta thực sự ở chung trong một phòng thì Doanh Chính lại bắt đầu hờn giận.

Ai nói chỉ có nữ nhân mói thích mâu thuẫn? Kỳ thực nam nhân càng thích mâu thuẫn.

Thế mưa trong đêm khuya chậm rãi nhỏ dần, từ mưa to trở thành mưa phùn lất phất, mà tàng thư lâu vốn nên đóng chặt cửa không một bóng người lại không ngừng có ánh sáng lấp ló truyền ra, bất quá nếu như không chăm chú nhìn kỹ cũng sẽ không ai phát hiện được.

Ai có thể nghĩ đến một tòa lầu chỉ có mấy phòng sách mốc meo trong thời tiết này lại có người đến bái phỏng đâu.

Thư lâu tổng cộng có ba tầng, càng lên cao điển tịch bày trong đó càng trân quý, lúc phơi sách Phù Tô bắt đầu từ tầng thứ nhất, cho nên độ trân quý của thư tịch bị hủy có kém hơn thư tịch ở lầu trên một chút.

Từ góc độ tổn thất mà nói là đã rất may mắn, bởi vì theo tập quán phơi sách thì thông thường đều phải bắt đầu từ tầng trân quý nhất, là Phù Tô lâm thời quyết định bắt đầu từ tầng dưới cùng như vậy tương đối thuận tiện hơn.

Nương tia sáng yếu ớt có thể nhìn thấy trong lầu có mấy thân ảnh xuyên qua xuyên lại suốt ba tầng, trông có vẻ như đang vận chuyển thứ gì đó.

“Những thư tịch này là giả, không phải do Khổng phu tử tự tay viết.” Cuốn lại thẻ tre trên tay Từ Phúc ngồi trên cái rương tiện tay ném thẻ tre lên cái giá bên cạnh: “Thư tịch trên giá này đều không phải là thực tích.”

Cho nên mới nói những tên miệng đầy chi, hồ, giả, dã kia không biết trong đầu nghĩ như thế nào, phóng hỏa thì phóng hỏa đi, lại còn bày trò đi tráo thực tích của thánh hiền.” Bưng một ngọn đèn nhỏ từ lầu một đi lên, Vương Bí dở khóc dở cười: “Thay rồi còn không mang đi, tất cả đều chất đống ở lầu một, bọn chúng cũng không sợ đến lúc đó lửa lớn lên hỗn loạn lại không cứu được những thư tịch này hay sao?”

Dạo quanh giá sách một vòng, kéo nhãn bằng vải bố treo trước từng chồng từng chồng thẻ tre ra, Phù Tô tức giận nói: “Không như vậy đến lúc đó đại hỏa bốc lên sao có thể làm ra vẻ bọn chúng không ngại nguy hiểm chạy vào biển lửa cứu ra sách vở của thánh hiền đại trí đại tuệ, như vậy mới có thể làm cho tên tuổi của bọn chúng lưu danh muôn đời, được người đọc sách trong thiên hạ sùng kính.”

Này tính cái gì? Tội danh hắn gánh, mỹ danh chúng lượm? Kháo! Nghĩ đến thực là hay ho!

Càng nghĩ càng giận, Phù Tô nhấc cái bình đựng dầu bên chân mình lên bắt đầu đi tưới vẩy khắp xung quanh, nếu bọn chúng đã muốn lửa vậy để mình làm cho lửa này cháy thật tận hứng.

Úy Liễu đã dùng thẻ tre trống không thay thế xong thư tịch ở lầu hai, cũng đã dọn sạch thực tích đi nơi khác, mới vừa đi đến bậc thang để lên lầu ba đã suýt nữa bị dầu chảy đến bên chân làm trượt ngã, sợ đến hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ có thể ở bên dưới nhỏ giọng hô: “Lầu hai được rồi, lầu ba các ngươi đã thu thập xong chưa? Nhanh lên trời sáng rồi.”

Từ Phúc đứng lên giũ giũ cổ tay áo mỉm cười nói với Phù Tô cùng Vương Bí: “Tầng này đều đã bị người đổi đi, điện hạ, tướng quân, chúng ta xuống dưới thôi.”

“Ân.” Hừ một tiếng, Phù Tô mang theo bình dầu dẫn đầu mọi người đi xuống, đường cũng suýt nữa bị chính dầu mình mà đổ đầy đất làm cho ngã lăn quay, thiếu chút nữa là phải lăn để xuống cầu thang: “Phụ hoàng đâu?” Phù Tô hỏi Úy Liễu.

Chỉ chỉ dưới lầu Úy Liễu xòe hai bàn tay ra hai bên nhún vai: “Bệ hạ ở lầu một kiểm tra xem có quên cái gì hay không, miễn cho chúng ta một đêm đều bận rộn toi công.”

Nghe chỗ thang lầu truyền đến tiếng nói chuyện Doanh Chính buông đám sách mang theo mùi mốc trong tay, xoay người hỏi: “Trên lầu đều đã chuẩn bị tốt sao?”

“Còn thiếu một mồi lửa hủy diệt chứng cứ chúng ta đổi sách mà thôi.” Vương Bí quét mắt một vòng quanh lầu một, thấy sách vừa bị tráo đều đã được khiêng đi, lập tức một vấn đề quan trọng nảy ra, đó là nếu như đến lúc đó lửa thế lớn lên rồi lan sang các cung điện khác thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến để miễn cho thẻ tre ẩm ướt cháy không nổi bọn họ còn cố ý rót dầu, Vương Bí nhịn không được bắt đầu lo lắng: “Lửa này chúng ta có thể mượn tay bọn chúng châm lên, thế nhưng phải làm sao để dập?”

“Này..Thật đúng là một vấn đề…

Tất cả mọi người đều dời ánh mắt về phía Từ Phúc là người đã đưa ra tương kế tựu kế phóng hỏa, cho rằng nếu hắn đã đưa ra thì nhất định sẽ có biện pháp xử lý.

Thấy mọi người đều chằm chằm nhìn mình, Từ Phúc ho khan một tiếng căn dặn Phù Tô: “Ngày mai thời tiết sẽ chậm rãi trời quang mây tạnh, sau đó điện hạ có thể sai người đến phơi khô những sách này. Nhưng thỉnh điện hạ ghi nhớ lửa nhất định nhải được châm lên vào giữa giờ Tỵ cùng ngày (vào khoảng mười giờ sáng), tuyệt không thể muộn

“Đây là vì sao?” Úy Liễu thay mọi người hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Bởi vì sau nửa canh giờ sẽ lại mưa to.” Từ Phúc khẳng định: “Lúc đó không có gió cho nên thế lửa sẽ không tùy ý lan tràn, nhưng nhất định phải được châm vào thời gian mà thần nói.”

Tư thái chắc chắc này của Từ Phúc làm Phù Tô nhìn thế nào cũng thấy thần hệt như Gia Cát Lượng trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’, cư nhiên ngay cả có gió hay không, lúc nào trời mưa cũng tính ra được.

Thế nhưng nếu hắn tính sai rồi đại hỏa không được mưa to dập tắt, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Không dám hỏi ra miệng, Phù Tô chỉ có thể lầm bầm thầm nói trong lòng mình.

Hết thảy đều đã được chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, mọi người từ cửa sau thư lâu lặng lẽ ra ngoài rồi đều tự tản đi.

Xét thấy lập tức sẽ hừng đông, Vương Bí Úy Liễu không xuất cung về nhà nữa mà đến thiên điện của nghị chính điện, dự định ở đó chợp mắt một hồi, đến giờ lại thay y phục vào triều.

Cởi y phục bị nước mưa ngấm đã có chút ướt sang phơi ở một bên, Vương Bí đá đá Úy Liễu đang ngồi trên thành nhuyễn tháp cởi giày, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ đối phó ‘mấy kẻ đó’ như thế nào?” ‘Mấy kẻ đó’ chính là nói đám người Thuần Vu Việt.

“Lời này ngươi thế nhưng nói sai rồi, không phải là bệ hạ muốn làm thế nào, mà là đại hoàng tử hắn muốn làm thế nào, ngươi đừng quên hắn là một tên lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo” Nghĩ đến khối nghiên mực còn cất giấu trong nhà, nghĩ đến bản thân đến nay vẫn chưa thể cùng Phù Tô với nghiên mực ở chung trong một cái phòng, Úy Liễu lại thấy mình rất oan. Một cước đó hắn lại không phải là cố ý, có cần mang thù nhớ oán nhiều năm như vậy không?

“Ai…” Càng nghĩ càng thấy mình mệnh khổ, ai thán một tiếng xong Úy Liễu tâm tâm niệm niệm A Nô nhà mình, xoay người đi ngủ.

Một giữa trưa mùa hè năm Tần vương Chính thứ ba mươi, một hồi đại hỏa dấy lên ở phía Tây Nam hoàng cung, khói đặc cuồn cuộn thế lửa tận trời.

Bởi vì nơi cháy bày đầy thẻ tre, cho nên ngọn lửa càng cháy càng lớn căn bản không thể dập tắt, bởi vậy cung nhân cùng thị vệ chỉ đành bắt đầu phòng bị không cho thế lửa lan sang nơi khác.

Cũng may cùng ngày đại hỏa bốc lên lại không có gió to, đốm lửa không bị thổi ra bốn phía, mà sau khi trận đại hỏa này cháyước chừng hơn nửa canh giờ bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc giáng xuống một hồi mưa to, lúc này mới dập tắt được thế lửa. Thế nhưng thư lâu giờ cũng đã bị đốt thành một mảnh phế tích, điển tịch bên trong một quyển cũng không kịp cứu ra.

Lúc thanh lý hiện trường vụ cháy, mọi người phát hiện ở đây ngoại trừ đại hoàng tử Phù Tô sắc mặt như thường đứng ở phạm vi an toàn quan sát ngọn lửa từ lúc bùng lên cho đến lúc được dập tắt, các quan viên phụ trách quản lý thư từ khác  có chết ngất đi, có bởi vì bị ngăn không thể cứu sách mà khóc đến long trời lở đất, lớn tiếng trách mắng Phù Tô đã ra lệnh ngăn cản bọn họ.

Hành vi của những kẻ này trong mắt những cung nhân thị vệ tham gia cứu hoả có vẻ thập phần vô lễ lại vô ơn. Vừa rồi trường đại hỏa kia cháy có bao nhiêu lợi hại bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, căn bản là không thể đến gần chứ đừng nói là bay vào cứu đồ ra.

Đại hoàng tử sai người ngăn cản rõ ràng là sợ bọn họ tặng không tính mạng, vậy mà những người này còn dám nói lời vô lễ.

Thấy mấy kẻ kia quỳ rạp trên mặt đất khóc đến thở không ra hơi được thị vệ cùng cung nhân nói là nâng thực ra là kéo đi, Phù Tô từ dưới dù che sóng nhiệt bước đến nhìn một mảnh phế tích còn đang bốc hơi nóng.

Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, còn lại phải chờ xem triều đình bên kia.

“Hồi cung!” Búng ngón tay một cái, Phù Tô rất là tiêu sái chắp tay sau lưng về nhà ăn bữa trưa.

Tiểu đồng một đường chạy như điên đẩy cửa điện ra chạy vào tẩm điện bên trong, lại tiếp tục chạy đến bên cạnh Từ Phúc đang ngồi bên cửa sổ uống trà đọc sách, thở dốc nói: “Sư. ! .sư. ! .sư tôn. . .lửa.. .lửa. . .lửa tắt.. .người. . .hồi cung. ..”

Buông sách rót một chén trà đưa cho tiểu đồng hiện muốn nói cũng không nói được đàng hoàng, Từ Phúc cười: “Tràng lửa vừa rồi cháy lợi hại như vậy người trong cung này muốn không biết cũng khó, đại hoàng tử đâu?”

Ùng ục uống hai ngụm đã xong trà trong chén, tiểu đồng lau miệng hồi đáp: “Đại hoàng tử quay về tẩm cung của bệ hạ rồi, so với đám quan viên té xỉu kia thì thần sắc rất bình thường, lẽ nào hắn..Tiểu đồng có chút nghi hoặc có chút không giải thích được.

“Lẽ nào hắn cái gì?”

“Sư tôn, lẽ nào đại hoàng tử không sợ thư lâu bị thiêu ngay dưới mắt hắn thì hắn sẽ bị người sàm tấu sao? Ta nghe nói đám quan viên bị tha xuống kia cứ hô to nếu không phải đại hoàng tử ngăn cản, bọn họ nhất định đã có thể cứu ra được điển tịch của thánh hiền, nói đại hoàng tử là tội nhân của người trong thiên hạ.”

Tiểu đồng không hiểu, sách bị đốt tuy rằng đáng tiếc nhưng nói trở thành tội nhân của người trong thiên hạ thì đúng là có chút khoa trương.

Thiên hạ này có mấy người có thể đọc được sách nhận được chữ, huống chi sách trong thư lâu kia quanh năm suốt tháng đặt ở nơi đó không ai lật trở chỉ hứng bụi bặm, thiêu hay không thiêu cũng vậy cả thôi.

“Sư tôn, lẽ nào mớ sách đóng bụi đó còn quan trọng hơn mạng người sao? Nếu như không phải đại hoàng tử ngăn cản, bọn họ đã sớm vô duyên vô cớ chết cháy rồi.” Ngay cả tiểu đồng luôn đối nghịch với Phù Tô cũng hiểu được Phù Tô hảo tâm cứu người có chút oan uổng.

Vấn đề này mỗi người một ý, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ thấy khí trời đã trong, Từ Phúc dặn tiểu đồng: “Đi lấy sách ở trong rương ra phơi một hồi, cẩn thận một chút.”

“Đệ tử lập tức đi.”

Đi đến cửa, tiểu đồng xoay người lại hiếu kỳ hỏi: “Sư tôn đây đều là sách gì vậy?” Chỉ vào mấy rương sách ở phòng sát vách.

“Là sách thánh hiền đã bị làm bẩn.”

Nâng chén trà lên, Từ Phúc uống một ngụm, thầm nghĩ nếu như những thánh hiền này biết được thư tịch mình lưu lại để giáo hóa thế nhân lại bị người lợi dụng như vậy, không biết có tức đến leo từ trong mồ ra hay không?

— 0O0 —
Bình Luận (0)
Comment