Tàn Cuộc - Nha Ký

Chương 17

Nếu như về sau, lùi thêm một chút nữa, có lẽ Trì Ương Hà sẽ cảm ơn những khởi đầu không ngờ tới này đã dạy cô trưởng thành, để những gì xảy đến trong tương lai không còn trở nên đột ngột nữa.

Tuyệt đối sẽ không phải là khi đèn đường nhuộm ấm cả con phố, biến đêm tuyết mịt mờ thành ánh hoàng hôn rơi rớt, giống như một truyền thuyết đẹp đẽ nào đó ở Sicily.

“Anh vừa mới về sao? Đói không? Đã ăn uống đầy đủ chưa?”

Hoặc, có nhớ em không?

“Ừm, vừa mới hạ cánh không lâu.”

Mà Triều Chu Viễn chính là người giỏi dệt mộng nhất, ngay cả hàm ý ẩn giấu cũng có thể đáp lại.

Nếu cô thích, anh có thể tạo ra hàng ngàn giấc mộng dành riêng cho cô.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mở một hộp thuốc lá mới.

Đầu điếu thuốc gõ nhẹ xuống mép đường, một điếu nhô lên, đợi đầu ngón tay chạm đến, như một chiến binh đáng được tán dương nhất, lặng lẽ chờ đợi đức vua đốt cháy, để ngọn lửa chứng minh lòng trung thành.

Sau đó, kèm theo tiếng “tách” nhỏ vang lên, bánh xe có hoa văn khía rời khỏi vỏ kim loại của chiếc bật lửa, ngọn lửa bùng lên trong khoảnh khắc, đầu điếu thuốc bén lửa, ánh sáng nhỏ bé bập bùng ôm lấy những sợi thuốc, bùng nổ thành một màu cháy xém rực rỡ.

Chiến binh đã mãn nguyện hiến thân, còn chiếc bật lửa cổ điển của Áo từ năm 1912 cũng khoác lên mình sắc màu mới.

Một người ngay cả việc châm một điếu thuốc cũng có thể làm cho trở nên trang trọng như vậy, lại sẵn lòng cùng cô ngồi bên lề đường hoang vắng, mặc cho gió lạnh gặm nhấm.

Dù cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng trong thế giới cũ kỹ này, cô chính là sắc màu duy nhất.

Chiếc ô nghiêng trên mặt đất bị gió thổi sang một bên, vẽ ra một nửa hình tròn, rồi lặng lẽ trôi đến che chắn cho cô một tia gió, mang theo hơi rượu trên người anh phả đến.

“Em…” Hơi men khiến Trì Ương Hà chếnh choáng trong thoáng chốc, cô dừng lại một lúc mới đổi cách nói: “Anh đã uống rượu à?”

Triều Chu Viễn hé môi, để làn khói lặng lẽ tản ra: “Một chút thôi.”

“Rượu gì?”

“Tequila, uống một nửa, còn một nửa để dập tắt điếu thuốc.”

“Trên máy bay à?”

“Của anh.”

Anh đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, như đang nuông chiều sự ngây thơ của cô: “Lửa rơi vào đó, khoảnh khắc bị dập tắt liền bốc lên làn khói trắng, bỗng nhiên anh nhớ đến em.”

Ngay giây phút đó, sương mù trong lòng Trì Ương Hà cũng tan biến theo hơi rượu bốc lên từ ly.

“Thế nên, anh nghĩ mình nên đến tìm em.”

Anh không nói yêu cô, cũng không nói nhớ cô, chỉ nói rằng anh nên đến tìm cô.

Thế nhưng, thời điểm thật quá đỗi thích hợp, trong tuyết rơi, ngay cả một câu hỏi về cái lạnh cũng trở nên dịu dàng đến mức khiến người ta rung động.

Dẫu biết anh là một giấc mộng, cô vẫn không thể khống chế bản thân mà muốn nán lại thêm một giây.

Mặc kệ sau đó có là trời long đất lở hay con đường phía trước không còn lối đi. Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vẽ vòng trên hổ khẩu, thô ráp ma sát vào sự mềm mại, ấm áp vô cùng.

Trì Ương Hà mím môi: “Bên kia có thú vị không?”

Triều Chu Viễn khẽ lắc đầu: “Bình thường thôi, không bằng ở đây.”

Lời cô nói, lời anh nói, khi thật sự gặp nhau, nói gì cũng đều vô nghĩa.

Tựa như bất chợt lao xuống biển sâu, dù sắp chết đuối cũng vẫn cười mà hỏi: “Triều Chu Viễn, anh khen em một câu đi.”

Chờ đến khi nhận được lời khen rồi, là chìm hay là nổi, chuyện kiếp sau hãy để kiếp sau tính tiếp.

Trì Ương Hà bỗng nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhưng nơi này có hơi lạnh, khi nào anh mới có thể dẫn em đi cùng đây?”

Cô nhất định phải hỏi ngay lúc này, dù có phá hỏng bầu không khí, dù vừa nãy còn định nói hôm nay em không ổn lắm.

Thật ra, cô không muốn hỏi anh có uống rượu không, hay uống loại gì.

Cô chỉ muốn biết, trong đoạn sau của mối quan hệ mập mờ này, tại sao anh không thể đưa cô đi cùng?

Rõ ràng cô không cần câu trả lời, chỉ cần anh giơ tay ra.

Cô chẳng còn sợ gì nữa, chỉ sợ cơn gió này đến rồi đi, bỏ mặc cô ở lại, ngẩn ngơ nghĩ xem làm thế nào để nắm giữ được một cơn gió.

Ánh mắt giao nhau bị ai đó thắt chặt, khó mà rời đi.

Anh đột nhiên bật cười sảng khoái.

Hóa ra mắt Triều Chu Viễn vốn đã dài và hẹp, đuôi mắt trời sinh mang theo chút yêu kiều, giờ phút này lại như ngọn lá liễu ngâm qua nước trà, khiến lòng người ngứa ngáy.

Nụ cười rực rỡ trở thành thứ duy nhất rõ ràng trên con phố mờ mịt ánh đèn neon, như đang khích lệ cô hãy thêm chút rực rỡ.

Lần đầu tiên Trì Ương Hà nghe thấy. Hóa ra cô cũng có thể khiến anh vui vẻ.

Có lẽ cô thật sự có chút vị trí trong lòng anh, không cần nhiều.

Sau đó, tiếng cười dần tắt, chỉ còn khóe môi thoáng cong nhẹ.

Anh kịp thời nắm lấy dư âm của tiếng cười, đặt cánh tay lên vai cô, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc.

Trước khi cô kịp nhíu mày, hai ngón tay buông lỏng, tàn thuốc kéo theo một vệt ảo ảnh cam vàng, để lại một sợi khói trắng mong manh lơ lửng trong không khí.

Trì Ương Hà nhìn theo thật lâu.

Cô đang nghĩ làm sao để in dấu răng lên điếu thuốc đó, hằn vào từng đốt xương, dùng một dấu vết để chứng minh rằng cô đã từng ở đây, ở bên anh.

Cho đến khi anh gập ngón tay lại, nhẹ vỗ lên vai cô, cố tình hiểu sai ý cô: “Tulip, thời gian là thứ chẳng cần phải tính toán, có những chuyện không cần phải làm xong trong một đêm.”

Câu trả lời lạc đề.

Rõ ràng cô không hỏi điều đó, nhưng khi nghe xong lại quên mất phải phản bác.

Anh thật thông minh, lại còn dùng chút sức nắm chặt cô, vội vã để lại một dấu vết trước, nếp gấp trên áo che đi vết hằn trên da, chỉ khi mở ra mới thấy ửng hồng.

Gương mặt cô gái ngây thơ nhìn anh đắm đuối, mà chính cô lại chẳng hay biết điểm đáng yêu của mình, lây nhiễm một chút sắc hồng mê hoặc.

Khiến người ta chẳng thể kiểm soát được, ít nhất Triều Chu Viễn cũng không kìm lòng nổi: “Hay là đợi đến đêm sau đi, anh dẫn em làm vài chuyện có chút quá trớn, thế nào?”

Cô thành kính như một câu thơ được ghi trong Kinh Thánh, vì vậy sự trêu chọc của anh giống như một sự báng bổ thánh chức.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại nghe thấy chính trái tim mình muốn sa ngã.

Và cũng nghe thấy tiếng vải quần áo cọ sát khe khẽ khi Triều Chu Viễn nắm lấy tay cô đứng dậy: “Bây giờ, nên đưa Tulip đi mơ một giấc mộng đẹp rồi.”

Những đôi tình nhân quyến luyến bên nhau trong học viện chưa bao giờ là hiếm, nhưng có ai giống anh, ung dung tự tại đến vậy?

Chiếc áo khoác không vừa vặn chẳng chứng minh được điều gì, mà quan trọng là cách anh bao bọc bàn tay cô như một nụ hoa, những lời dỗ dành còn hơn vạn ngôn từ.

Đặc biệt là khi tâm trạng anh khá tốt: “Khá thơm đấy.”

“Là nguyệt quế.”

“Còn đóa kia?”

“Bách hợp.”

“Ồ, nhưng anh thấy, không bằng em, em là thơm nhất.”

“…”

Không biết từ lúc nào, đã đến lúc bước chân phải dừng lại, Triều Chu Viễn thoải mái buông tay: “Được rồi, vào đi.”

Dù rằng, Trì Ương Hà không thực sự muốn bước qua cánh cửa ấy, nhưng quả thật trời đã khuya: “Ừm.”

“Chúc ngủ ngon.”

Nhưng chỉ mới bước vài bước, cô bỗng quay lại, kiễng chân đặt một nụ hôn bên khóe môi anh: “Ngủ ngon.”

Không kịp nhiều thêm chút lưu luyến, người không biết nhìn sắc mặt đã vội giục giã, chỉ khi bước qua cánh cửa, cô mới rảnh rỗi liếc nhìn bầu trời đầy sao.

Đêm ấy, sao sáng khác thường, bên ngoài cánh cửa trong suốt là bóng dáng anh vẫy tay tạm biệt, dưới lớp tuyết tan đọng lại như giọt sương mờ, nụ cười rõ ràng đến hiếm thấy.

Nếu phải tìm một điều tiếc nuối trong đêm nay, có lẽ chính là khi mới bước lên cầu thang được nửa chừng thì đèn đã vụt tắt, từ khoảnh khắc ấy, nơi này trở thành một ngày cần được đánh dấu đậm trên tờ lịch.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ trước ký túc xá cọt kẹt vang lên, như thể một đoạn lịch sử vừa được đánh thức.

Một bông tuyết lẻn qua khung cửa sổ, đông cứng ánh sáng và âm thanh, chỉ còn sót lại mùi thuốc lá nhắc nhở rằng có lẽ nơi đây từng có một người thứ hai, như một tấm vải đen che khuất mọi cảnh vật, nhưng không thể chôn vùi bằng chứng của sự hiện diện.

Trì Ương Hà theo bản năng mò mẫm tìm công tắc đèn, tiếng bật khẽ nhắc nhở cô rằng đêm nay đã đủ muộn, muộn đến mức cả ánh đèn cũng tắt.

Và cũng đồng thời nhắc nhở người đang ngồi trong bóng tối, Liêu Quyển: “Tối quá rồi.”

Một làn khói mỏng lơ lửng bay lên, kết nối hai người trên con đường này.

Cuối cùng, một ngọn lửa nhỏ lóe lên, thế giới dần trở nên rõ ràng.

Liêu Quyển ngửa đầu tựa vào bức tường bên cạnh ban công, trông có chút chán chường, nhưng biểu cảm lại thản nhiên đến mức không giống như bị bóng tối nuốt chửng, mà giống như chính cô ấy chủ động bước vào hơn.

“Này, đêm nay cũng khuya rồi, em có muốn nghe phần tiếp theo lần trước không?”

Có lẽ, để thực sự trở thành bạn bè, người ta phải cùng nhau trải qua một đêm như thế này.

Dưới bóng tối không nhìn rõ được nụ cười của Trì Ương Hà, nhưng sự mất mát khi phải chia ly trước đó dường như bị quét sạch.

Cô không bước đến quá gần, chỉ tựa vào cánh cửa gỗ: “Được thôi, chị kể đi.”

“Chúng ta trao đổi, em kể trước.”

“Hả?”

“Trao đổi bí mật. Em muốn biết gì, thì nói cái đó.”

“Ừm… nhưng sẽ nói trong bao lâu đây?”

“Thâu đêm suốt sáng có đủ không?”

Tiếng cười khẽ xuyên qua bức màn đen, số phận của hai cô gái đã từng đan xen trong đêm đó.

Chọn lựa, cân nhắc, bỗng dưng có rất nhiều điều muốn nói. Nếu phải để Trì Ương Hà chọn một thứ… có lẽ là điều mà cô tiếc nuối nhất từ thời niên thiếu đến tận bây giờ.

Cô khẽ ho hai tiếng, nói: “Sau nhà em có một con sông, hồi bé em luôn muốn đi xuống đó lội thử.”

Ký ức lặng lẽ kéo tiếng gọi của đứa trẻ ra ngoài, tiếng nước chảy rì rầm không dứt bên tai.

Trong những ngày hè, vào buổi trưa vang tiếng ve kêu, ngồi dưới bóng cây lắng nghe.

Những lời trêu chọc rộn ràng, tiếng dép bị cuốn trôi kêu lên.

Và cả: “Thế sao lại không xuống?”

Ngày ấy cũng có một đứa trẻ, giống như Liêu Quyển bây giờ, đã hỏi cô cùng một câu hỏi.

Trì Ương Hà ngạc nhiên: “Làm sao chị biết?”

“Em dùng từ ‘luôn muốn’ mà.” Liêu Quyển thản nhiên nói, “Đã muốn đến thế, vậy sao lại không đi?”

Tại sao không đi nhỉ? Cô gần như đã quên mất.

Phải suy nghĩ cẩn thận mới có thể nhớ lại, rốt cuộc mình đã đóng vai trò gì trong ký ức ấy.

Có lẽ là một đồng xu sắp rơi xuống cống, là cái kén xấu xí mà con bướm buộc phải từ bỏ, là một giọt nước độc khi cổ họng khát khô.

Tóm lại, chẳng có gì quan trọng.

“Em ấy à, dép bị cuốn trôi rồi thì phải đi chân trần, quần áo ướt sũng cũng chẳng thể cởi ra, giấc mơ chẳng dám mơ sâu hơn, nửa đêm còn phải mở cửa cho kẻ say. Vậy nên, em chẳng dám lại gần con sông đó.”

“Rõ ràng là rất muốn đi.”

“Ừ, rõ ràng là rất muốn.”

Nhưng chỉ có thể xua đuổi đứa trẻ nhiều chuyện đã hỏi cô một câu đó.

Không dám bước ra bước đầu tiên, sợ rằng một khi bước ra rồi, sẽ không thể ngừng lại, cứ đi mãi, đi mãi.

“Rồi sau đó thì sao?”

“Sao à… Em luôn tự hỏi, tại sao những chuyện họ có thể làm một cách dễ dàng, đến lượt em lại không thể? Tại sao không thể là em?”

“Em… từng ghen tị sao?”

“Ừ, buồn cười lắm phải không?”

Chỉ muốn một chút công bằng mà chẳng bao giờ có, có quá đáng không?

“Bình thường thôi.”

Câu chuyện vẫn tiếp tục, đi nhanh hơn cả người.

Không biết từ lúc nào, đề tài đã chuyển sang việc cô mãi không thể bước ra khỏi con sông ấy.

“Thật ra, em vốn phải học cùng cấp với chị.”

“Không thi đỗ à?”

“Không, em đứng nhất kỳ thi cấp tỉnh.”

Đó là năm huy hoàng nhất của Trì Ương Hà.

“Hả?”

Nhưng rồi sao? Hào quang đến rồi đi, không thể giữ lại.

“Người nhà em bị bệnh, cần tiền. Có một trường luyện thi nghệ thuật liên hệ với em, chỉ cần đến đó học lại một năm, họ sẽ tạm ứng một khoản học bổng.”

Tất nhiên, nếu thi trượt thì phải bồi thường.

Liêu Quyển nghẹn lời: “Người nhà em đối xử với em không tốt đúng không?”

“Ừ, mẹ em hồi trẻ là một đóa hoa xã giao, chỉ cần nơi nào có thể khoe sắc, bà ấy nhất định sẽ nở rộ.”

Nói thế này có hơi khó nghe, nhưng Trì Ương Hà chẳng tìm được cách nào mô tả chính xác hơn.

“Có vẻ như em chỉ là một tai nạn chật vật của bà ấy, ngược lại còn khiến bà ấy thêm phiền phức.”

Còn về vai trò của người cha, cô càng ít được trải nghiệm hơn.

“Trong ấn tượng của em, chỉ khi gặp ác mộng em mới nhớ đến cha mình. Ông ấy luôn mang theo mùi rượu khi trở về, nếu mở cửa chậm một chút sẽ bị đánh… Nhưng may mà ông ta không hoành hành được lâu, rồi cũng ngã bệnh, thật may mắn.”

Cô cười tự giễu, như thể đang cố tìm niềm vui giữa đau khổ.

Nói chuyện với người thông minh không hề mệt mỏi.

Không cần nói nhiều, chỉ qua cách ăn mặc, nơi ở, Liêu Quyển cũng nhìn ra được: “Vậy mà em vẫn lo cho họ.”

“Ừm.”

Nhưng biết làm sao được, cô chỉ có duy nhất một mái nhà nhỏ bé, cũ kỹ ấy.

Đôi khi cảm thấy trong đó chẳng nhìn thấy gì cả, thế nên suốt đời muốn thoát khỏi, nhưng dù chạy xa đến đâu cũng không thể tháo bỏ xiềng xích.

Từ xa vang lên tiếng lách cách, là hộp thuốc lá mở ra rồi đóng lại. Cuối cùng chẳng rõ tiếng thở dài ấy là vì không còn điếu thuốc nào hay vì số phận.

“Nhưng chị nghĩ, đôi khi Chúa cũng sẽ đoái hoài đến những người quá khổ cực?”

Thật ra, Liêu Quyển chưa bao giờ nghĩ sẽ nhắc lại quá khứ mà mình cố sức muốn quên vào khoảnh khắc này, nhưng hóa ra lại vô tình nhận ra, quá khứ đã là quá khứ, không ai có thể mãi mãi bị nhốt trong những năm tháng cũ kỹ.

Dù sao thì… chẳng phải cô đã gặp Triều Chu Viễn rồi sao?

“Hừ.” Liêu Quyển cười nhạt, “Em thích anh ta ở điểm nào vậy?”

Quá nhiều, có lẽ một đêm cũng không nói hết.

Nếu phải chọn một điều, hình ảnh trong trí nhớ cô là cảnh tượng khi nãy, nơi ánh mắt cô vô thức dừng lại: “Những đường gân xanh đan chéo trên mu bàn tay anh ấy, nơi mạch máu giao nhau ngay cạnh khớp xương nổi bật.”

Từ khung xương đến làn da, mọi thứ về anh ấy.

“Em là đồ ngốc à? Hay nghe quá nhiều chuyện về Adam và Eva rồi, tưởng rằng vườn địa đàng là công viên giải trí chắc?”

“Ai mà biết được chứ.”

“Em thích nghe Kinh Thánh hả? Hồi bé chị hay đến nhà thờ, có muốn chị miêu tả Đức Mẹ Maria cho em không?”

“Xì! Em kể xong rồi, giờ đến lượt chị.”

Và trong những tràng cười đùa ấy, họ chợt nhận ra một điều kỳ diệu: hóa ra bí mật có thể kéo con người lại gần nhau hơn.

Chỉ là, nụ cười dù có bao nhiêu, kết thúc của tiếng cười vẫn là buồn vui ly biệt.

Liêu Quyển vẫn mím môi nở nụ cười, nhưng cảm xúc cũng vô thức lộ ra một chút: “Này, em muốn nghe từ thời điểm nào? Hay là từ thập niên 60 ở Vịnh Victoria, nơi những tòa cao ốc mọc lên từ mặt đất, tháp nhọn sụp đổ trong chớp mắt?”

“Để em nghĩ xem…”

Đi ra từ ngày hè, thoáng chốc đã nhìn thấy ánh đèn của thành phố hư ảo.

Con phố ấy ngày đó chỉ có một cái tên – Phố Queen.

Vịnh Thiển Thuỷ ở phía Nam hòn đảo mãi mãi rực rỡ, Bắc Giác có rạp chiếu phim với những đêm ca hát không ngừng.

Xe cộ tấp nập, ánh đèn neon nhấp nháy. Nơi nào cũng phồn hoa, khiến Trì Ương Hà không biết nên chọn từ đâu, nghĩ một lát mới nói: “Vậy Vọng Giác đi.”

“Vương Gia Vệ chưa cho em xem đủ à? Muốn biết về Vọng Giác thì đi hỏi Vương Gia Vệ đi.”

“Hứ, thế chị chọn đi.”

“Được, vậy chị chọn Tân Giới.”

Cơn gió thoáng qua mang theo giọng điệu của một chút khẩu âm Hồng Kông, trở thành làn gió của Tân Giới.

“Tân Giới à, có một trường đua nổi tiếng lắm, chị rất thích đến đó đánh cược, con ngựa yêu thích nhất là ‘Bộ Bộ Hữu’, một con thuần chủng của Úc, màu nâu sẫm. Chị từng đút nó ăn, nó ăn khỏe lắm, rất thân thiện với con người. Chị đoán sớm muộn gì nó cũng sẽ đoạt ngôi vương.”

“Wow.” Trì Ương Hà chưa từng tận mắt thấy ngựa thật, “Nghe có vẻ đẹp lắm.”

“Người ta là ngựa đực đó!”

“Ồ ồ, vậy thì trông rất oai phong.”

“Xí, ngay cả ngựa giống còn không dẻo miệng bằng em.” Liêu Quyển cười nói, “Nhưng mà thật ra, chị không lớn lên ở Tân Giới.”

“Hả?”

“Ông nội chị xuất thân từ một con bạc trong giới xã hội đen, gây dựng sự nghiệp ở Tân Giới, sau đó cả nhà chuyển đến đảo Hồng Kông.”

“Nhưng chị không thích Tân Giới à?”

“Thích chứ, nhưng thích thì làm được gì? Con người ai chẳng muốn leo lên cao. Đã có tiền có quyền, thì phải để người ta biết mình có tiền có quyền, nếu không thì có mặc hàng hiệu cũng giống đồ giả thôi.”

“Ừm, cũng đúng.”

“À, nơi chị ở có một vịnh nhỏ, tiếc là không có cơ hội dẫn em đến xem.”

“Hử?”

“Giờ thì chị sẽ không quay lại đó nữa.”

Mặc dù Trì Ương Hà rất muốn hỏi “Tại sao?”, nhưng nếu cứ liên tục ngắt lời vào khoảnh khắc đặc biệt này thì thật thiếu tinh tế.

Nghe đến đây rồi, đâu cần phải vội.

“Dựa theo thứ tự của em, tiếp theo phải là chuyện về ba chị.”

Không có thuốc lá, Liêu Quyển chỉ có thể liên tục bật chiếc bật lửa nhựa trong tay, âm thanh nhỏ vụn hòa vào không khí: “Ba chị à, một tay buôn bán thế hệ thứ hai, sớm đã nhúng chàm, rõ ràng sinh ra đã số mệnh may mắn, nhưng lại nuôi lớn những thủ đoạn bẩn thỉu.”

Cũng giống như câu chuyện của Trì Ương Hà, không thể tìm ra một từ nào mang ý nghĩa tích cực để miêu tả.

“Nhưng ít ra ông ấy bảo vệ chị rất tốt, khiến chị lúc nhỏ tưởng rằng thế giới này rất tươi đẹp, đến khi lớn lên mới biết trên những tòa cao ốc luôn có người nhảy xuống mỗi ngày.”

“Còn người mà chị thích à… Năm chị mười sáu tuổi, thích một chàng trai, chạy đến đài phát thanh tỏ tình, tuyên thệ còn trang nghiêm hơn cả ca đoàn nhà thờ. Sau đó thì sao à? Cậu ấy cũng thích chị, vui lắm.”

Thật tiếc, không phải ai cũng có thể viết nên một câu chuyện đẹp.

Nếu thực sự viên mãn, lần trước đã chẳng phải dừng lại giữa chừng.

Sau một tiếng thở dài thật dài là một sự nặng nề theo sát phía sau, khiến người ta khó lòng chuẩn bị trước.

“Tin đồn đến tai ba chị, ông sai người ném cậu ấy cho đám đàn ông… Sau đó cậu ấy chuyển trường. Chị nghĩ, có lẽ cậu ấy đã hối hận vì gặp chị.”

Sinh ra trong một thời đại vùi mình dưới lớp bụi trần thì tốt biết bao. Chỉ tiếc lại muộn mất một khoảnh khắc ngắn ngủi, để rồi sự mục nát ẩn mình trong phồn hoa, gió xuân cuối cùng cũng chỉ có thể gửi mình trong bi thương.

“Này, cậu nói xem, khi người ngồi bên cạnh đóa tử kinh tận mắt chứng kiến thảm kịch ở Vượng Giác, liệu có phải họ chỉ nghĩ đơn giản đó là một giọt mưa rơi xuống từ nơi cao?”

“……”

“Thật ra chị vẫn luôn nghĩ, vì sao chị lại phải là chị?”

Làm sao mà Trì Ương Hà biết được.

So với câu chuyện trước mắt, những góc tối mà cô từng tiếp xúc dường như nhỏ bé đến không đáng kể.

Tựa hồ như có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong màn đêm: Nhìn đi, chỉ cần muốn tìm, trên đời này luôn có người còn bi thương hơn cậu.

Là do giấc mộng chưa từng tàn nhẫn, hay vì giấc mơ đẹp chỉ là thứ mong manh dễ vỡ trước thực tại?

“Cái kết em cũng biết rồi đấy. Chị nhìn Tân Giới lần cuối, rồi vào một đêm tĩnh lặng rời đi, cả đời này cũng không quay về nữa… Này, vui lên nào, chị tha thứ cho em rồi.”

“Hả?” Trì Ương Hà bất ngờ bị gọi tên, giống như một học sinh lơ đãng trong lớp bỗng nhiên bị giáo viên điểm danh, luống cuống không biết bản thân đã làm sai điều gì.

“Ban đầu, chị ghét tất cả những ai quen biết ba chị. Chị từng muốn nhắc em tránh xa anh Triều, nếu không thì tránh xa chị. Nhưng nghe xong câu chuyện của em, biết em còn chưa từng được chứng kiến ánh sáng, chị tha thứ cho em rồi.”

“Anh Triều?”

Triều Chu Viễn sao?

“Ừ, nhưng chị chỉ gặp anh ta một lần. Anh ta chắc không nhớ chị đâu.”

“Chị từng gặp anh ấy à?”

“Ừ, năm nào đó ở trường đua ngựa. Anh ta đặt cược vào ‘Hùng Tâm Uy Long’, chị đặt vào ‘Liên Hoa Sinh Huy’, cuối cùng anh ta thắng.”

“‘Liên Hoa Sinh Huy’?”

“Là mã vương năm trước đó.” Trong trí nhớ, vận may của anh ta dường như đặc biệt tốt.

“Chà, chị tức muốn chết, thế mà người đàn ông đó lại hờ hững nói: ‘Nhóc con, chẳng ai có thể mãi mãi đứng trên đỉnh cao đâu.'”

“……Vậy nên chị mới ghi hận anh ấy?”

“Không.” Liêu Quyển cuối cùng cũng dùng lửa xua tan hoàn toàn bóng đêm.

“Không ai bên cạnh ba chị là người tốt cả. Em phải cẩn thận, đừng để mình dính đầy bụi bẩn.”

“Ừ.”

Haizz, những người giả vờ ngủ thì không thể gọi dậy được, chuyện cũng không cần phải nói quá nhiều. Dừng lại ở đôi ba câu là vừa đủ: “Nhớ kỹ, người nâng em lên cao, cũng có thể là người đẩy em rơi xuống.”

“Được, em hiểu rồi.”

“Ok, ngủ đi.”

Liêu Quyển cố tình lật người thật mạnh, nhưng đôi mắt vẫn không nhắm lại.

Thật ra, trong năm nào đó, câu nói của Triều Chu Viễn vẫn còn một nửa chưa nói ra.

Lúc ấy, khi cô hỏi anh ta: “Dựa vào đâu mà anh dám chắc chắn như vậy?”

Anh ta nheo mắt nhìn về phía trường đua, rồi nói: “Nó, khi đoạt giải quán quân vào năm ngoái, cũng đồng nghĩa đã từ bỏ cơ hội vô địch năm nay. Người hay vạn vật cũng thế, cả đời chỉ may mắn một lần mà thôi.”

Trong sự điêu luyện có pha lẫn hờ hững, giống như một kẻ đã từng rơi xuống tận cùng thế tục, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nhàm chán, tiện miệng nói ra một lời phán xét về số mệnh.

Trớ trêu thay, con ngựa mà anh ta đặt cược vào lại liên tiếp đoạt quán quân vào năm sau đó.

Liêu Quyển thật sự muốn hỏi anh ta, chuyện này rốt cuộc tính là gì?

Cô còn muốn mang theo cả vận mệnh mà hỏi anh ta, rốt cuộc tính là gì?

Nhưng cô lại không dám nhớ lại, sợ rằng nếu lún vào rồi thì sẽ cứ mãi chìm đắm, mãi mãi không thoát ra được.

“Này, Rosita, lần sau hẹn hò em giúp chị hỏi một câu nhé, việc con ngựa đó vô địch hai năm liên tiếp, có tính là anh ta cũng đã nhìn sai không?”

Thời gian dài đằng đẵng, lâu đến mức ngay cả bản thân cũng không rõ mình muốn hỏi điều gì nữa. Chỉ biết rằng vẫn còn tiếc nuối, khao khát tìm được một câu trả lời.

“Em đã nói rồi, em có tên, đừng gọi em là Rosita nữa!”

“Haha, có sao đâu? Chỉ là một cái tên thôi mà. Bao nhiêu con ngựa có cái tên kỳ lạ, nhưng chúng vẫn có thể về nhất đấy thôi.”

“Wow, chị dám so em với ngựa à?”

“Cuối cùng cũng nhận ra à? Chị còn nói em còn lẻo mép hơn cả giống ngựa đực nữa mà.”

……

Bông tuyết rơi qua khung cửa cuối cùng cũng tan, những câu chuyện nặng nề được đặt xuống, bầu không khí trong phòng dần trở nên thoải mái hơn.

Chỉ đến khi nhắm mắt, họ mới đồng thời mơ cùng một giấc mộng.

Người dấu yêu đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment