Tàn Độc Lương Duyên

Chương 104



Hướng Quân không quan tâm, hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả con gái dứt ruột đẻ ra còn mặc kệ, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, cho dù có phá sản thì cũng là đáng đời!” “Anh nghiêm túc đấy chứ?” Mộng Hàm một tay chống hồng, chậm rãi nói: “Anh có thể thử suy nghĩ xem, nếu như nhà họ Hướng phá sản thì anh cũng không thể tiêu xài phung phí chi tiền thả ga giống như bây giờ được, nói không chừng ngay cả mấy chiếc xe yêu thích trong gara cũng phải bán đi......!“Đào đâu ra nhiều lời nhảm nhí quá vậy, ông đây có thể tiêu xài phung phí chi tiền thả ga hay không thì liên quan đếch gì đến cô! Cút ngay đi cho ông!” Ngoài bà xã và em gái ra thì đối với những người khác Hướng Quân không có cái khái niệm thương hương tiếc ngọc gì cả, trực tiếp đẩy Mộng Hàm ra, nhấc chân muốn đá Hạ Vũ Hào.

Mộng Hàm nghiêng đầu nhìn về phía ba người bảo vệ, nhíu mày nói: “Gọi các người lên đây để xem kịch đấy à? Còn không mau cản cậu Hướng lại đi?”
Lúc giọng nói vừa dứt, Hạ Vũ Hào đã nằm chân đang đá về phía bên này của Hướng Quân, dùng sức tóm chặt.

“Con mẹ nó!” Hướng Quân suýt chút nữa té lăn trên đất, may mắn bắt được một bên sô pha, nhưng bởi vì động tác xoạc chân này ảnh hưởng đến trứng nên anh ta đau đến mức trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.

Chỉ là không lâu sau đó đã có hai người bảo vệ bước tới, người bên trái người bên phải chế trụ Hướng Quân.

Mà một người khác thì theo mệnh lệnh của Mộng Hàm bước tới đỡ lấy Hạ Vũ Hào sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tổng Giám đốc Hạ, cậu Hướng này nên xử lý như thế nào?” Mộng Hàm hỏi: “Báo cho người của Cục Cảnh sát để họ dẫn đi hay là như thế nào?”

Cánh tay Hạ Vũ Hào đang khoác trên cổ bảo vệ, vì đau đớn mà trên trán toát ra mồ hôi lạnh men theo sườn mặt chảy xuống.

Anh chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Hướng Quân một cái rồi thu hồi ánh mắt, hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Để bên bảo vệ xóa sạch video giám sát trong ngày hôm nay.

“Nhưng theo quy định thì video giám sát cần phải được lưu trữ lại từ ba tháng trở lên.” Mộng Hàm nói.

Có lẽ cơn đau trên đùi đã mất đi tác dụng, đáy mắt Hạ Vũ Hào hiện lên vẻ mơ mơ màng màng, sắc mặt vốn tái nhợt không biết từ khi nào lại bị phủ kín bởi một lớp ửng hồng: “Chỉ xóa một tầng này, có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm” “Được rồi.” Mộng Hàm không để ý tới Hướng Quân đang ở một bên lớn tiếng kêu la, cô ta nói với bảo vệ: “Xe đã ở dưới chờ sẵn, cậu đưa Tổng Giám đốc Hạ đi đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói bản thân cậu nên biết rõ.

Bảo vệ liên tục đáp “Vâng vâng” rồi đỡ Hạ Vũ Hào rời đi.

Cửa khóa lại từ bên ngoài, Hướng Thu Vân ở bên trong cơ bản là mở không ra được.

Cô đập cửa gọi cả nửa ngày, giọng cũng khàn đi nhưng không ai mở cửa cho cô cả.

Mãi cho đến nửa giờ sau đó, Mộng Hàm mới tới mở cửa cho cô.

Hướng Thu Vân vội vàng nói cảm ơn, chạy tới phòng 505 phía đối diện lại thấy căn phòng sạch sẽ lạ thường, quần áo bị xé rách của cô, camera mini bị giẫm nát, cốc chân dài bị hất vỡ tan đều không thấy nữa.

Mặt sàn sáng bóng như gương soi, tựa như những vết máu đó chỉ là một khung cảnh trong giấc mơ của cô.

Cô lục tung toàn bộ căn phòng nhưng lại không thấy được Hạ Vũ Hào và anh trai cô đầu cả, sắc mặt cô trắng bệch mà chạy đến trước mặt Mộng Hàm, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Chị Hàm, chị biết anh trai tôi bây giờ.

Ở đâu không?” “Vết thương trên đùi của Tổng Giám đốc Hạ không nhẹ, cô không muốn hỏi thăm một chút xem bây giờ anh ta đang ở đâu sao?” Khóe miệng Mộng Hàm nhếch lên một độ cong vô cùng quyến rũ nhưng đáy mắt lại không có được một chút nét cười nào.

Hướng Thu Vân cũng không quan tâm đến vết thương của Hạ Vũ Hào như thế nào, hiện tại anh đang ở đâu, cô bắt lấy cánh tay của Mộng Hàm, lại hỏi một lần nữa: “Ngài nhìn thấy anh trai của tôi sao?” “Có thấy.” Mộng Hàm nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô ra, ẩn sau nụ cười tươi đó là sự tức giận không dễ gì phát hiện được: “Tôi không chỉ nhìn thấy mà còn suýt chút nữa đã bị anh ta đánh, cậu Hướng đúng là càng ngày càng lợi hại"
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, trong lòng rồi như tơ vò, vội muốn biết tình hình của Hướng Quân đến mức không thể nào chịu nổi, nhưng cũng không thể không gác lại tâm tư để mà xin lỗi Mộng Hàm: “Bởi vì chuyện của tôi mà anh trai tôi có chút mất kiểm soát, tôi thay mặt anh trai xin lỗi chị.


"Được rồi, tôi cũng có thể hiểu cho anh ta." Thấy dáng vẻ cô kh lưng uốn gối như thế, Mộng Hàm khẽ thở dài, cũng không rõ là vì đồng tình hay là vì cảm xúc khác: “Anh trai cô không có chuyện gì đâu, tôi thấy theo ý của Tổng Giám đốc Hạ thì hẳn là cũng không định so đo chuyện lần này với anh trai cô, cô cũng đừng lo lắng.

Nỗi lo lắng trong lòng Hướng Thu Vân cũng giảm đi một chút: “Cảm ơn chị Hàm đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
Nhưng trái tim vẫn không thể yên tâm mà đập nhanh trong lồng ngực, cô cảm thấy người như Hạ Vũ Hào không giống như người sẽ dễ dàng buông tha cho anh trai của cô như vậy.

Mộng Hàm “Ừ” nhẹ một tiếng, khi đi ngang qua bên người cô thì dừng lại, nghiêng đầu nói với cô: “Hôm nay cô không cần phải làm việc, quay về nghỉ ngơi đi.

“Được rồi.

Có thể nghỉ ngơi là chuyện tốt nhưng mí mắt bên phải của Hướng Thu Vân cứ giật liên tục, trong lòng cô không hiểu sao có chút bất an lạ kỳ.

Trong ánh nhìn khác thường của mọi người, cô cùng với đôi chân trần bước vào thang máy.

Không có gió nhưng phía dưới làn váy lại không mặc bất cứ thứ gì, lạnh lẽo trống trơn đã làm cho cô cảm thấy nhục nhã, lại làm cô khó chịu trong lòng.

Đứng trong thang máy đang có ba nam hai nữ, trong đó có một người phụ nữ chỉ về phía Hướng Thu Vân, nhón chân ghé vào bên tại người đàn ông không biết đang thậm thụt nói chuyện gì.

Hướng Thu Vân không nghe thấy được bọn họ nói cái gì nhưng vẫn cảm thấy bọn họ đều đang nhìn cô, đều đang bàn tán về cô.

Cô mất tự nhiên mà khép chặt hai chân đứng vào góc của thang máy, hai tay dán chặt bên người siết chặt lấy quần áo, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Đinh
Trong nháy mắt thang máy đã tới nơi, Hướng Thu Vân bước từ một góc ra tới cửa.

Trong thoáng chốc khi cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng khi mới vừa cất bước liền bị một người tóm chặt cánh tay.


Cô quay đầu lại nhìn, người tóm chặt tay cô là người phụ nữ mới rồi nhón chân thầm thì với người đàn ông kia: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ mỉm cười với cô, đột nhiên kh lưng cởi đôi giày cao gót dưới chân ra, đưa tới trước mặt cô: “Chiều cao của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều, kích thước chân có vẻ cũng không khác nhau lắm, hẳn là cô có thể mang vừa Hướng Thu Vân thả lỏng bàn tay đang siết chặt góc áo, cổ họng hơi thắt lại, cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu hồng nhạt trên mặt đất, không nói một tiếng nào.

“Cô không cần phải lo lắng cho tôi” Người phụ nữ cong cong đôi mắt: “Lát nữa chồng tôi lại mua cho tôi một đôi giày khác là được rồi.”
Hướng Thu Vân nhìn đôi giày, là hàng hiệu cao cấp, hơn nữa hình như còn chưa mang được bao nhiêu lần: “Không cần đầu, cảm ơn, tôi là...!Nhân viên làm việc ở đây, sống rất gần chỗ này.

“Cô đây không cần phải khách sáo, vừa hay vợ của tôi có mới nới cũ, gần đây đang muốn đổi một đôi giày mới Người đàn ông trực tiếp ngồi xổm xuống, cống người phụ nữ lên lưng, cũng không cho Hướng Thu Vân cơ hội để cự tuyệt, hai người nói nói cười cười mà rời đi.

Hướng Thu Vân mím môi, ngẩng đầu hít sâu một hơi, mang đôi giày có hơi rộng một chút vào rồi trở về ký túc xá.

Khi cô mới vừa đẩy cửa ra, Chu Hồng liền chạy tới đón, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô.....!Cô không có chuyện gì đấy chứ?” "Không sao đâu.” Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô cởi giày cúi đầu ngồi ở trên giường.

Cô muốn gọi điện thoại cho anh trai hỏi một chút về tình hình của anh ta nhưng lại sợ nghe được tin tức gì đó không được tốt.

Chu Hồng ngồi xuống cùng cô, nhìn dấu hôn chi chít trên cổ cô, khép mở miệng vài lần nhưng một chữ cũng không nói ra được.

“Làm sao vậy?” Hướng Thu Vân không ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi không cách nào che giấu được.

Chu Hồng há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng nào, cô ấy đứng lên đi đi lại lại vài vòng rồi lại ngồi xuống bên cạnh Hướng Thu Vân, vô cùng cẩn thận lại mang theo một chút áy náy hỏi: “Hướng Thu Vân, cô thật sự không có chuyện gì thật không?”.


Bình Luận (0)
Comment