Tàn Độc Lương Duyên

Chương 128



Hướng Thu Vân ngắm nhìn phương xa, thành phố phồn hoa rực rỡ đầy màu sắc, phồn hoa đến làm người ta loá mắt, làm vô số người trầm mê, lại làm cô cảm thấy chán ghét.

Cô bóp bóp cẳng chân nhức mỏi, đi đến bên thành bể bơi, vớt rác trong đó ra cho vào túi đựng rác, sau khi thả mình xuống làn nước trong bể, cô kéo theo cơ thể mệt mỏi cố chịu đựng cơn buồn ngủ đến làm sạch bể bơi.

Trời càng về khuya càng lạnh, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục của câu lạc bộ đã vội vàng chạy lên đây quét dọn.

Cô lấy cây chổi lau dựa vào trong người mình, sau đó xoa hai bàn tay lại với nhau, đưa lên tới bên miệng thổi một hơi vào giữa hai lòng bàn tay.

Lộc cộc.

Thanh âm của giày cao gót va chạm mặt đất tạo ra âm truyền tới ngày càng gần, với không khí yên tĩnh trên sân thượng thì nó có vẻ hơi đột ngột.

Hướng Thu Vân vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy có một người phụ nữ đang đóng cửa sân thượng.

Ánh sáng ở chỗ cửa sân thượng không sáng cho lắm, không thể thấy rõ được tướng mạo của người phụ nữ đó mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Cô nhíu mày, hét lên với người phụ nữ: “Cô đừng khóa cửa, tôi quét dọn xong rồi khóa.

Người phụ nữ chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, không để ý tới cô, tiếp tục khóa cửa.


Hướng Thu Vân lúc này mới cảm thấy được có điểm không thích hợp, cô ném cây lau nhà trong tay, chạy nhanh về phía người phụ nữ kia: "Cô muốn làm gì?"
Thấy cô đang chayh tới, động tác trên tay người phụ nữ kia càng nhanh hơn, cô ta nhanh chóng khóa cửa lại rồi bỏ chạy.

Hướng Thu Vân cau mày chạy đến bên cánh cửa, dùng sức đẩy cánh cửa nhưng nó không nhúc nhích: "Có ai ở đó không? Có ai nghe thấy tôi nói gì không?" “Bên ngoài có người không?” “Có ai ở bên đó không?!”
Hướng Thu Vân gân cổ lên hô nửa ngày, bên ngoài cũng không có nửa tiếng đáp lại.

Lúc này mọi người cũng đã tan làm, ngoại trừ cô và người phụ nữ lúc nãy thì ai sẽ đi lên sân thượng cơ chứ?
Tệ hơn nữa, điện thoại hết pin nên cô để lại ký túc xá chứ không mang theo tới đây.

Một trận gió thổi tới có chút lạnh, Hướng Thu Vân hắt xì một cái, quấn lấy quần áo trên người.

Hồ bơi vẫn chưa được làm sạch nhưng cô đã không còn ý nghĩ muốn tiếp tục quét dọn.

Cơ thể mệt mỏi giống như chiếc xe bị rút hết xăng, không còn một chút sức lực nào, cô kéo cái ghế dựa tới ngồi xuống.

Gió thổi tới từng cơn, từng cơn mà khí lạnh cũng tăng theo từng cơn, phía xa còn vang lên cả tiếng sấm, giống như là sắp mưa.

*
Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng nhưng Hạ Vũ Hào năm ở trên giường lại không thấy buồn ngủ chút nào.

Anh ngây người nhìn lên trần nhà, từ đêm qua đến giờ những gì Chung Khánh Hiên và mẹ anh nói vẫn liên tục hiện lên trong đầu anh.

“Nếu như cậu vẫn không thể bỏ được Hướng Thu Vân, về sau làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ một chút.

Còn tiếp tục phạm sai lầm với người ta nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận!” “Vũ Hào, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Thu Vân đã xảy ra chuyện gì nhưng việc con đem Thu Vân đang trong tình trạng trần truồng ném ra ngoài như vậy khiến tất cả tôn nghiêm của con bé đều mất hết, con không sợ tương lai mình sẽ hối hận sao?"
Vì sao Khánh Hiền và mẹ đều nói rằng anh sẽ hối hận? Ở trong mắt bọn họ, anh thực sự rất thích Hướng Thu Vân sao?.

đam mỹ hài
Nhưng anh không cảm thấy mình thích Hướng Thu Vân, với anh mà nói cô chỉ là một người luôn chạy theo phía sau anh, theo đuổi anh mà thôi.

Anh sẽ tức giận vì bị cô phản bội nhưng không phải do anh thích cô rất nhiều, mà vì anh ghét bị người khác đem ra đùa giỡn, cũng giống như ghét việc ba anh đã đùa giỡn với mẹ anh.

Thế thì tại sao anh lại không có cảm giác đó với những người phụ nữ khác nhưng khi nhìn thấy cô thỉnh thoảng ăn mặc quyến rũ, anh lại như phát cuồng mà muốn cô...!Hạ Vũ Hào ngồi dậy, không thể nào hiểu rõ cảm giác của mình khiến anh bực bội toát cả mồ hôi.

Anh cởi bỏ áo ngủ, lộ ra vòng eo thon săn chắc, tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ, bước vào phòng tắm.

Hạ Vũ Hào tắm rửa một lát nhưng vẫn không thể nào ngủ được, ngược lại bởi vì những suy nghĩ vừa rồi mà trong lòng càng thêm rối loạn.


Anh cau mày đi vào thư phòng, lấy ra một tập văn kiện, lật ra một trang xem rất lâu nhưng một chữ cũng không vào đầu, trong đầu toàn bộ đều là những việc liên quan tới Hướng Thu Vân.

Hạ Vũ Hào bực bội ném tập văn kiện lên trên bàn, cầm điện thoại lên gọi cho một số điện thoại đã gọi rất nhiều lần trong vòng hai năm nay.

Vì nửa đêm còn bị đánh thức nên âm thanh bên kia có phần bực bội: "Ai đó? Muộn như vậy còn gọi tới làm phiền ông đây là cảm thấy." "Tôi." Hạ Vũ Hào lạnh lạnh cắt ngang câu nói của ông ta.

Người đàn ông bên kia điện thoại ngạc nhiên một hồi lâu, mới có vẻ tỉnh táo: "Thì ra là tổng giám đốc Hạ" "Ừm.

Hạ Vũ Hào ánh mắt sâu thẳm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Có manh mối gì mới về vụ tai nạn xe cộ kia không?" *
Âm đùng!
Tiếng sấm vang vọng từ nam tới bắc, tia sét màu bạc xé rách bầu trời, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống lộp bộp, mưa mùa thu kéo đến dữ dội và đột ngột.

Trên sân thượng không có chỗ nào để trốn, Hướng Thu Vân chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, chui xuống bên dưới chiếc bàn để trú mưa.

Lúc đầu còn đỡ, mưa chỉ làm ướt giày nhưng rất nhanh sau đó gió lại nổi lên, mưa lớn hòa với gió tạt thẳng vào chỗ Hướng Thu Vân đang trốn.

Nước mưa đánh vào trên mặt đau rát, quần áo thì ướt sũng, gió thổi qua lạnh thấu tim.

Toàn thân Hướng Thu Vân đều bị đông lạnh đến run cầm cập, sau đó liền hắt xì vài cái.

Cô nhìn vào màn mưa không dứt, khoác thêm lên người một cái túi đựng rác lớn màu đen sau đó lao ra kéo thêm một cái bàn tới bên này, xô ngã cái bàn xuống, kéo qua một bên để che hướng mưa tạt tới.

Lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy nhưng vẫn không ngừng có những giọt nước mưa nhỏ bắn lên người cô.

Từ đầu tóc tới quần áo của Hướng Thu Vân đều ướt đầm, nước mưa theo đường cong khuôn mặt chảy xuống dưới, chảy lên trên quần áo.

Trong gió thu, cô ngồi ôm gối, hàm răng va vào nhau run lên lập cập, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

Chân cô lúc trước từng bị Hạ Vũ Hào đánh gãy, lúc này còn bị ngấm nước lạnh, bị gió thổi tới, bây giờ cũng bắt đầu đau.

Nhưng cô gần như đã quen với loại đau đớn này, chỉ cần căn chặt răng thì có thể miễn cưỡng chịu được.

Sau khoảng nửa tiếng, mưa cũng từ từ giảm bớt nhưng vẫn không ngớt.

Sắc mặt Hướng Thu Vân chậm rãi chuyển từ tái nhợt thành xám trắng, không biết từ lúc nào sắc mỗi đã thành màu thâm tím, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra hòa chung với nước mưa rơi xuống.

Ngực như bị một miếng bọt biển thấm nước ép vào, thật ngột ngạt và khó chịu, mỗi lần hít vào thở ra vô cùng khó khăn.


“Khụ......!Khụ khụ...!Hướng Thu Vân che miệng ho khan hai tiếng, rất nhiều đờm trong lòng bàn tay.

Cô vươn tay ra muốn dùng nước mưa để cọ rửa sạch bàn tay nhưng còn chưa kịp rửa sạch, cô đã phải lấy tay che miệng tiếp tục ho khan.

Khó chịu.

Rất khó chịu.

Tim đập nhanh, hô hấp của cô trở nên gấp gáp, cố gắng liều mạng hít thở để cướp lấy không khí giống như một con cá mắc cạn bị phơi dưới ánh nắng mặt trời.

“Khụ...!Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Hướng Thu Vân cố gắng kìm nén cơn họ nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, cô họ dữ dội hơn trước, đờm phun từ cổ họng tràn đầy lòng bàn tay.

Cô mở ra lòng bàn tay ra liền thấy, đờm sủi bọt có màu hồng phấn.

Căn bệnh phù phổi mà cô mắc phải khi ở trong tù lại tái phát.

Hướng Thu Vân ôm ngực, biết mình có khả năng sẽ ở lại đây hết đêm nhưng không có lấy một chút sợ hãi.

Cô chui ra từ dưới cái bàn, lảo đảo đi về phía cửa sân thượng, lay động cánh cửa: "Có."
Cô chỉ la lên được một chữ sau đó liền ngừng lại, ngồi cách cánh cửa khoảng một mét, tùy ý để nước mưa xối xuống người mình.

Thật vất vả ông trời mới cho cô một cơ hội "chết tự nhiên" như thế này, cô sao có thể lãng phí được?
Cô quả là do quá mệt mỏi và choáng váng nên mới chạy xuống dưới gầm bàn trú mưa, lẽ ra ngay từ đầu cô nên hứng mưa rồi bị lạnh cóng tới chết, hoặc là bệnh cũ tái phát mà chết thì những điều này đối với cô vẫn tốt hơn là chịu đựng sự hành hạ tra tấn của Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên.

“Hạ Vũ Hào khụ...!Anh......!Khụ khụ khụ.….....!Tính sai......!Hướng Thu Vận nghiêng đầu nhìn cảnh đêm đẹp lộng lẫy ở phía xa, mặc dù cơ thể đau đớn như muốn chết đi nhưng cô lại nở nụ cười rạng rỡ.

Cô chết vì căn bệnh cũ tái phát nhưng vậy sẽ không cần phải tiếp tục tồn trên đời này chịu tra tấn, Hạ Vũ Hào cũng sẽ không tìm được cớ gì để gây khó dễ cho anh trai CÔ.

Ha, cuối cùng ông trời cũng đối xử tử tế với cô! Cũng không biết sau khi chết đi con người có đi đầu thai chuyển thế, nếu có cô hy vọng mình sẽ không đầu thai thành người.

Sinh ra được làm người, quá đau khổ..


Bình Luận (0)
Comment