Tàn Độc Lương Duyên

Chương 137



Dưới cái nhìn rét lạnh của Hạ Vũ Hào, Tào Diên buông ly cappuccino xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn "Tóm lại dựa theo những manh mối từ hai năm trước mà tôi điều tra được, tâm địa của cô Giang đó thật sự quá đáng sợ.

Tuy rằng cô ta rất đẹp, trình độ học vấn cũng không tệ nhưng tôi cảm thấy mai sau cô ta làm vợ ai, có khi người ta chết cũng không rõ nguyên nhân!" "Cảnh sát đã kiểm tra bản ghi âm rồi, là giọng nói của Hướng Thu Vân, không phải giả" Hạ Vũ Hào đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh nhạt nói: "Nếu như file ghi âm không phải là, anh không thể chứng minh Hướng Thu Vân trong sạch, đúng không?".

Tào Diên bị anh nhìn thế thì thấy không thoải mái, vặn vẹo người vài cái, sau đó cũng đứng lên giống anh, họ khan hai tiếng, nói: "Tôi cảm thấy đoạn ghi âm đó có thể là trước đây cô Giang và cô Hướng diễn trò gì đó, nhưng đây chỉ suy đoán của tôi, cũng như việc tôi nghi ngờ chiếc xe kia không phải của cô Hướng.

Phải mất rất nhiều thời gian và công sức để đi tìm manh mối đối chứng lại." Mưa vừa tạnh được một lát, mặt trời đã ló ra, bầu trời xanh thăm thẳm.

Hạ Vũ Hào hạ mắt xuống, ảnh mặt trời chiếu lên hàng mi dày của anh, trên mặt anh xuất hiện bóng mi.

Anh đứng ở một nơi tràn ngập ánh nắng rực rỡ nhưng khắp người anh lại bị bóng tối bao trùm, khiến người ta hồi hộp.


Quán cà phê trang trí theo phong cách ấm áp, cây cối xanh tươi bắt mắt, hương thơm cà phê phảng phất, ngồi nhâm nhi một ly đồ uống nóng hổi cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng lúc này Tào Diên đứng đối diện Hạ Vũ Hào chỉ cảm thấy mình đang bị giày vò, cuối cùng anh ta không nhịn được, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Tổng giám đốc Hạ, tôi đã cố gắng hết sức điều tra những chuyện này." "Nếu anh không hài lòng, ta cũng có thể hiểu nhưng lúc trước anh chỉ trả một nửa số tiền, dù sao hai năm qua tôi cũng không được trả...!Lời còn chưa nói hết Hạ Vũ Hào ngồi xuống ký một tờ chi phiếu, sau đó đứng lên, đem chi phiếu nhét vào trong tay anh ta: "Tiếp tục điều tra"
Tào Diên liếc mắt nhìn con số trên chi phiếu, vui vẻ ra mặt: "Anh yên tâm, nếu tôi tra được thêm chuyện gì, nhất định sẽ thông báo với anh ngay"
Hạ Vũ Hào gật đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, anh rời khỏi quán, bóng lưng cao to thoạt nhìn có chút cô đơn.

Club Mộng Hương, quản lý Chu bị ném ra ngoài mới chỉ là khởi đầu, sau đó mọi người bắt đầu điên cuồng vây xem.

Lâm Tuyết Nghi bị người ta lôi xuống vẫn còn đang vặn vẹo người, miệng vẫn hùng hổ chửi thề, những lời dơ bẩn hoàn toàn trái ngược với gương mặt xinh đẹp của cô ta.

"Mẹ kiếp, tên khốn mày bỏ tạo ra, tao bảo chúng mày thả tạo ra!" "Tông môn cả họ nhà chúng mày!" "Con mẹ mày, chúng mày có tin bà đây giết chết chúng mày không!"
Hướng Quân cười lạnh hai tiếng, bỏ bình hoa trong tay đi tới, đứng trước mặt Lâm Tuyết Nghi đang kêu cha gọi mẹ, chửi bởi không ngừng: "Cô chính là người cố ý khóa cửa sân thượng đúng không?"
Lâm Tuyết Nghi ngửa đầu, lớn lối nói: "Anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói nhảm!"
Lúc này Chu Hồng đã về tới, cô ấy cũng đứng ở đại sảnh, nghe vậy sắc mặt của cô ấy trở nên khó coi, bước lên trước vài bước, nói: "Nếu không phải cô khóa cửa, cô dựa vào đâu mà bảo với tôi Hướng Thu Vân sẽ không bao giờ quay lại được nữa?" "Mẹ kiếp, con điểm thối, Chu Hồng, tao giết chết mày!"
Lâm Tuyết Nghi giãy giụa hai cái, thoát khỏi tay bảo vệ, sắc mặt dữ tợn lao tới chỗ Chu Hồng.

Cô ta còn chưa kịp vọt tới trước mặt Chu Hồng đã bị Hướng Quân đạp một phát vào bụng.

Cô ta lảo đảo lui về sau vài bước dựa vào một bình hoa lớn, sau đó ngã ngồi xuống đất.

An Thi Kiều ban nãy đứng trên lầu giờ lại đi xuống, lần trong đám đông thò cổ ra nhìn, giở giọng quái đản nói: "Còn chưa biết có phải cô ta là người khóa cửa không mà cậu Hướng đã động thủ, lẽ nào không sợ đánh nhầm người sao?"
Hướng Quân từ nãy đến giờ số lần động thủ còn nhiều hơn số lần mở miệng, anh ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta, giơ nắm đấm lên uy hiếp: "Cô có bản lĩnh thì nói thêm câu nữa!"
Cậu Hướng này từ trước đến giờ chưa từng phân rõ phải trái, đúng sai.


Đã vậy lúc đánh người còn không phân biệt nam nữ, An Thi Kiều không cam lòng vặn vẹo, uốn éo người nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.

Có điều chỗ này cũng có mấy tên công tử không biết sợ, có người còn phụ họa theo lời An Thi Kiều, nói: "Anh Hướng, anh thế này không phải là đang ỷ thế hiếp người sao? Nếu đánh nhầm người, anh định làm gì."
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuyết Nghi đã bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào Chu Hồng chửi ầm lên: "Con chó cái, Hướng Thu Vân có phải mẹ ruột của mày không, đến cọng lông của nó mà mày cũng thè lưỡi ra liếm! Tao thừa nhận tao là người nhốt con điểm thối Hướng Thu Vân trên sân thượng đấy, chúng mày làm gì được tao?!"
Mọi người: ".."
Quả báo rơi xuống đầu!
Cậu công tử bột kia còn chưa nói hết câu đã tự giác nuốt lại lời định nói, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên.

"Có thể làm gì à? Ha!" Đôi mắt Hướng Quân đỏ ngầu, anh ta tiến lên phía trước đấm một phát vào mũi Lâm Tuyết Nghi: "Có thể khiến mày sống không bằng chết!"
Lâm Tuyết Nghi bị cú đấm này làm cho đầu choáng mắt hoa, mắt nổ đ đóm, máu mũi chảy ra che hết nửa khuôn mặt.

Cô ta dùng tay phải lau vết máu trên mặt, cúi đầu nhìn xuống, đang muốn chửi ầm lên thì đột nhiên bị Lâm Quỳnh Chi túm tóc giật ngược lại.

Lâm Quỳnh Chi đã thật sự bị chọc giận, cô vốn định năm tóc của Lâm Tuyết Nghi, vả lên mặt cô ta vài cái trút giận thay cho em gái.

Không ngờ cô vừa mới nắm lấy lọn tóc đẹp đẽ của cô ta, tóc của Lâm Tuyết Nghi bất ngờ...!
Rơi xuống!
Ngoại trừ Chu Hồng ra, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn quả đầu lởm chởm như chó gặm của Lâm Tuyết Nghi, trên đỉnh đầu còn có sáu chấm tròn lõm xuống như hòa thượng, sau đó mọi người lập tức cười vang.

Mộng Hàm cũng không nhịn được, khóe miệng cong lên, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.

Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi đứng đối diện Lâm Tuyết Nghi, bây giờ họ vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười.


Lâm Tuyết Nghi còn đang há mồm ra định chửi thì lập tức đỏ bừng mặt, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ, cô ta liếc mắt nhìn đám đông, hai tay che đầu, miệng méo xệch, nước mắt chảy dài.

Cô ta nhìn thấy Mộng Hàm, cố gắng hết sức ngồi thẳng lưng: "Chị Hàm, dù sao em cũng là nhân viên của club Mộng Hương, không lẽ chị cứ đứng nhìn nhân viên của mình bị người ta bắt nạt sao?"
Khóe miệng của Mộng Hàm càng cong lên nhiều hơn, cô ta nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy." Đám đông xung quanh lại vang lên một tràng cười khác.

Lâm Tuyết Nghi giơ tay lau máu mũi, khuôn mặt hết trắng rồi lại đỏ, sắc mặt cô ta đổi màu như con tắc kè, trông rất vui mắt.

Cô ta xấu hổ đưa mắt nhìn mọi người, hét lớn: “Không được cười! Các người biết tôi là ai không? Tôi là người của Lâm tiên sinh, nếu để cho ông ấy biết các người bắt nạt tôi, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các người!” "Lâm tiên sinh?" Hướng Quân châm chọc nói: "Đừng nhắc đến một Lâm tiên sinh, dù có Thiên tiên sinh, Nhâm tiên sinh, Lý tiên sinh, Vương tiên sinh, ông đây cũng không so!"
Mộng Hàm nhướng mắt lên, lười biếng tung ra một tin lớn: "Chuyện này chưa chắc đầu, Hướng Quân, anh có biết vị Lâm tiên sinh này là ai không?" "Là ai?" Hướng Quân hỏi trong vô thức.

Mộng Hàm cười cười, liếc mắt nhìn mọi người, đôi mỗi đỏ mọng khế mở: "ông Lâm, Lâm Tử Thư."
Đùng!
Đám đông bùng nổ.

Hướng Thu Vân chỉ định chợp mắt một lát, không ngờ lát sau lại ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, Triệu Phương Loan đã ngồi cạnh cô, Hạ Vũ Hào và Chu Hồng đang đứng ngay trước mặt cô.

"Tỉnh rồi?" Triệu Phương Loan cười cười, nháy mắt ra hiệu với con trai, ý bảo anh mau đi ra ngoài..


Bình Luận (0)
Comment