Tàn Độc Lương Duyên

Chương 153



Hướng Thu Vân mím môi và thử rút chân lại một lần nữa, nhưng thím Lưu rất mạnh, cô không thể nhúc nhích được mà còn bị thím Lưu trừng mắt liếc nhìn.

Cô rũ mắt xuống và liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: “Cháu không muốn mang ơn của tổng giám đốc Hạ” “Ối giời!” Thím Lưu nặng nề hừm một tiếng: “Thanh Sơn chữa chân cho cháu là ý của thím, không liên quan gì đến tổng giám đốc Hạ cả, tại sao phải mang ơn anh ta chứ? Nếu cám ơn thì cũng là cám ơn thím!” Cái tay của Lục Thanh Sơn đã thay đổi nơi ấn vào, anh ta khẽ cười khi nghe thấy vậy.

“Cười cái gì mà cười?” Thím Lưu vỗ nhẹ một cái vào đầu của anh ta: “Khám thật kỹ cái chân của Thu Vân đi, tập trung vào!”
Lục Thanh Sơn ừ một tiếng thật dài rồi xúc động nói: “Cháu cứ tưởng bác thương cháu nhất, hoá ra không phải...!“Thím Lưu” Hướng Thu Vân ngước mắt lên và gọi thím Lưu, nhẹ nhàng rút chân lại.

“Đừng nhúc nhích!” Thím Lưu vỗ vào đùi của cô: “Sao thế?”
Hướng Thu Vân củi đầu xuống nhìn cái chân của mình và tự cười nhạo: “Chữa lành cũng vô ích, anh ấy cũng sẽ đánh gãy một lần nữa" “Anh ta đánh cháu thì cháu cứ ngoan ngoãn cho anh ta đánh à? Cháu không biết chạy sao?” Thím Lưu hờ hững mếu miệng: “Cháu lúc nào cũng chỉ biết đứng yên không nhúc nhích mặc cho người ta đánh à?”
Hướng Thu Vân mỉm cười khó hiểu, ngón tay siết chặt tấm ga trải giường ở dưới người.

“Được rồi, chuyện của sau này thì sau này hằng nói, bây giờ cái chân có thể chữa lành được thì mau chữa lành đi." “Cháu phải suy nghĩ theo hướng tích cực, nếu chân của cháu được chữa lành thì tổng giám đốc Hạ cũng chưa chắc sẽ đánh gãy một lần nữa, nếu anh ta muốn đánh gãy lần nữa thì cháu cũng chưa hẳn sẽ không bỏ chạy.


Nhưng nếu bây giờ cháu không chữa trị cái chân thì sau này có muốn chữa cũng không thể chữa được.

“Cháu bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi thôi, nếu chữa lành được, cháu muốn nhảy múa vẫn có thể tiếp tục nhảy múa, nói không chừng còn có thể hoàn thành mong ước của lúc trước.

Cháu nói có phải không?” Giọng nói của thím Lưu đã dịu dàng lại chút.

Hướng Thu Vân hai mắt khẽ sáng lên, cúi đầu nhìn cái chân phải của mình, có chút động lòng bởi lời nói cuối cùng.

“Bác gái cả còn có lúc dịu dàng như vậy sao? Cô Hướng, tôi cũng có chút ghen tỵ với cô đẩy" Lục Thanh Sơn lo Hướng Thu Vân không biết xử lý như thế nào nên chậc một tiếng, trêu chọc cô bảng giọng điệu dịu dàng.

Thím Lưu vừa cười vừa mảng anh ta, anh ta thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào cái chân của Hướng Thu Vân, vô cùng nghiêm túc.

“Tôi phải kiểm tra hết nguyên cái chân, xin thứ lỗi nhé cô Hướng” Lục Thanh Sơn đứng dậy nói một câu, sau khi có được sự đồng ý của Hướng Thu Vân thì anh ta ngồi xổm xuống và vén ống quần bên phải của cô lên, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhích lên từng chút một dọc theo đầu gối của cô.

Thím Lưu ở bên cạnh chống cằm quan sát lấy, đột nhiên thốt ra một câu: “Thanh Sơn, sao cháu kiểm tra cơ thể lại làm đến quái lạ như thế?”
Cái tay của Lục Thanh Sơn khựng lại, khoé mắt hơi co giật, suýt nữa đã bị sặc bởi nước bọt của mình.

Lach cach.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào qua khe cửa và cái bóng người thon dài in trên mặt đất.

Hạ Vũ Hào cầm chiếc cặp công sở trong tay, ánh mắt dừng lại trên cái tay của Lục Thanh Sơn đang chạm vào đùi của Hướng Thu Vân, hai mắt loé lên.

“Đi vào mà không gõ cửa, sự gia giáo của gia đình tổng giám đốc Hạ thật đáng lo ngại mà!” Thím Lưu cười ha hả nhìn anh và nói năng không nể tình gì cả.


“Cháu đến chỗ của mình, dường như không cần phải làm điều thừa này! Căn phòng bệnh VIP này được dành riêng cho Hạ Vũ Hào, anh nhàn nhạt nói một câu rồi cúi đầu hỏi Lục Thanh Sơn: “Chân của cô ta như thế nào?”
Lục Thanh Sơn thả ống quần của Hướng Thu Vân xuống, đứng lên cười: “Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, đây là chuyện riêng của bệnh nhân, tôi không thể nói cho ngài biết.” “Anh không nói thì nghĩ rằng tôi không có cách nào để biết à?" Hạ Vũ Hào nhếch miệng, anh đặt chiếc cặp công sở trong tay cùng với hộp giữ nhiệt lên bàn.

Lục Thanh Sơn đang thu dọn đồ đạc trong hộp thuốc thì ngẩng đầu lên nhìn anh khi nghe thấy vậy: “Tổng giám đốc Hạ à, cuối cùng có biết được hay không là chuyện của tổng giám đốc Hạ, còn nói hay không là chuyện của tôi.

“Bác sĩ Lục rất có cá tính" Hạ Vũ Hào nói một câu đầy ẩn ý, anh chỉ vào hộp giữ nhiệt ở trên bàn và nói với Hướng Thu Vân: “Mẹ tôi bảo mang đến"
Lục Thanh Sơn vuốt những nếp nhăn hiện ra vì ngồi xổm: “Tôi xem như là tổng giám đốc Hạ đang khen tôi vậy.

“Bác sĩ Lục muốn nghĩ sao là chuyện của bác sĩ Lục.

Hạ Vũ Hào rót một bát canh gà rồi đưa tới trước mặt
Hướng Thu Vân, ngắn gọn nói: “Uống đi.

Hướng Thu Vân chỉ nhìn thoáng qua bát canh gà rồi dời mắt đi, lạnh nhạt nói: “Bệnh nặng mới khỏi, ăn không được thịt, ngửi không được tanh, cám ơn lòng tốt của tổng giám đốc Hạ, nhưng không cần đâu.” “Uống đi” Hạ Vũ Hào đặt cái bát vào trong tay của Hướng Thu Vân rồi lặp lại.

Hướng Thu Vân mím môi, sắc mặt của cô hơi khó coi và bưng cái bát lên, nhấp môi một ngụm canh gà.

Lục Thanh Sơn thu dọn đồ đạc xong rồi đậy nắp lại: “Dường như tổng giám đốc Hạ thích làm khó người ta nhỉ?" “Bác sĩ Lục đã học qua tâm lý học sao?" Hạ Vũ Hào nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng có chút khá hơn của Hướng Thu Vân, ảnh mắt tạm bình thường trở lai.

Lục Thanh Sơn gật đầu: “Một chút thôi, cũng giống như những gì người thường biết vậy, không thể so với một bác sĩ tâm lý.” “Vậy thì tốt" Hạ Vũ Hào nhếch môi: “Nếu không thì e rằng anh sẽ là một lang băm.

Lục Thanh Sơn khế sững sờ khi nghe thấy vậy, lúc này anh ta mới phản ứng lại là anh đang đáp lại câu nói ‘làm khó người ta mà mình vừa nói, không khỏi cười nói rằng: “Tổng giám đốc Hạ lượn một cái vòng lớn thật.

Hạ Vũ Hào nhếch miệng vô nghĩa, nhận lấy cái bát trong tay của Hướng Thu Vân rồi đặt lên bàn: “Cô không cần phải đi làm trong khoảng thời gian này, ở lại bệnh viện để điều trị cái chân
Hướng Thu Vân cau mày, đang định nói thì bị thím Lưu nói trước: “Vậy tôi thay Thu Vân cám ơn ngài” “Ừm.” Hạ Vũ Hào mặt mày lạnh lùng liếc nhìn cái chân của Hướng Thu Vân, mở miệng ra nhưng không nói gì.


Lục Thanh Sơn khế nhướng mày khi thấy vậy rồi nói: “Tổng giám đốc Hạ cũng không cần đi hỏi người khác đâu, tôi có thể nói đại khái cho anh biết về tình trạng chân của cô Hướng.

Nếu như cái chân của cô ấy được điều trị kịp thời sau khi bị anh đánh gãy vào hai năm trước thì cô ấy đã có thể nhanh chóng bình phục.

“Nhưng cô ấy lại bị đưa vào tù trong khoảng thời gian đó, nếu tôi không đoán sai thì chân của cô Hướng trong khoảng thời gian đó lại bị rất nhiều người đánh, hơn nữa còn bị công trong một thời gian.

Anh ta quay đầu nhìn sang Hướng Thu Vân: “Đúng không, cô Hướng?"
Hạch cổ của Hạ Vũ Hào khế nhúc nhích khi nghe thấy vậy, ngón tay phải hơi cong lên và gõ nhẹ vào bên chân, hàm và lưng căng cứng một cách không tự nhiên.

Hướng Thu Vân liếc nhìn về phía của Hạ Vũ Hào và nói với giọng khẽ mỉa mai: “Có đúng hay không thì tổng giám đốc Hạ hẳn càng biết rõ hơn người đương sự tôi đây”
Hạ Vũ Hào cau mày trong vô hình, đáy mắt u ám mờ mịt nhưng không nói gì cả.

“Khi cô Hướng ra tù thì xương chân phải bị tổng giám đốc Hạ đánh gãy đó đã mọc hơi lệch rồi.

Lần này cô ấy lại đắm mình dưới cơn mưa xối xả và chịu lạnh trong thời gian dài như vậy, sau khi kiểm tra thì bác sĩ Phương cho biết một phần tế bào ở chân phải của cô ấy đã hoại tử.” “Tóm lại, muốn chữa lành cái chân của cô Hướng là một điều rất khó khăn.” Lục Thanh Sơn nói.

Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, hàng lông mi khế run lên, nằm đấm buông thống ở hai bên người không khỏi siết chặt lại.

Rất...!khó khăn ư? “Tiền bạc không phải là vấn đề.” Hạ Vũ Hào thở gấp hơn bình thường một chút: “Chỉ cần anh có thể chữa lành chân của cô ta thì ngoại trừ phương diện thù lao tiền bạc, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu mà anh đưa ra.


Bình Luận (0)
Comment