Tàn Độc Lương Duyên

Chương 191



**********
Chương 191: Bởi vì em thích
Hướng Thu Vân nhìn tách trà còn đang bốc hơi nóng trước mặt, nói một cách lạnh nhạt: “Tôi không thích uống trà”.

“Tôi nhớ là trước kia em thích.

Hạ Vũ Hào cầm tách trà lên, nhấp một miếng, trà ngon, nhưng khi uống lại có chút đẳng.

Hướng Thu Vân buông thống con ngươi, nói với vẻ châm chọc: “Bởi vì anh thích, mới cố ý nói như vậy thôi.” Chỉ là đã uống trong một thời gian quá dài, nên bây giờ cũng đã thích rồi.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, nhìn cô hơi khó hiểu, những ngón tay thon gầy đang đặt trên bàn nhẹ nhàng nhúc nhích, dường như có một đảm lửa nhỏ đang đốt lên trong lòng.

“Biệt thự này được trang trí theo sơ đồ thiết kế lúc trước em đưa? Hạ Vũ Hảo uống cạn một tách trà, có lẽ bởi vì nước trà quá nóng, đốm lửa kia không hề được dập tắt, mà lại càng cháy mạnh hơn một chút.

Hướng Thu Vẫn tùy ý nhìn lướt qua, ồ một tiếng: “Đã sớm quên rồi, không nhận ra được"
Lúc vừa vào cửa cô liền nhìn ra được, nhưng mà vậy thì thế nào? Trái tim ngày trước từng nhảy cang lên muốn cùng trang trí phòng cưới với Hạ Vũ Hào, đã sớm chết rồi.


Ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi tối lại, tần suất bóp bàn của ngón tay lại càng nhanh hơn một chút, sau đó anh rót tách trà, bưng lên hớp từng ngụm nhỏ.

Hướng Thu Vân không nhìn anh nữa, mà là cúi đầu nhìn mặt bàn, chỉ là khóe mắt vô tình nhìn đến tay anh anh, liếc thấy trên tay anh có vài chấm đỏ, giống như bị dầu bỏng.

Nếu là cô của hai năm trước, lúc này có lẽ đã đi lấy hòm thuốc, nhưng bây giờ cô chỉ tiếc những vết thương này quá nhỏ.

Nếu anh bị một nồi dầu xối vào người, đau đớn như thế có lẽ mới có thể so được với nỗi đau lúc cô bị anh đánh gãy chân khi đó.

“Tổng giám đốc Hạ, canh cá ngài làm đã xong rồi, tôi bưng hay tự ngài bưng cho......!Một người mặc đồ đầu bếp đi ra, khi nhìn thấy Hướng Thu Vân, lời còn chưa nói xong đã nuốt xuống: “Chào cô Hướng”
Hướng Thu Vân nhíu mày: “Chào anh, tôi......!trước kia có phải là từng gặp anh ở đâu đó rồi?” “Tôi là đầu bếp của Ngự Thiện Phòng, trước kia cô luôn thích đi đến đó đó ăn cơm, có mấy lần cô còn chỉ đích danh tôi làm.

Đầu bếp gãi đầu có hơi chút ngượng ngùng.

Nghe đến đây, Hướng Thu Vân mới hơi nhớ lại.

So với hai năm trước, đầu bếp này phát tướng rất nhiều, khó trách cô cảm thấy quen nhưng lại không nhận ra.

Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng ở đây, mà canh cá là
Hạ Vũ Hào làm, trên tay anh lại còn có vết thương do bị dầu bỏng...!
Cô nghiêng mắt nhìn Hạ Vũ Hào, liếm đôi môi khô khốc, thu mắt lại.

“Hôm nay chỉ đến đây thôi, anh trở về đi.” Hạ Vũ Hào nói với đầu bếp.

Đầu bếp lên tiếng, chào tạm biệt hai người, lúc rời đi còn ngân nga bài hát, tâm tình không tệ.

Khi đi tới cửa, anh ta nhận điện thoại: “Alo, bà xã à, về chứ về chứ, chừa cho anh chút cơm, anh...!
Âm thanh dần dần đi xa, cả căn biệt thự to như vậy, bây giờ chỉ còn lại tiếng hít thở của Hướng Thu Vân cùng Hạ Vũ Hào, yên tĩnh khác thường.

“Rẽ trái ở lầu một chính là phòng ăn, em cứ ngồi chờ trước ở đó, tôi đi bưng thức ăn.

Hạ Vũ Hào đứng dậy nói.


Hướng Thu Vân vốn muốn nói không đói, nhưng lời ra đến khóe miệng lại đổi ý, cô ừ một tiếng, đi đến phòng ăn.

Mỗi một chỗ trang trí ở nơi này đều được làm theo bản vẽ thiết kế mà cô đưa, cô vốn nên thích nó, nhưng có Hạ Vũ Hào ở đây, cô không thấy vui một chút nào.

Hạ Vũ Hào đặt bốn món mặn một món canh lên bàn, bởi thêm một chén cơm nữa cho cô, đặt bộ dụng cụ ăn xuống, rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình: “Nếm thử xem thế nào”
Hướng Thu Vân nhìn lướt qua bốn món mặn một món canh trên bàn, đều là những món cô thích ăn.

Bàn tay cầm đũa của cô bóp chặt, mím môi gắp một miếng sườn.

Sườn được hầm với bí đao, hương vị cũng không tệ lắm.

Hướng Thu Vân cắn một cái, còn chưa nuốt xuống, đã nôn ra cái đĩa trống dùng để đựng xương: “Tanh quá.”
Nói xong, cô đặt miếng sườn chỉ vừa cắn một cái vào trong chén cơm.

Hạ Vũ Hào vươn đũa qua, gắp miếng sườn trong chén của cô nếm thử, nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, sau đổi vị trí món sườn trước mặt cô với món cánh gà coca trước mặt anh: “Vậy đừng ăn sườn nữa, ăn cái này đi!
Cánh gà coca mà làm không tốt thì khi ăn sẽ vô cùng ngấy, nhưng mà anh làm vẫn ổn, ăn vào không khác với hương vị của vị đầu bếp Ngự Thiện Phòng kia là bao.

“Quá nhiều dầu” Hướng Thu Vân đặt cách gà coca vào chén, đứng lên: “Tôi về phòng trước đây”
Nhưng vừa mới dứt lời, đi được vài bước đã bị người khác nắm lấy cổ tay.

Cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Hạ Vũ Hào đã dùng sức, thân thể cô xoay vòng mấy lần, lảo đảo ngồi xuống đùi anh.

Sợ mình ngã xuống, Hướng Thu Vân ôm lấy cổ của anh theo phản ứng bản năng, cô giận dữ quay đầu lại, cánh môi vừa đúng lúc quét qua mặt anh.

“Anh làm gì thế?!” Hai tay cô chống lên ngực anh, nửa người trên dùng sức ngả ra sau, cố gắng kéo xa khoảng cách với anh.

Nhiệt độ trên đùi anh truyền đến cách một lớp quần tây, cô mất tự nhiên vặn vẹo thân thể vài lần, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được.

Hạ Vũ Hào không giống với Giang Minh Thắng, từ nhỏ anh đã thích Tiệt Quyền Đạo và đấu kiếm, cho dù hai năm nay cô đã làm không ít việc nặng nhọc, sức lực mạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào so sánh với anh được.

“Đừng giãy dụa”.


Hạ Vũ Hào nhìn cô, ánh mắt dần dần sâu hơn, giọng nói luôn thanh lãnh của anh lại có hơi trầm khăn.

Cảm giác được sự biến hóa của cơ thể anh, con người của Hướng Thu Vân hơi co lại, như ngồi bàn chông.

Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghẹn ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ!” “Nếu như không có bất kì phản ứng nào với người phụ nữ mà mình thích, thì tôi phải nên đi bệnh viện khám rồi” Sắc mặt Hạ Vũ Hào vẫn như thường, nếu không phải Hướng Thu Vân biết thân thể của anh có biến, chỉ sợ là cũng không biết anh có phản ứng.

Sắc mặt Hướng Thu Vân âm trầm, dùng sức ấn vào chỗ bị thương trên bụng dưới ủa anh một cái, thừa dịp lúc anh bị đau, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.

Gương mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào bởi vì đau mà tái nhợt, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng đáy mắt lại không hề có chút rung động: “Không ăn cơm là bởi vì những thứ này là do tôi làm?”
Hướng Thu Vân mím môi, không nói tiếng nào.

“Bởi vì ghét tôi, không ăn uống cho tốt, khiến sức khỏe không tốt, không đáng” Hạ Vũ Hào lau mồ hôi trên trán, thản nhiên nói.

Hướng Thu Vân buông thống con ngươi, nắm nhẹ tay lại: “Không hợp khẩu vị mà thôi.” “Tôi chỉ làm canh cá, cánh gà và sườn, hai món khác là đầu bếp kia làm khi nãy.

Hạ Vũ Hào cầm đũa lên, tiếp tục ăn miếng sườn mà Hướng Thu Vân để lại kia: “Tôi làm không hợp khẩu vị của em, anh ta làm hợp, ngồi xuống ăn đi."
Hướng Thu Vân vẫn đứng không nhúc nhích.

“Sau này em đều phải cùng ăn cơm với tôi, chẳng lẽ chỉ vì muốn giận dỗi tôi mà không ăn một chút gì cả sao?” Hạ Vũ Hào nhấc mắt lên, nhìn cô một cái: “Hay là em muốn tôi mời cặp song sinh kia đến ăn cơm với em?”
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, dừng một chút, nói: "...Không cần
Sau đó lại kéo ghế ra, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cô ra ngoài phòng ăn, muốn đi lên lầu, nhưng chỉ lên hai bậc thang đã ngừng, thần sắc thay đối.

“Phòng của em là phòng đầu tiên, lên lầu rẽ trái, phòng của tôi là phòng thứ hai lên lầu rẽ trái” Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa xem văn kiện vừa nói"
Hướng Thu Vân quay đầu, nhíu mày nhìn anh một chút, sau đó mím môi, đi lên lầu..


Bình Luận (0)
Comment