Tàn Độc Lương Duyên

Chương 226



"Cô nói gì cơ?" Giọng của Bùi Tân cao vút lên.
Lần này không đợi Hướng Thu Vân mở miệng nói, một người đàn ông trong số đó đã cẩn thận từng li từng tí nói: "Lúc chúng tôi mang cô Hướng đi người lái chiếc xe kia đã nói với chúng tôi rằng bọn họ là người của ông cụ Hạ.

Bùi Tân không nói thêm gì, có điều trên mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Trong lòng Hướng Thu Vân thầm thở phào một hơi, trên mặt cũng không để lộ ra chút sơ hở nào, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tuy rằng nhà họ Giang và nhà họ Hạ có quan hệ thống gia, Giang Hân Yên mới là cháu dâu trên danh nghĩa của nhà họ Hạ, nhưng mà..
Cô sờ lên bụng mình, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Trong bụng tôi mang thai cháu đích tôn của ông cụ Hạ, đã được hai tháng rồi."
Ánh mắt Bùi Tân nhìn theo tầm mắt của cô rời xuống cái bụng bằng phẳng của cô, vẻ mặt giống như ăn phải con ruồi, thấp giọng chửi thề một câu.

"Còn nữa, chắc anh cũng biết ông cụ Hạ bị ung thư phổi giai đoạn cuối không còn nhiều thời gian nữa.

Ông cụ muốn trước khi qua đời thấy được cháu đích tôn.


Anh nói xem, nếu có ai tìm người tới hại tôi khiến tôi sinh non, với tính khí nóng nảy của ông cụ Hạ, ông cụ sẽ làm gì nhỉ?" Tay Hướng Thu Vân khẽ run rẩy nhưng sắc mặt cô không thay đổi gì nhiều.

Trên mặt Bùi Tân đã không còn chút huyết sắc nào, hiển nhiên đã tin bảy tám phần.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông khiêng Hướng Thu Vân lên vai đột nhiên nói: "Nhưng khi chúng tôi lái xe cản xe họ lại, chiếc xe kia đang chạy về hướng nhà giam bên đó.

Nếu ông cụ Hạ thật sự coi trọng cô Hướng như vậy, tại sao phải sai người bắt cô vào ngục giam?" "!" Trong lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một tiếng, lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi dày đặc.
Bùi Tân híp đôi mắt hồ ly lại, cười nhạt nhìn Hướng Thu Vân: "Chuyện này cô định giải thích thế nào? Nói dối có vui không?" "Ông cụ Hạ sai người mang tôi tới ngục giam là có thể chứng minh tôi đang nói dối rồi à? Logic của anh Bùi Tân khiến tôi cảm thấy hoang mang" Hướng Thu Vân cười xùy một tiếng, trên mặt không thay đổi quá nhiều nhưng đằng sau lưng sớm đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh túa ra.
Bùi Tân nhìn chằm chằm vào cô, chờ lời giải thích của cô.

"Trên người tôi có bao nhiêu sẹo chắc anh Bùi Tân cũng nhìn thấy rồi nhỉ?" Hướng Thu Vân kéo váy lên một chút để lộ ra chiếc đùi chẳng chịt vết sẹo.
Tất cả mọi người ở chỗ này đều giật mình.
Trước kia Bùi Tân từng nhìn thấy những vết sẹo của cô ở dưới ánh đèn, khi đó anh ta còn cảm thấy chúng tăng thêm khí chất trên người cô, rất có hứng thú với những vết sẹo đó.

Nhưng lúc này khi được chứng kiến tận mắt những vết sẹo này anh ta lập tức rời mắt đi không dám nhìn thẳng.
Những vết sẹo này hệt như những con rắn ngoằn ngoèo quấn quýt vào nhau cùng một chỗ, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, da đầu run lên, lúc trước đúng là đầu anh ta bị úng nước mới muốn ngủ với cô.

"Mau chóng buông váy của cô xuống đi, buồn nôn chết đi được!" Bùi Tân mất kiên nhẫn nói: "Trên người cô có sẹo thì liên quan gì đến chuyện ông cụ Hạ mang cô tới ngục giam? Nói đơn giản chút, đừng hòng gạt tôi!"
Hướng Thu Vân bỏ qua ánh mắt ghét bỏ và kinh hãi của đám người này, vẻ mặt cô ung dung buông váy xuống, nói: "Các người chỉ mới nhìn thôi đã cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự đau đớn rồi chứ nói gì đến lúc ấy tôi phải trải qua những thứ này, đau đớn biết bao nhiêu"
Mọi người từ chối cho ý kiến.
Hướng Thu Vân khẽ thở dài: "Những vết sẹo này là do lúc trước bị giam trong tù mà có đấy.

Từ khi ra tù đến giờ mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, mơ thấy khi mới vào tù bị đám người kia hành hạ" "Chất lượng giấc ngủ và trạng thái tinh thần sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của thai nhi.


Bác sĩ tâm lý sau khi khám cho tôi bảo là cho tôi tận mắt nhìn thấy những người đã từng hành hạ tôi bị người ta đánh một trận, như vậy có lẽ tình trạng của tôi sẽ khá hơn một chút"
Thật thật giả giả lẫn lộn vào nhau rất khó để người ta tìm ra được chân tướng của sự việc.
Bùi Tân nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt vẫn còn chút hoài nghi.
Hướng Thu Vân bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn nhưng trên mặt lại không thể không duy trì vẻ bình tĩnh.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vác cô vào: "Anh này, lúc anh lên xe có thấy trên xe còn có ba người đàn ông cường tráng ngồi đó không?"
Bùi Tân nhìn theo ánh mắt của cô về phía người đàn ông, đôi mắt hồ ly mang theo vài phần dò xét.

"Đúng là có chuyện này." Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí nói: "Hơn nữa mấy người kia thoạt nhìn đều là người luyện võ."
Hướng Thu Vân nhẹ nhàng gật đầu, trộm đưa lòng bàn tay đầy mồ hôi lau lau lên người: "Thật ra không chỉ có ba người, còn có một người không được khỏe cho lắm nên tạm thời rời đi" "Ông cụ Hạ sắp xếp bọn họ đi theo tôi ngoại trừ bảo vệ tôi ở bên ngoài thì chủ yếu là để bọn họ vào trong ngục giam giúp tôi giáo huấn đám người ngày trước hành hạ tôi một trận"
Người đàn ông đó cau mày nhìn Hướng Thu Vân: "Nếu.." Nếu những người kia đi theo bảo vệ cô, vậy tại sao bọn họ lại tát vào mặt cô một cái?
Nhưng hắn chỉ nói là ra một chữ, liền bị sắc mặt Bùi Tân âm trầm đất đã cắt đứt: "Nơi đây lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện rồi hả?" "Thật sự xin lỗi, anh Bùi Tân" Người đàn ông đành nuốt hết tất cả sự nghi ngờ vào trong bụng, dù sao cũng không phải việc gì liên quan đến anh ta, tốt nhất là anh ta cứ im lặng đứng xem là được, đỡ bị ăn mắng.

Cập nhật nhanh nhất trê*n ТгцyenАРР.cом
Hướng Thu Vân vốn còn đang lo người đàn ông kia sẽ hỏi cô chuyện bị đánh, trái tim vọt lên cổ họng, cô đang suy nghĩ xem nên lấy cớ gì thì lại thấy Bùi Tân đã cắt ngang lời anh ta nói, trái tim nãy nhảy vọt lên cũng dần bình tĩnh lại.
Lúc này Bùi Tân mới nhìn về phía Hướng Thu Vân thêm lần nữa, do dự nói: "Mấy lời cô nói đều là sự thật sao?"
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời anh ta đã híp đôi mắt hồ ly lại, trên mặt lộ ra vẻ ngoan lệ: "Nếu để cho tôi phát hiện ra cô lừa tôi..." "Tôi nào dám lừa gạt anh Bùi Tân?" Hướng Thu Vân khẽ nắm chặt vạt váy, toàn thân căng cứng, nói: "Tôi có mang thai hay không cứ mua một que thử thai để kiểm tra là được rồi.

Nếu nói dối bị anh Bùi Tân phát hiện chẳng phải là tôi sẽ càng thảm hại hơn sao?"
Bùi Tân hừ một tiếng: "Coi như cô biết điều"
Tấm lưng hơi căng lên của Hướng Thu Vân hơi thả lỏng đi một chút.


"Nếu như một que thử thai có thể chứng minh chuyện này.." Khóe miệng Bùi Tân cong lên lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Này Cương Tử, mày đi mua một hộp que thử thai về cho cô Hướng kiểm tra, nếu không thì trong lòng tạo cảm thấy bất an lắm.
Hướng Thu Vân vừa thả lỏng cơ thể lại căng thẳng, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu Bùi Tân phát hiện chuyện cô không mang thai, mấy lời ban nãy cô vừa mới nói đều là lời nói dối...!Cô nuốt ngụm nước bọt, nắm chặt tay lại, buông ra, sau đó lại nắm lại.
Không thể sợ!
Nếu bây giờ cô cuống lên thì chưa cần dùng que thử thai Bùi Tân đã phát hiện cô đang nói dối rồi!
Hướng Thu Vân nhếch môi, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Bùi Tân, không lộ ra nửa phần lo sợ.

"Được, tôi lập tức đi ngay" Cương Tử đáp lại bằng chất giọng thô kệch rồi đi ra cửa.
Hướng Thu Vân chỉ liếc qua bóng lưng của anh ta rồi lại ép bản thân thu hồi ánh mắt, giữ sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Bùi Tân đứng đối diện.

Bùi Tân nhìn cô chăm chú, không buông tha cho bất cứ cử chỉ mờ ám nào của cô: "Cô Hướng cảm thấy nên trừng phạt một người nói dối như thế nào nhỉ?" "Tôi không nói dối thì tại sao phải cân nhắc đến chuyện lời nói dối bị vạch trần?" Trái tim của Hướng Thu Vân đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng lúc nói chuyện lại phải tỏ vẻ mình rất tự tin.
Cương Tử đã chạy ra cửa, tay đặt vào tay nắm cửa.

Ngón tay Hướng Thu Vân khế run rẩy nhưng động tác của cô rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.
Cô không rõ hiệu thuốc có cách xa chỗ này lắm không nhưng Cương Tử đã chạy đi mua que thử thai, cô cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ được nửa buổi.

Đến lúc đó Bùi Tân sẽ phát hiện cô đang nói dối tất cả mọi chuyện...
Cô khẽ mở miệng hít thở sâu mấy hơi..


Bình Luận (0)
Comment