Tàn Độc Lương Duyên

Chương 267

VietWriter: Tàn độc lương duyên


Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp


Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế





Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm


Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.


Chương 267: Anh mình hôm nay không đi làm, anh ở trong phòng


Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng Hướng Thu Vân lửa muốn bốc lên, mở cửa phòng cũng không thèm nhìn hai người ở cửa, hỏi thẳng: "Giang Minh Thắng đâu?"



VietWriter



“Anh mình hôm nay không đi làm, anh ở trong phòng.” Giang Hân Yên cắn môi nói nhỏ.


“Đã biết.” Hướng Thu Vân mặc nội y tình thú đi giữa hai người, khi cô đi ngang qua Dương Lan, cô nặng nề khịt mũi. "Các người một chút liền cầm kính viễn vọng xem cho rõ, đứng có lúc đó mẹ nó nói tôi chơi xấu."


Khi cảm thấy cáu kỉnh hoặc là quá xoắn xuýt, cô hay dùng một hoặc hai từ chửi thề khi nói, cũng không biết khi nào cô ấy hình thành thói quen này.


Sau khi Hướng Thu Vân nói to một tiếng, cô khoác áo đi đến lầu đối diện tìm Giang Minh Thắng.


Vừa ra khỏi tầm mắt của đám người Giang Hân Yên, tấm lưng thẳng tắp của Hướng Thu Vân liền buông lỏng ra, cô che che áo khoác ngoài, có chút hối hận.


Rốt cuộc cô cũng có người mình thích, không nên nhập nhằng với những người đàn ông khác, hơn nữa cô cũng không chấp nhận tình cảm của Giang Minh Thắng, nhưng hai người cũng là bạn tốt của nhau, cô chơi đùa tình cảm của nhau thế này thì tính chuyện gì với anh ấy đây?


Nhưng cô đã đồng ý rồi, nếu quay lại vào lúc này, chẳng phải là rất không biết xấu hổ sao?


Hướng Thu Vân tâm tình phức tạp, bước rất chậm lên cầu thang xoắn ốc đến cửa phòng Giang Minh Thắng, chỉ cần gõ cửa, cởi áo khoác này ra, rồi ôm Giang Minh Thắng, đại mạo hiểm này đã hoàn thành.


Nhưng nói thì dễ hơn làm, cô đứng ở cửa hơn mười phút đồng hồ vẫn chưa hạ quyết tâm.


Nếu không mất mặt liền mất mặt đi, mặt mũi cũng không thể coi như cơm ăn, lời xưa nói hay, đến chết vẫn sĩ diện, kỳ thật cô cũng không cần chỉ vì mặt mũi mà xoắn xuýt như vậy!


Hướng Thu Vân xoay người rời đi, mới đi được vài bước thì dừng lại.


Giang Hân Yên là người tốt, nhưng Dương Lan và An Thi Kiều kia đều là người miệng to, cả ngày cùng người khác nhiều chuyện, nếu hôm nay cô đổi ý, ngày mai toàn trường sẽ biết cô là người không có khả năng chơi trò chơi, những người biết cô còn không chừng sẽ chê cười cô!


“Ôi!” Hướng Thu Vân dậm chân, cáu kỉnh túm tóc của mình, làm cô đau cả đầu.


Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên từ bên trong mở ra một tiếng tích tắc.


Giang Minh Thắng trong trang phục áo sơ mi trắng và quần âu đen bước ra, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh đang cầm điện thoại di động, lúc này đang dán vào tai phải của anh, "Hướng Thu Vân?"


Hướng Thu Vân quay đầu lại kêu một tiếng.


“Cũng đã tới cửa, sao em không vào?” Giang Minh Thắng cúp máy, đôi mắt màu hổ phách hòa cùng tình yêu không che giấu, “Nếu không phải Hân Yên gọi điện thoại cho anh nói em đang ở bên ngoài, anh sẽ không biết."


Hướng Thu Vân khoác áo bên ngoài bộ nội y gợi cảm, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khắp người, nhếch môi nhưng không thể cười nổi.


Giang Hân Yên biết cô không có đi vào bên ngoài phòng của Giang Minh Thắng, cho nên hẳn là cô ấy nhất định đang cùng An Thi Kiều, Dương Lâm dùng ống nhòm ở đối diện quan sát!


***


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter


Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Bình Luận (0)
Comment