VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
VietWriter
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện do nhóm лhayhȯ edit. Hiện tại, mình vừa nhận chương từ các bạn ctv gửi về. Số chương hiện đã hơn 150 chương so với ở web. Chúng mình xin đăng trước trong nhóm kín để các bạn có đóng góp xem trước. Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 316: Chuyện riêng?
Thím Lưu tức giận nhìn thấy hắn, cắm một miếng thanh long bằng tăm, đưa cho Hướng Thu Vân, "Ăn thêm đi."
Sau đó lại đứng dậy đi vào phòng làm việc để pha trà, tổng cộng đã pha bốn cốc, trừ Hạ Vũ Hào ra thì ai cũng có, điều này cho thấy bà rất có thành kiến với anh.
"Tôi không biết thưởng thức trà. Đại Hồng Bào đã ở trong tay tôi lâu như vậy. Tôi uống cái này như bò nhai hoa mẫu đơn, thật là lãng phí." Lục phu nhân đẩy chén trà đến trước mặt Hạ Vũ Hào, "Trà ngon, vẫn nên dành cho người biết thưởng thức."
Hạ Vũ Hào không trả lời, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ý tốt của viện trưởng, buổi tối uống trà tôi cũng không ngủ được."
“Vừa hay là đồ ăn tối tôi nấu hơi mặn, đưa cho tôi.” Thím Lưu nhận lấy chén trà, nuốt vào bụng vài ngụm rồi đặt chén trà xuống bàn.
Lục phu nhân có ý muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Lục Ngôn Sâm và Hướng Thu Vân không hợp tác , Thím Lưu trực tiếp phá, một lúc sau, bầu không khí càng tệ hơn trước.
“Hạ tổng nói Thu Vân là bạn gái của anh. Tại sao tôi lại nghe nói Giang tiểu thư sắp đính hôn với anh?” Thím Lưu hỏi sắc bén, “Anh muốn vui vẻ với Thu Vân một thời gian, sau đó hai người sẽ chia tay và kết hôn với Giang tiểu thư, hay anh định hủy hôn ước với Giang tiểu thư để kết hôn với Thu Vân? "
Không đợi Hạ Vũ Hào trả lời, bà lại hỏi: "Mẹ anh thích Thu Vân như vậy, còn chưa có đón Thu Vân qua cửa. Cha anh và ông anh có thể đồng ý không ?!"
Cuộc hôn nhân của một gia đình giàu có luôn không phải là chuyện của hai người trẻ tuổi, mà là kết quả của một trò chơi giữa nhiều thế lực khác nhau, ở giữa có quá nhiều lợi ích và điều đáng xấu hổ.
Bà có thể thấy rõ: Đừng nhìn Hạ Vũ Hào là chủ tịch của tập đoàn Hạ thị thường rất quyền thế, nhưng thật ra là con rối của Hạ lão gia tử, tập đoàn Hạ thị hay là Hạ gia thì người thực sự cầm quyền vẫn là Hạ lão gia tử!
Hạ Vũ Hào vốn là không lão gia ưa thích, nếu từ chối hôn sự sắp xếp sớm lần này, thay vào đó kết hôn với một ‘tội phạm giết người’ đã bị Hướng gia đuổi ra ngoài, cũng đừng nghĩ tiếp tục làm người nắm quyền tập đoàn Hạ thị. Cho dù chỉ là trên danh nghĩa chứ đừng nói đến thực quyền.
Đừng nói Hạ tiên sinh không đồng ý, Hạ phu nhân, cho dù yêu quý Thu Vân, cũng sẽ không vì một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ mà hủy hoại tiền đồ của con trai mình!
Hạ Vũ Hào cau mày gần như vô hình, nhưng không có phản ứng ngay lập tức.
Anh đương nhiên có thể hứa điều gì đó mà Thím Lưu rất thích nghe, nhưng Hướng Thu Vân cũng ở đây.Anh không định hứa hẹn một chút trong khi còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết sự tình, như vậy đối với cô là bất công.
“Không nói chuyện là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn cưới Giang Hân Yên, để cho Thu Vân làm tình nhân bí mật sao?” Thím Lưu vỗ mạnh bàn, vẻ mặt ảm đạm đứng lên.
Lục Ngôn Sâm yên lặng quay đầu liếc nhìn Hướng Thu Vân, chẳng trách cô ấy không nói là bạn gái của Hạ tổng, mà là tình nhân.
“Chị dâu, Hạ tổng và Thu Vân chuyện riêng của họ, chúng ta đừng nhúng tay vào?” Dưới ảnh hưởng của Thím Lưu, ấn tượng của Lục phu nhân đối với Hạ Vũ Hào không tốt lắm.
Chỉ là rất nhiều thiết bị cao cấp của Đệ Nhất Bệnh Viện đều do tập đoàn Hạ thị tài trợ, mấy người không có tiền chữa bệnh cũng được tổ chức từ thiện do tập đoàn Hạ thị thành lập giúp đỡ, bà cũng không thể đắc tội đối phương.
“Chuyện riêng?” Thím Lưu đột nhiên cao giọng, “Bây giờ mẹ Thu Vân và cha con bé không quan tâm đến con bé, tôi cũng không quan tâm vậy ai quan tâm?”
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, cổ họng hơi thắt lại, "Con..."
"Cảm ơn Thím Lưu đã lo lắng chuyện này cho Hướng Thu Vân. Thật là may mắn cho cô ấy khi có được một trưởng bối như thím. Nhưng người phụ nữ của tôi, tôi so với bất cứ ai khác đều đau lòng hơn."
"Là lỗi của tôi trước đây đã khiến cô ấy buồn. Tôi không thể đảm bảo rằng Hướng Thu Vân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng tôi có thể hứa sẽ bảo vệ cô ấy hết sức có thể." Hạ Vũ Hào đứng dậy nhìn phía đối diện Thím Lưu đầu đang bốc cháy.
Hướng Thu Vân nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, chỉ là lời nói của anh ta nghe có vẻ vô cùng buồn cười.
"Cố hết sức để bảo vệ cô ấy"? Mọi nỗi đau của cô ấy đều do anh ta ban tặng, và những nỗi đau đó chỉ là do một sự hiểu lầm!