VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
VietWriter
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện do nhóm лhayhȯ edit. Hiện tại, mình vừa nhận chương từ các bạn ctv gửi về. Số chương hiện đã hơn 200 chương so với ở web. Chúng mình xin đăng trước trong nhóm kín để các bạn có đóng góp xem trước. Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 340: Không nhất thiết phải như vậy
Hướng Thu Vân quay đầu lại, cười khó hiểu, "Không nhất thiết phải như vậy."
Giang Minh Thắng bị Giang Hân Yên đùa bỡn xoay vòng vòng như vậy, cô không biết nên gọi anh là ngốc, hay là khen anh là anh trai tốt!
“Hướng Thu Vân, đừng nhiều lời!” Giang Minh Thắng nắm chặt tay lái, trên trán nổi lên gân xanh.
Hướng Thu Vân khóe miệng dần dần hội tụ, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ không cần đi tìm chỗ nữa, ở trên xe nói rõ ràng đi. Lần sau gặp lại, anh cứ trực tiếp rời đi là được."
Vẻ mặt của Giang Minh Thắng thay đổi, nhưng anh không cãi nhau với Hướng Thu Vân nữa, thay vào đó anh nói: "Đến quán bar chúng ta từng đến."
“Còn sớm, cửa chưa mở.” Hướng Thu Vân nhíu mày.
Giang Minh Thắng khởi động xe, "Tôi biết người phụ trách quán bar đó, cứ gọi điện thoại cho anh ta là được."
“Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần tìm tiệm cà phê hoặc nhà hàng thức ăn nhanh gần đây.” Hướng Thu Vân gặp anh em nhà họ Giang chỉ muốn đi đường vòng tận lực tránh đi càng xa càng tốt, nếu không phải Giang Minh Thắng nói giải quyết gọn một lần sau này sẽ không làm phiền cô nữa, cô chắc chắn sẽ không đi cùng với anh ta.
Giang Minh Thắng hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, "nếu muốn sau này gặp nhau, tôi phải đi đường vòng, thì hôm nay em phải nghe theo tôi hết."
Nghe vậy, Hướng Thu Vân không nói nữa.
Giang Minh Thắng có chút chua xót, có chút tức giận, có chút oán hận, cuối cùng tất cả đều biến thành bất lực.
Quán bar cách xa môi giới công việc, lại ở trung tâm thành phố, mất gần nửa tiếng đồng hồ xe mới đến, Hướng Thu Vân xuống xe, liền thấy một tấm biển đóng cửa phòng quán bar.
Giang Minh Thắng đi tới gần cô, mở cửa, "Vào đi."
Hướng Thu Vân nhìn dòng chữ quen thuộc phía trên quán bar, ánh mắt lóe lên, sau đó lướt qua anh ta tiến vào quán bar.
Vào thời điểm này, quán vắng người, không có chút náo nhiệt của buổi tối, thậm chí còn có vẻ hơi yên tĩnh vì quá vắng.
Nhân viên pha chế cầm chai cười nhìn Hướng Thu Vân, "chị Vân đã lâu không gặp!"
“Ừm.” Tôi không ở đây hai năm, nhưng mọi thứ ở đây đối với Hướng Thu Vân đều rất quen thuộc, cô ngồi trên quầy bar, bàng hoàng cảm thấy mình đã trở lại quá khứ.
Nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua, cô nhìn người pha chế với ánh mắt có chút xa lạ, không biết tại sao lại cười, nhưng cô biết đó không phải là vì hạnh phúc.
Người phục vụ lại mỉm cười với Giang Minh Thắng, "Giang Thiếu lại tới rồi? Hai năm qua anh thường xuyên ở đây hơn!"
Giang Minh Thắng không có trả lời đối thoại, quay đầu nhìn về phía Hướng Thu Vân, thấy cô không có phản ứng gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Chị Vân vẫn như trước đây, chị uống Margaret sao?” Người pha rượu ngẩng đầu hỏi.