Tàn Độc Lương Duyên

Chương 406

Chương 406

“Tôi không sao, bà ra ngoài trước đi!” Ông cụ Hạ vỗ tay của bà cụ, thanh âm dịu dàng hơn một chút nhưng cũng không hòa nhã hơn là bao.

Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

“Tại sao phải mang Hướng Thu Vân đi?” Hạ Vũ Hào mím chặt môi, hỏi lại lần nữa.

Ông cụ Hạ lại hừ một tiếng, bước xuống giường: “Quan tâm một người phụ nữ như vậy, cô ta sẽ trở thành điểm yếu của cháu, hủy hoạt tất cả của cháu!”

“Là hủy hoại tất cả của tôi hay là hủy hoại tập đoàn Hạ thị đây?” Hạ Vũ Hào cúi đầu, lạnh lùng nhìn ông cụ Hạ vì bệnh tật mà gầy đi không ít nhưng khí thế vẫn phi phàm như trước.

Ông cụ Hạ căm tức nhìn anh: “Giữa hai chuyện này có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có.” Hạ Vũ Hào nói: “Nếu ông làm gì Hướng Thu Vân thì ngay bây giờ tôi có thể hủy hoại tập đoàn Hạ thị, không cần đợi tới sau này.

Ông cụ Hạ hít thở khó khăn hơn, giận dữ hét lên: “Mày vì một đứa con gái mà uy hiếp ông mày?”

Sống lưng Hạ Vũ Hào thẳng tắp, tay nắm chặt thành quyền không lên tiếng.

“Nếu ông rút lại vị trí tổng giám đốc của cháu, cháu cảm thấy chỉ dựa vào cháu mà có thể hủy hoại tập đoàn Hạ thị sao?” Ông cụ Hạ gắn từng câu từng chữ nói.

“Đương nhiên không thể” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói: “Nhưng mà nếu ông thu lại chức vị tổng giám đốc của tôi rồi để cho những người khác trong nhà ngồi lên vị trí tổng giám đốc này cũng khác gì đang hủy hoại tập đoàn Hạ thị?”

Ông cụ Hạ ho khan một tiếng, lạnh nhạt nhìn anh: “Vũ Hào, cháu quá coi trọng bản thân mình rồi! Trên đời này có biết bao nhiêu người, cháu thực sự cho rằng không ai có thể so sánh với mình sao?”

“Người ưu tú hơn tôi chỗ nào cũng có nhưng không phải người nhà họ Hạ, ông sẽ không yên tâm đem tập đoàn Hạ thị giao cho người ngoài. Còn năng lực của những người khác trong nhà họ Hạ không ai có thể lọt vào mắt ông được, nếu không thì ông cũng sẽ không để tôi làm tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.” Hạ Vũ Hào nói.

Cuối cùng anh nhìn về phía Ông cụ Hạ, hỏi: “Đúng không, ông nội?” Sắc mặt Ông cụ Hạ u tối, phiền muộn, ông cụ hừ một tiếng, cũng không trả lời.

“Hướng Thu Vân đang ở đâu?” Hạ Vũ Hào nắm chặt tay thêm chút nữa, gắn giọng hỏi. Ông cụ Hạ nghiêng người liếc anh, phẫn nộ nói: “Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, còn chưa đủ lông đủ cánh mà lại dám tự cho là đúng ra điều kiện với ông!”

“Cô ấy đang ở đâu?” Trên trán Hạ Vũ Hào toàn là mồ hôi.

Ông cụ Hạ xùy một tiếng: “Ông cho người mang cô ta đến ngục giam phía Đông rồi, nếu tính thời gian thì chắc giờ cũng đã đến rồi”

“!” Mồ hội chảy dọc xuống gò má Hạ Vũ Hào, uốn lượn chảy từ cắm xuống áo sơ mi của anh. Đôi mắt giống như mắt chim ưng của anh nhìn chằm chăm vào ông cụ Hạ, nhanh chóng nắm chặt quyền, gần xanh trên cổ run lên trông vô cùng đáng sợ.

Sau đó anh quả quyết xoay người đi ra cửa.

Ông cụ Hạ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Có tới đó cũng uổng phí công sức thôi, không có lệnh của ông thì bọn họ sẽ không để cho cháu gặp Hướng Thu Vân đâu!”

“Tôi cũng đã đồng ý với ông là sẽ đỉnh hôn với Giang Hân Yên rồi, vì sao ông còn phải làm vậy?!” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn ông cụ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, cả người anh đắm chìm trong ánh mặt trời, trông anh như ác quỷ sinh ra từ trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment