Tàn Độc Lương Duyên

Chương 422

Chương 422

Nhưng mà mọi chuyện không được như mong ước.

“Các người đứng ở đây nhốn nháo cái gì đấy?” Cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Hạ quyến băng y tế màu trắng trên cổ, mặt mày âm trầm đi ra.

Đưa mắt nhìn đám người ở cửa ra vào, ánh mắt ông cụ Hạ rơi lên người Hướng Thu Vân, chẳng có chút gì gọi là hòa nhã.

Trên trán Hướng Thu Vân mồ hôi lập tức tuôn như mưa, cô cúi đầu, cố tỏ ra thật tự nhiên lau mồ hôi trên trán.

“Quấy rầy đến ông Hạ đúng là tôi không phải.” Bùi Tân đánh giá ông cụ Hạ một lượt, tuy trông tinh thần ông cụ vô cùng phấn chấn nhưng mà ông cụ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn cũng không hẳn là khỏe mạnh, đáy mắt ẩn chứa sự kinh ngạc.

Ông cụ Hạ lúc này rời mắt từ Hướng Thu Vân và quay sang nhìn anh ta: “Cậu này là ai?”

“Ba, đây là tên nhóc nhà họ Bùi” Bác cả nhà họ Hạ cười ha hả nói.

Nghe vậy khuôn mặt vốn đã khó chịu của ông cụ Hạ lại càng khó coi hơn, ông cụ nhìn lướt qua Bùi Tân: “Cậu là người nhà họ Bùi thì đến chỗ tôi làm cái gì? Tới xem tôi chết chưa à?”

Rốt cuộc vẫn là người cầm quyền nhà họ Hạ, khí thế trên người còn vượt xa Hạ Vũ Hào, Bùi Tân còn chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ dám cúi đầu mà nói: “Ông Hạ nói đùa rồi, tôi chỉ là…

“Trở về bảo với ông nội của cậu cho dù tôi có chết hay không thì ông ta cũng không thể kiếm chác được chỗ tốt của nhà họ Hạ đâu, bảo ông ta bỏ cái ý nghĩ đó đi!” Giọng nói của ông cụ Hạ vang như tiếng chuông đồng: “Thằng cả, tiễn khách!”

Bác cả nhà họ Hạ đi tới trước mặt Bùi Tân, cười nói: “Cậu Bùi, đi thôi”

“Tôi nói với ông cụ Hạ vài lời rồi đi ngay” Ngay trước mặt ba vị trưởng bối Bùi Tân không dám lỗ mãng nhưng anh ta lại sợ cứ rời đi như vậy ông cụ Hạ sẽ vì chuyện của Hướng Thu Vân mà trách tội anh ta.

Đồng tử của Hướng Thu Vân hơi co lại, hô hấp dồn dập hơn so với bình thường.

Ông cụ Hạ quay đầu nhìn Bùi Tân bằng ánh mắt không thiện cảm.

Trước khi ông cụ mở miệng đuổi người, Bùi Tân vội vàng nói: “Hôm nay đám đàn em của tôi không cẩn thận đụng phải của cô Hướng, sau khi biết cô Hướng là phụ nữ đang mang thai thì lo lắng đứa bé trong bụng của cô ấy xảy ra chuyện không may nên vội vã đưa cô ấy tới bệnh viện gần đó”

“Trên đường đi gặp chút chuyện nên tới hơi chậm, bây giờ mới có thể đưa cô Hướng về đây, mong ông cụ Hạ thứ lỗi.”

Nghe thấy chuyện Hướng Thu Vân mang thai, hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn về phía bụng của Hướng Thu Vân, bác cả nhà họ Hạ vẫn bày ra bộ dạng tươi cười nhưng vẻ cảnh giác và địch ý trên mặt chú Hạ thì không hề che giấu chút nào.

Ông cụ Hạ lạnh nhạt liếc nhìn Bùi Tân, ánh mắt sắc như đao: “Người của cậu là người đụng vào xe Hướng Thu Vân sau đó mang cô ấy đi?”

Hướng Thu Vân củi đầu, nín thở trong vô thức.

Cô gần như có thể đoán được lý do ông cụ Hạ tức giận như vậy là đang hận Bùi Tân tự nhiên xen ngang. Nếu không phải do anh ta xen vào thì bây giờ cô đã sớm bị ném vào tù rồi.

Nhưng xem ra Bùi Tân lại hiểu sai lí do ông cụ Hạ tức giận như vậy, anh ta tưởng là vì người của anh ta thiếu chút nữa đã khiến đứa bé trong bụng Hướng Thu Vân bị thương rồi.

Anh ta lau loạn mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ có uống chút rượu, lúc lái xe không ngờ đâm phải xe cô Hướng. Nhưng mà tôi đã mang cô Hướng tới bệnh viện kiểm tra qua, đứa bé trong bụng của cô ấy và cô ấy không bị tổn thương chút nào.

Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Hướng Thu Vân: “Đúng không, cô Hướng?”

Ánh mắt của ông cụ Hạ rơi xuống người Hướng Thu Vân, cuối cùng dừng ở trên bụng của cô, sắc mặt âm trầm khó đoán.

“…Vâng” Bị ông cụ Hạ, Bùi Tân và cả hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn chằm chằm vào, Hướng Thu Vân căn bản không dám nhiều lời, sợ không may nói sai chữ nào lại bị người ta nắm được sơ hở.

Ông cụ Hạ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Đứa bé trong bụng của cô… có từ khi nào? “Đứa bé được hai tháng trong bụng cô Hướng rất là khỏe mạnh, vụ tai nạn xe cộ lần này đứa bé chẳng bị tổn thương tí nào, cậu nhỏ này thật sự rất may mắn” Bùi Tân sợ ông cụ Hạ trách tội, nếu để cho ông nội và ba của anh ta biết anh ta lại gây họa ở bên ngoài thì khi về nhà bọn họ tuyệt đối sẽ buông tha cho anh ta đâu!

Bình Luận (0)
Comment