Tàn Độc Lương Duyên

Chương 424

Chương 424

“Biết em trai vô tư như thế, anh thân làm anh lớn mà còn không biết giúp đỡ em à? Thắng ba ở công ty không hiểu chỗ nào thì anh càng phải quan tâm nó nhiều hơn, chỉ điểm cho em trai, tránh cho thằng ba gây ra mấy chuyện khiến người khác chê cười!” Ông cụ Hạ trách cứ.

Bác cả nhà họ Hạ liên tục đáp ứng: “Tất cả đều là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ chú ý.

Ông bà nội của Hướng Thu Vân đều ở nông thôn, chỉ có đến tết Nguyên Đán bọn họ mới gặp nhau một lần, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một đứa con là ba cô. Còn ông bà ngoại của cô thì đã qua đời từ sớm và họ cũng chỉ có một đứa con gái là mẹ của cô.

Cho nên trước giờ cô chỉ nghe người ta nói người già thiên vị chứ chưa từng tưởng tượng ra được, hôm nay tận mắt chứng kiến bộ dạng này của ông cụ Hạ, cuối cùng cô cũng hiểu lòng người có thể bất công đến mức độ nào.

Nghĩ tới đây cô nhếch môi, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ chế giễu.

Bây giờ cô đang trong tình huống nhờ vào Bồ Tát mà sang sông, khó giữ được thân mình, tốt nhất là không nghĩ đến chuyện nhà của người khác.

Ông cụ Hạ không để ý đến hai anh em nhà họ Hạ nữa, đẩy cửa phòng bệnh ra rồi đi vào, đồng thời tức giận nói: “Cô cũng mau vào đây.”

“Vâng.” Hướng Thu Vân lên tiếng, tâm trí bất an đi vào theo, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra.

Trước đây cô chỉ nghe người ta nói ông cụ Hạ đáng sợ như thế nào nhưng cô cũng không thấy sợ, nếu không thì cô cũng không dám ra điều kiện với ông cụ Hạ rồi.

Nhưng hôm nay có trời mới biết ông cụ Hạ sai người bắt cô vào tù, nỗi sợ hãi của cô giống như bị một con giòi chui vào xương rồi gặm nhấm linh hồn.

Cô thậm chí còn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với ông cụ Hạ khi nào mà để ông cụ mượn cớ giúp cô bỏ đi rồi ngầm hủy hoại cô!

Ông cụ Hạ vừa vào đã ngồi lên giường bệnh, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nói: “Trên đầu đổ nhiều mồ hôi thế, sợ tới mức này cơ à?”

Hướng Thu Vân mở miệng nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng không nói câu nào.

“Cô lừa gạt tôi hay đã gây ra chuyện gì có lỗi làm với nhà họ Hạ chúng tôi?” Ông cụ Hạ vỗ một cái thật mạnh lên giường bệnh, nghiêm nghị hỏi.

Sau tiếng vỗ kia tâm trạng của Hướng Thu Vân cũng rơi xuống vực theo, sau đó trái tim bắt đầu đập loạn. Cô lau mồ hội trên đầu, ngay cả giọng nói cũng mất hết khí lực: “Làm gì có người nào thấy ông mà không sợ hãi chứ?”

Đôi mắt của ông cụ Hạ có chút ảm đạm nhưng cuối cùng ông cụ chỉ nặng nề hừ một tiếng, không phản bác lại lời của cô.

Lúc này Hướng Thu Vân mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác phía sau lưng đã ướt đẫm hết.

“Nếu không phải tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối thì đứa bé này của cô có thể không cần sinh ra!” Sắc mặt của ông cụ Hạ thay đổi vài lần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cái bụng của cô. Hướng Thu Vân nhanh chóng mím môi, mồ hôi chảy xuống cằm của cô phản chiếu những tia nắng muôn màu dưới ánh mặt trời.

Ông cụ Hạ dường như thật sự rất hy vọng vào đứa bé trong bụng của cô, vậy thì cô… cô lấy đứa bé này từ đâu ra bây giờ? “Đã có con rồi tại sao cô còn muốn đi?” Ánh mắt ông cụ Hạ trầm xuống: “Cô muốn bỏ đi rồi dùng đứa bé này uy hiếp Vũ Hào?”

Bình Luận (0)
Comment