Tàn Độc Lương Duyên

Chương 626

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 626: Giận rồi sao?


“Anh làm?” Hướng Thu Vân hỏi.


Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, “Nói một câu với Phong Đổng.”


“Anh và Phong Đổng… rất quen thân sao?” Hạ Vũ Hào gọi một ly nước trái cây ấm, anh cầm lên, đưa cho cô, sợ cô đứng thấy mệt, lại kéo cho cô một chiếc ghế, để cô ngồi xuống.


“Không có gì mà quen hay không, chỉ là anh cho anh ta lợi ích, anh ta cũng có thứ anh muốn, chỉ thế thôi.” Hạ Vũ Hào ngồi bên cạnh cô, lấy cho cô mấy ít bánh ngọt vị thanh nhẹ đặt vào đĩa, đẩy về phía cô.


Hiện thực về thế giới của người trưởng thành luôn đáng sợ, quan hệ lợi ích so với cái gọi là tình yêu, tình bạn, tình thân vững chắc hơn nhiều.


Sau khi làm xong, Hạ Vũ Hào đột nhiên cúi đầu nhìn chân cô, không biết suy nghĩ điều gì.“Sao thế?” Hướng Thu Vân không quá thích người khác nhìn chằm chằm vào chân cô, hơi rụt lại.


“Không có gì.” Hạ Vũ Hào nói, “Đi giày cao gót không tốt cho con, sau này đừng đeo.”


Tay Hướng Thu Vân đặt lên bụng, chạm nhẹ một chút, gật đầu.


Hạ Vũ Hào chăm chú nhìn cô chốc lát, chợt xoay người ngồi xổm xuống mặt đất, cởi một chiếc giày của cô.


“Anh làm gì vậy?” Hướng Thu Vân giật mình, đá anh, muốn anh bỏ ra. Kết quả là vừa khéo đá vào bả vai anh, anh cầm lấy chân cô, hôn lên mắt cá chân của cô một cái.


Cảm xúc ấm áp từ trên mắt cá chân truyền đến, toàn thân Hướng Thu Vân cứng đờ.


Xung quanh đều có người, hiển nhiên có bảy tám người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đều kinh ngạc.


Hướng Thu Vân bị người ta nhìn có chút xấu hổ, mặt nóng rực, cố sức rút chân ra, “…Anh không thấy bẩn sao?”


“Trên người em chỗ nào cũng thơm, bẩn cái gì?” Hạ Vũ Hào lại tháo một chiếc giày khác của cô, sau đó ném đôi giày cao gót sang một bên.


Hướng Thu Vân để trần hai chân, mọi người xung quanh như có như không nhìn soi mói, cổ nhuộm sắc đỏ, “Anh cởi giày của em làm gì?”


“Dáng vẻ xấu hổ của em thật đẹp, rất muốn ở nơi này muốn em.” Hạ Vũ Hào ngửa đầu nhìn cô, cả cổ và khuôn mặt của cô đều biến thành màu hồng phấn, xấu hi mang theo e sợ, so với lúc bình thường còn quyến rũ hơn vài phần.


Anh nắm lấy cái chân còn lại, cắn nhẹ lên bắp chân thon dài của cô, lưu lại một dấu răng.


Hướng Thu Vân, “…”


Anh thật sự không giống trong trí nhớ của cô chút nào.


Sau khi đàn ông được ăn mặn, đều giống như anh, lúc nào cũng có thể phát tình sao?


Hai người không làm chuyện quá phận, nhưng cũng đủ mập mờ, mà lại ở ngay trước công chúng, trái tim Hướng Thu Vân nảy lên, thu chân, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh.


Hạ Vũ Hào khẽ cười một tiếng, ngồi xuống ghế.


“Anh cởi giày của em rồi, lát nữa em đi thế nào?” Hướng Thu Vân cau mày nói.


Hạ Vũ Hào, “Ôm.”


“…” Hướng Thu Vân nói, “Anh đừng nói đùa nữa, trả giày cho em.”


Hạ Vũ Hào nhìn khuôn mặt như rặng mây đỏ của cô, hầu kiết nhấp nhô, nâng cằm cô lên, chạm nhẹ vào môi cô, “Không phải nói đùa.”


“Ở đây là tiệc rượu, anh ôm em về, không biết người ta sẽ nói những gì.” Cơ thể Hướng Thu Vân ngửa ra sau, áp sát vào ghế dựa, cảnh giác nhìn anh, “Anh đừng làm loạn.”


Hạ Vũ Hào nhìn dáng vẻ mèo con xù long của cô, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn ngồi lại xuống, “Người phụ nữ của Hạ Vũ Hào anh, ai dám nói lung tung?”


“…Anh trả giày cho em.” Hướng Thu Vân nói.


Thấy anh bất động, cô dùng bàn chân đạp nhẹ anh một cái.


Tại đây có hình ảnh


Bình Luận (0)
Comment