Tàn Độc Lương Duyên

Chương 632

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gửi bạn truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 633: Sự thật năm xưa


Hạ Vũ Hào đưa tay tiếp được chiếc cốc, bảo vệ Hướng Thu Vân sau lưng.


“Ra ngoài! Cô ra ngoài!”


Trong phòng vang lên tiếng hét tan nát cõi lòng của Vu Tuệ Doanh.


Tim Hướng Thu Vân đập nhanh, muốn tiến lên nhìn tình hình rốt cuộc là như thế nào, nhưng vừa đi một bước, liền bị Hạ Vũ Hào kéo lại, “Đứng ở đây đừng di chuyển, anh đi xem thế nào.”


“Dạ.” Hướng Thu Vân gật đầu.


Gần như cùng lúc Hạ Vũ Hào đi về phía cửa, bà Chung cũng bị Vu Tuệ Doanh đẩy ra khỏi phòng.


“Cô biến đi! Từ nay về sau, tôi coi như không có người bạn như cô! Đừng tới tìm tôi nữa!” Hai mắt Vu Tuệ Doanh đỏ sậm, rầm một tiếng đóng cửa lại.


Trên mặt bà Chung có mấy vết xước do móng tay cào, chợt, bà ta đá cửa một cái, mắt đục ngầu quát: “Tuệ Doanh, cô không cảm thấy cô quá bất công sao? Tôi đối tốt với cô hơn cả cô ta, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ đứng trên vị trí của cô ta, từ trước đến nay không suy nghĩ cho tôi sao?”


Bên trong không có tiếng động nào.


Bà Chung cất cao giọng, “Vu Tuệ Doanh, cô đừng giả điếc với tôi! Cô cứ nói thẳng đi, chúng ta làm bạn bè mấy chục năm, có phải cô vì người đã chết kia, không quan tâm tới người bạn cũ là tôi nữa rồi?!”


“Cút!” Vu Tuệ Doanh khóc nức nở gào một tiếng, sau đó là âm thanh vật nặng đập vào cửa.


Nghe vậy, mặt mày bà Chung trắng xanh lẫn lộn, bà lau nước ở khóe mắt, dậm chân thật mạnh lên mặt đất một cái, đến bên cạnh Hướng Thu Vân.


Hướng Thu Vân chưa từng nghĩ chuyện sẽ thành ra như vậy, đáy lòng càng thêm bất an.


“Thật sự không biết mẹ cháu đến cùng là. . . là. . . nghĩ như thế nào! Cháu nói với bà ấy, bà ấy không quan tâm người bạn là dì, dì cũng không quan tâm tới bà ấy làm gì!” Bà Chung nghẹn ngào nói một câu, xách túi giận đùng đùng bỏ đi.


Hướng Thu Vân hơi sửng sốt, đi đến cửa phòng, gõ, “Mẹ?”


Không đáp lại.


“Mẹ?” Hướng Thu Vân lại gõ cửa.


Bên trong vẫn không đáp lại.


Hạ Vũ Hào giữ chặt tay cô, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều quá.”


“Bệnh trầm cảm này của mẹ lại tái phát, tự mình lén uống thuốc, ” Trong lòng Hướng Thu Vân hốt hoảng, “Em mời bà Chung đến khuyên mẹ, thế nhưng. . .”


Cô không nói thêm nữa, mà lướt qua Hạ Vũ Hào đi xuống lầu, gọi vài người giúp việc xuống dưới xem xét, nếu phát hiện điều gì bất thường thì nói cho cô.


Sau đó, Hướng Thu Vân bảo người giúp việc vào phòng Vu Tuệ Doanh xem, lại đi lên lầu.


Tại đây có hình ảnh





Cô luôn cảm thấy trong lòng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.


Lâm Quỳnh Chi nhìn thoáng qua Hạ Vũ Hào.


“Nếu em vẫn không yên lòng, anh có thể sắp xếp một bác sĩ đến thăm khám cho dì Vu.” Hạ Vũ Hào vuốt nhẹ mũi Hướng Thu Vân một cái, “Em đang mang thai, có chuyện lại còn suy nghĩ nhiều.”


Lâm Quỳnh Chi phụ họa nói: “Mới đầu khi chị mang thai cũng thích đoán mò, anh trai em trở về trễ một chút, chị liền nghĩ có khi nào anh ấy lừa dối chị, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường.”


Hai người họ đều nói như vậy, ngược lại khiến Hướng Thu Vân hơi nghi ngờ, lẽ nào thật sự là do cô suy nghĩ quá nhiều?


Chỉ là, “Em vẫn muốn nói chuyện với mẹ, làm vậy sẽ yên tâm hơn.”


Lâm Quỳnh Chi gật gật đầu, gõ cửa, “Mẹ, mẹ có thể mở cửa được không? Đào Đào khóc, nằng nặc đòi gặp bà nội!”


Hạ Vũ Hào lấy di động ra, nhắn Wechat, sau đó cất đi.


Đầu tiên là sau cửa không thấy phản ứng gì, tiếp đó vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.


***
Bình Luận (0)
Comment