Tàn Độc Lương Duyên

Chương 637

Gửi bạn truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 637: Tôi không muốn gặp ông


Cô nhìn cửa phòng cấp cứu, đôi mắt trống rỗng, bờ môi khô nứt, trong lòng thì rối bời.


Hướng Bách Tùng bực bội đi vài vòng, nhịn không được, tức giận hỏi: “Tối qua cô đã nói gì với mẹ cô rồi?”


“Hướng tổng, chú ý thái độ của ông đi.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào hạ xuống, giọng lành lạnh.


Đổi lại lúc bình thường, Hướng Bách Tùng sẽ không hỏi, nhưng hiện giờ lòng ông rối bời, không chú ý được nhiều như vậy.


Thấy Hướng Thu Vân không trả lời, ông lại hỏi: “Hôm qua đêm hôm khuya khoắt mẹ cô ra ngoài, cô cũng không biết gì à?”


Hướng Thu Vân vẫn lẳng lặng nhìn phòng cấp cứu, không để ý tới ông.


Hướng Bách Tùng nhịn không được, nổi giận nói: “Hướng Thu vân, tôi đang hỏi cô, đừng có giả điếc với tôi!”


“Hướng tổng nếu còn nói chuyện người phụ nữa của tôi như vậy, tôi cũng không ngại để ông câm miệng.” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn Hướng Bách Tùng, khí thế không hề yếu.


Hướng Bách Tùng bị anh liếc mắt đến mức nổi da gà, mới ý thức được mình vừa làm gì.


Ông ngượng ngịu lui lại hai bước, hai tay để phía sau, lại bắt đầu bực bội đi xung quanh.


Hướng Quân trực tiếp đặt mông ngồi trên nền đất, hai mắt đăm đăm nhìn phòng cấp cứu. Một lát sau, anh thu lại ánh mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Có thuốc lá không?”


“Không có.” Hạ Vũ Hào nói.


Hút thuốc không tốt cho cơ thể, anh đã bỏ rồi.


Hướng Quân thu tay lại, vùi đầu giữa gối, không biết đang nghĩ gì.


“Em vào phòng cấp cứu nhiều lần như vậy đều không có việc gì, mẹ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. . .” Hướng Thu Vân thấp giọng thì thào, cũng không biết đàng lầm bầm cho ai nghe.


Hạ Vũ Hào hôn nhẹ lên tóc cô, đáy mắt đầy sự đau lòng và yêu thương, “Đúng vậy, sẽ không có vấn đề gì.”


Mỗi phút mỗi giây cũng bắt đầu trở thành sự dày vò.


Trước kia mỗi phút đều cảm thấy chỉ một cái chớp mắt là qua, nhưng bây giờ mỗi phút sáu mươi giây, mỗi giây đều trở nên dài đằng đẵng.


Lạch cạch!


Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra.


Hướng Thu Vân nhảy xuống mặt đất, đồng thời cùng Hướng Quân chạy tới trước mặt bác sĩ, thanh âm run rẩy, “Mẹ tôi đâu? Bà ấy thế nào rồi?”


Hướng Bách Tùng trốn cách đó không xa, muốn nghe kết quả, nhưng lại không dám nghe.


“Tranh thủ thời gian, còn có thể gặp mặt lần cuối.” Vẻ mặt bác sĩ mỏi mệt, nói xong câu đó, liền vô lực ngồi trên mặt đất.


Hướng Thu Vân muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra được.


Cô không thể tin được nhưng gì mình nghe thấy, tự lừa dối mình hỏi một câu, “Bác sĩ, ông…. Ông nói gì cơ?”


“Tranh thủ thời gian.” Bác sĩ đã mệt mỏi không muốn nhiều lời thêm nữa.


Đầu óc Hướng Thu vân lập tức tối sầm lại.


Cô lắc đầu, lảo đảo lui về sau mấy bước, may mắn có Hạ Vũ Hào đỡ lấy cô, cô mới không bị ngã ra đất.


Hướng Quân cũng sững sờ tại chỗ, không dám tiến vào.


“. . .Tuệ Doanh…!” Hướng Bách Tùng gào lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu chạy vào.


Hướng Thu Vân gạt nước mắt, nói khẽ: “Hạ Vũ Hào, anh ôm em vào đi.”


Chân cô run rấy, không bước nổi nữa.


Hạ Vũ Hào gật đầu, xoay người ôm lấy cô, nhanh chân bước vào phòng cấp cứu.


“Ông đi đi, tôi không muốn gặp ông.” Sắc mặt Vu Tuệ Doanh tái nhợt nằm trên giường phẫu thuật, chỉ tay vào Hướng Bách Tùng, lại yếu ớt rũ xuống.


Trên quần áo bà đều là máu, dưới người cũng đều là máu, đam vào đôi mắt đau đớn của Hướng Thu Vân.

Bình Luận (0)
Comment