Tàn Độc Lương Duyên

Chương 639

Gửi bạn truyện hay:


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:


“Mẹ không giúp gì được chuyện của con cùng anh trai con, ba của con luôn chê cười mẹ suốt ngày chỉ biết khóc lóc, vô dụng, cho dù mẹ chết đi cũng không ảnh hưởng gì.”


“Sau khi mẹ chết, con và Vũ Hào dọn ra ngoài đi. Về sau ba con không thể lấy mẹ ra uy hiếp con được nữa. Haizz, mẹ chính là gánh nặng, mẹ biết nếu không có gánh nặng là mẹ, con sẽ không cần kiêng kị ba con nhiều như vậy.”


“Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc mẹ cũng thấy Tuệ Lan, bà ấy nói với mẹ, ở dưới đất bà ấy rất cô đơn, muốn mẹ xuống đó với bà ấy. Thực ra mẹ biết đó là giả, Tuệ Lan hận mẹ chết đi được, làm sao có thể cho mẹ đi theo bà ấy được?” Sau khi Vu Tuệ Doanh nói xong những điều này, nét mặt trở nên nhẹ nhõm.


Đợi bà chết rồi, bà không cần phải suy nghĩ về nó nữa.


Người trong nhà sẽ không cảm thấy bà phiền phức, hằng ngày bà cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí để lấy lòng người khác.





Hướng Thu Vân ngẩng đầu muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi, ngược lại là nước mắt chảy vào miệng, chua xót đến đòi mạng.


“Mẹ, con xin lỗi!” Nếu như lúc trước cô không đối xử với mẹ như thế, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy?


“Đứa nhỏ ngốc, người nên nói xin lỗi phải là mẹ… mới đúng.” Vu Tuệ Doanh cố hết sức vươn tay lên chạm vào mặt cô: “Lúc đầu, mẹ không nên… không tin con… nếu như…”


Bà không thể nói xong.


Hướng Thu Vân trơ mắt nhìn tay bà vô lực từ mặt cô trượt xuống, trái tim như bị xé rách, đau đến không tả nổi.


Cô nắm lấy tay Vu Tuệ Doanh đặt lên mặt mình: “Mẹ? Mẹ… mẹ… mẹ…”


Người phụ nữ nằm trên giường mổ nhắm mắt lại với nụ cười trên môi, giống như chỉ là đang ngủ.


Nhưng Hướng Thu Vân biết rằng người phụ nữ này sẽ không bao giờ mỉm cười với cô, không bao giờ gọi cô một tiếng Vân Vân nữa.


Mẹ của cô… chết rồi.


Ầm!


Hướng Bách Tùng phá cửa, vội vã bước tới.


Khi nhìn thấy Vu Tuệ Doanh không còn sức sống nằm trên giường, cả người ông ta sững sờ, không thể tin những gì đang ở trước mặt.


“Tuệ Doanh?” Ông ta khẽ gọi, đi qua muốn chạm vào mặt bà.


Mặt Hướng Thu Vân không chút biểu cảm, một tay đẩy ông ta ra: “ Không phải ông luôn ghét bỏ bà ấy hay khóc sao, không làm được việc gì sao? Lần này ông hài lòng chưa?”

Bình Luận (0)
Comment