Tàn Độc Lương Duyên

Chương 645

Gửi bạn truyện hay:


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:



Hướng Thu Vân cảm thấy lưng đau rát, xương cốt như bị người đập nát.


Cô có chút gắng sức nuốt máu trong miệng xuống, an ủi Hạ Vũ Hào: “Anh phải chịu gậy đánh như vậy, tôi chịu một chút có là gì?”


Cảm giác này thực sự không thoải mái!


Ánh mắt như chim ưng của Hạ Vũ Hào khóa chặt cô, đáy mắt đỏ ngầu, hắn có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng đến cuống họng lại nghẹn lại, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ ôm chặt eo Hướng Thu Vân, dường như muốn khảm cô vào bên trong.


“Các ngươi thực là tình sâu nghĩa nặng!” Hạ lão gia tử cười lạnh, giơ gậy trong tay lên: “Nếu các ngươi đã thích bị đánh như thế, vậy thì chịu cùng nhau đi!”


Trước khi gậy rơi xuống, Hướng Thu Vân đột nhiên đẩy Hạ Vũ Hào ra, chủ động đứng trước gậy.


“Đánh đi! Tốt nhất ông nên đánh vào đầu hoặc bụng của tôi, đánh chết tôi hoặc làm bị thương đứa nhỏ, ông cũng liền mất đứa chắt trai này!”


Hạ lão gia tử khó khăn dừng động tác trên đỉnh đầu cô lại: “Hướng Thu Vân, cô thực sự coi đứa bé trong bụng cô là kim bài miễn chết hay sao?”


“Sao có thể như thế?” Hướng Thu Vân cười lạnh: “ông cùng lắm chỉ là kẻ lắm tiền, không phải Hoàng đế, tôi muốn kim bài miễn chết gì?”


Hạ lão gia tử tức giận đến tái mặt.


Hạ Vũ Hào nhíu mày đi tới, Hướng Thu Vân gọi hắn: “Anh đừng tới đây, anh đi qua cũng không giúp gì được cho tôi, nhiều nhất thì chúng ta cùng nhau bị đánh!”


Nghe lời này, Hạ Vũ Hào nhíu mày càng sâu, nhưng cuối cùng cũng không nhúc nhích, chỉ là mắt nhìn chằm chằm Hạ lão gia tử.


Chỉ cần Hạ lão gia tử làm ra động tác gì, hắn sẽ lập tức chạy tới!


Hướng Thu Vân nhìn về phía Hạ lão gia tử có sắc mặt khó coi, châm chọc nói: “ông đừng để ý lời tôi nói khó nghe, bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối của ông, dù sao cũng không kéo dài được bao lâu.”


“Cô…” Hạ lão gia tử chỉ vào cô, chỉ nói một tiếng, sau đó lấy khăn tay che miệng, ho dữ dội.


Thấy vậy, Nam Ca lập tức bước tới mang theo thuốc điều trị ung thư phổi, rót thêm một ly nước, đưa cho ông ta.


Hướng Thu Vân không để ý đến Hạ lão gia tử tức giận, nói tiếp: “Trong bụng tôi chính là cháu trai đầu của Hạ gia, cũng là đứa bé mà ông có hi vọng nhất nhìn thấy! Nếu như ông không sợ đến lúc chết cũng không nhìn được chắt trai, vậy ông cứ việc đánh tôi, dù sao tôi sống cũng không có ý nghĩa gì!”


Hạ lão gia tử ném chiếc khăn tay dính máu vào thùng rác, uống xong thuốc, thở hổn hển, ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn cô.


Hướng Thu Vân không cúi đầu tránh đi như trước, mà mặt không đổi sắc nhìn ông ta.


Nhưng trong lòng bàn tay sớm đã chảy đầy mồ hôi lạnh.


“Cô nên cảm ơn đứa nhỏ trong bụng cô đã cứu cô một mạng!” ầm một tiếng Hạ lão gia tử ném cây gậy xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói.


Hướng Thu Vân lau mồ hôi trên đầu: “Tôi mang thai không phải là vì đảm bảo cái mạng này sao?”


Hạ lão gia tử nhìn cô chằm chằm, sát khí dâng trào trong mắt, nhưng cuối cùng chỉ hừ mấy tiếng, không nói gì, không làm gì.


“Làm phiền Nam Ca giúp tôi lấy hộp thuốc, nó đặt ở trong phòng của Hạ Vũ Hào tại tầng hai.” Hướng Thu Vân liếc nhìn vết sẹo chằng chịt trên lưng Hạ Vũ Hào, nhíu mày nói.


Nam Ca không nói là đồng ý hay không, mà nhìn về phía Hạ lão gia tử, thấy ông ta không từ chối mới gật đầu với Hướng Thu Vân, đi lấy hộp thuốc.


Từ trước đến nay, Hạ Vũ Hào chưa bao giờ trải qua loại che chở như này, môi dưới hơi giương lên, trong lòng mềm mại lên mấy phần.


Bình Luận (0)
Comment