Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
—
Chỉ cần thanh toán đầy đủ phí quản lý di chúc, sẽ có công ty chấp nhận làm việc này, đồng thời có đầy đủ năng lực cưỡng chế việc thực hiện di chúc.
Hạ lão gia tử không lập tức đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Hướng Thu Vân không vội, 25% cổ phần của tập đoàn Hạ thị tuyệt đối không phải là một số nhỏ, cho dù là ai cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
“Ngày mai ta sẽ cho các người câu trả lời chắc chắn.” Sắc mặt Hạ lão gia tử âm trầm, đứng dậy, đi ra cửa.
Ông ta đến đây dạy dỗ con cháu, kết quả lại bị bọn hắn bắt chẹt, ông ta vẫn không chịu chấp nhận kết quả này!
Nam Ca khẽ gật đầu với Hạ Vũ Hào, sau đó liếc nhìn Hướng Thu Vân trầm tư, nhặt gậy trên mặt đất lên rồi đi theo sau Hạ lão gia tử.
“Hạ lão tiên sinh, xin chờ một chút.” Hướng Thu Vân chịu đựng đau đớn trên lưng, đứng lên, kêu một tiếng Hạ lão gia tử.
Hạ lão gia tử nhận cây gậy từ trong tay của Nam Ca, nặng nề gõ xuống đất mấy cái, cả giận nói: “Hướng Thu Vân, cô đừng được một bước lại tiến lên một bước! Cô thật sự cho rằng ta sợ các ngươi hay sao?”
Nếu không phải do tên nhãi Bùi gia ngáng chân, ông ta đã sớm tống Hướng Thu Vân vào tù, hiện tại làm gì có những chuyện rối tinh rối mù này?
Bị hai tiểu bối bắt chẹt… Ông ta còn chưa bao giờ chật vật như vậy!
“Tôi chỉ là hỏi một chuyện, Hạ lão gia tử đừng căng thẳng như vậy.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ lão gia tử nặng nề hừ một tiếng.
“Hôm nay Hạ Vũ Hào bị đánh nhiều như vậy, tôi cũng bị đánh một gậy, dù sao ông cũng phải cho chúng tôi biết tại sao lại bị đánh?” Hướng Thu Vân nói.
Hạ lão gia xùy một tiếng: “Cô điếc sao? Ta không nói cho cô biết, ta đánh Vũ Hào là vì hắn cưới một người phụ nữ ngu ngốc là cô sao?”
Nói xong ông ta bỏ đi mà không quay đầu lại.
“Cô Hướng nhìn trên mạng liền hiểu được.” Nam Ca nói một câu liền rời đi.
Trên mạng?
Tại đây có hình ảnh