Tàn Độc Lương Duyên

Chương 66



“Thật sự không phải tôi không chịu." Giang Hân Yên dịu dàng nói: “Thật sự là việc làm lần này của anh Hướng Quân." Cô ta dừng một chút: “Có hơi quá đáng.

Anh Vũ Hào thay tôi xả giận, tôi lại thay anh Hướng Quân nói chuyện, chỉ sợ sẽ làm cho anh Vũ Hào chạnh lòng, cũng mong cô hiểu tình cảnh của tôi.”
Nghe đến đây, Hướng Quân lập tức vùng khỏi khống chế của Lâm Quỳnh Chi, xông tới cướp đi di động, cúp máy: “Hay lắm, con điểm tâm cơ! Đừng cầu xin cô ta, bố mẹ sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài.

“Anh...!Hướng Thu Vân nhíu chặt mày: “Trả di động cho em.

Trên cổ Hướng Quân hiện đầy gân xanh trông rất dữ tợn: “Không cho! Cô ta không đáng để cầu xin!” “Thu Vân, cho em" Lâm Quỳnh Chi nhân lúc anh ta không chú ý, cướp đi di động, rồi trả lại cho Hướng Thu
Vân.

Nhậm Gia Hân đứng nhìn bên cạnh đến phát ngốc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhân viên vệ sinh của Club Mộng Hương sao lại có quen biết với cậu Hướng?
Tút...!

Khi Hướng Thu Vân vừa nhận lấy điện thoại, thì điện thoại rung lên hai cái, Giang Hân Yên gửi đến một tin nhắn.

“Thật xin lỗi vì không giúp không được gì, nhưng mà cô có thể thương lượng với anh Vũ Hào một chút, chỉ cần anh ấy đồng ý bỏ qua, phía tôi không có bất kỳ vấn đề gì.”
Cuối cùng còn để một icon gương mặt cười.

Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, đáy mắt hiện lên một tia u ám.

Tìm Hạ Vũ Hào?
Để anh gật đầu đồng ý tha cho anh trai chỉ càng thêm khó.

Bên phía Giang Hân Yên không đồng ý, Hướng Thu Vân gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hào lại không ai nhận, đồn công an không đồng ý thả người.

Sau khi Nhậm Gia Hân biết được ngọn nguồn, có lòng tốt nhắc nhở vài câu: “Cố ý phá hư đồ chung và đồ riêng, hơn nữa cố ý đánh người khác bị thương, không chỉ đơn giản bị tạm giam một tháng thôi đâu
Rồi cô ta chỉ vào người đàn ông theo sau mình, nói với cảnh sát: “Có thấy không? Đó là thầy tôi, Chung Khánh Hiên luật sư hàng đầu của công ty Luật Tân Hạo! Lần này Tổng giám đốc Hạ đã mời thầy của tôi, hơn nữa tôi nói với cô, một khi thầy tôi đã ra tay, ha...!“Nhóc con lại nói gì sau lưng tôi vậy?” Chung Khánh Hiện đi tới, cười với Thu Vân, xách cổ áo Nhậm Gia Hân kéo người đi.

Vẻ mặt Lâm Quỳnh Chi u ám: “Chuyện này phải làm sao bây giờ?” “Buồn cái gì?” Hướng Quân là đương sự mà lại không sao cả: “Bố mẹ sẽ không trơ mắt nhìn anh ngồi tù, nửa tiếng trước anh đã gọi điện thoại cho họ, hẳn là bây giờ đã sắp tới rồi.”
Vẻ mặt Lâm Quỳnh Chi đột nhiên thay đổi, cô ấy liếc nhìn Hướng Thu Vân một cái, mắng Hướng Quân: “Anh gọi điện thoại cho bố mẹ làm cái gì? Đầu óc úng nước sao?” “Dù sao ông đây sẽ không đi cầu xin cặp nam nữ chó kia!” Hướng Quân khoanh tay trước ngực, trong lời nói đều chứa đầy căm giận: “Để ông đây đi cầu xin bọn họ, còn không bằng để ông đi chết đi cho rồi!”
Vừa dứt lời, vợ chồng Hướng Bách Tùng vọt vào.

Vu Tuệ Doanh đi đến trước mặt Hướng Quân hỏi han ân cần, vành mắt ửng đỏ, mà Hướng Bách Tùng thì bước nhanh về phía Hướng Thu Vân, tát một cái thật mạnh lên mặt cô: “Tao đã nói mày cách xa người nhà ra một chút, có phải mày muốn chọc tạo tức chết mới vừa lòng hay không?”
Ông ta tức đến đỏ bừng mặt, thở hổn hà hổn hển.

Trên mặt Hướng Thu Vân nóng rát đau đớn, cô bụm mặt, gục đầu xuống, nói: “Rất xin lỗi, đều là tôi sai.

Trong miệng đầy mùi máu tươi, làm cho cô cảm thấy có chút buồn nôn.

Lúc trước ba mẹ đối xử với cô và anh trai bình đẳng, cho dù hai anh em gây ra chuyện lớn thế nào, bọn họ đều sẽ giải quyết cho hai anh em.

Nhưng mà từ sau chuyện hai năm trước, cô đã không còn đặc quyền kia nữa.


“Mày đừng nói mấy lời này với tao, tao không muốn nghe!” Ngón tay Hướng Bách Tùng chỉ vào chóp mũi cô, mỗi lời nói ra đều như hét: “Nếu mày thật sự muốn tốt cho tạo và mẹ mày, sau này cách xa nhà họ Hướng chúng tạo ra!"
Hướng Thu Vân dùng ngón tay lau vết máu trên khỏe miệng, cổ họng nhói đau, một chữ cũng không nói nên lời.

Nhậm Gia Hân đứng ở bên nhìn ngây người, theo bản năng xoa mặt mình, hơi rụt cổ: “Thầy, rốt cuộc cô ấy có phải là con gái của tổng giám đốc Hướng không vậy?”
Chung Khánh Hiên ừ một tiếng, giữ chặt sau cổ áo cô ta: “Muốn đi đâu?” “An ủi hạ cô ấy đó, nếu như tôi cũng bị ba tôi đánh vậy, thế nào tôi cũng tức đến phát khóc” Sau đó lực trên cổ áo chợt mạnh hơn, Nhậm Gia Hân bước một lúc lâu rồi mà vẫn ở yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh ta: “Thầy?”
Chung Khánh Hiên dùng lực mạnh hơn, túm cô ta đến bên cạnh: “Cô đừng xen vào chuyện xấu trong nhà bọn họ.

“Đồ là con đập, đánh người là con đánh, tại sao bố lại đánh Thu Vân?” Hướng Quân che trước mặt Hướng Thu
Vân, khuôn mặt tuấn tú xanh mét: “Rốt cuộc là bố có còn lương tâm hay không? Mà nếu có nhất định cũng đen như than!"
Hướng Bách Tùng chỉ vào anh ta, tức giận một hồi lâu mà không thể nói năng gì.

“Bọn nó chỉ là trẻ con, đừng tức giận với bọn nó.” Vu Tuệ Doanh vuốt lưng cho ông ta, lo lắng nói: “Có muốn uống thuốc không?”
Hướng Bách Tùng căm tức nhìn Hướng Thu Vân đứng phía sau Hướng Quân: "Không uống! Uống vào có tức chết thì cũng chết thôi!” “Có tức chết cũng là ông xứng đáng!” Mấy năm nay, ngày ngày Hướng Quân sống ở trong áy náy, cách một thời gian anh ta sẽ mơ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hướng Thu Vân bước vào tù, sắp bị ép điên rồi: “Sao người nhà họ Giang lại tin tưởng cái con điểm kia, mà ông không thể tin Thu Vân?”
Hướng Bách Tùng thở dốc dồn dập, cứ như là sẽ lập tức ngất đi: “Mày...!Mày..

Hướng Thu Vân ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng hít thở không nổi.

Trước mười tám tuổi, bố chưa từng tức giận đỏ mặt với cô, nhưng mấy năm nay, bố cũng không còn tức đỏ mặt với cô nữa.

Vụ tai nạn xe cộ vào hai năm trước đã phá hủy hết mọi thứ của cô.

“Hướng Quân, con bớt tranh cãi đi.” Vành mắt Vu Tuệ Doanh đã đỏ ửng, tay run rẩy lấy thuốc ra: "Nào, nhanh uống thuốc đi.

Hướng Bách Tùng quay đầu đi, dùng sức đẩy tay bà ra, thuốc rớt xuống mặt đất, viên thuốc rơi vãi đầy đất.

“Anh...!Anh làm gì vậy?” Vu Tuệ Doanh lau nước mắt trên khóe mắt, ngồi xổm xuống nhặt từng viên thuốc: “Đã rớt xuống đất hết rồi, không biết nhặt lên có còn uống được nữa không...!
Hướng Quân cũng muốn nhặt thuốc lên, nhưng lại không bỏ được mặt mũi.

Hướng Thu Vân đi ra từ phía sau anh ta, cùng nhặt thuốc với Vu Tuệ Doanh.


“Cút!” Hướng Bách Tùng ôm ngực, một chân đá lên trên người Hướng Thu Vân.

Người trong cục Cảnh Sát nhìn nhau, không biết nên có nên đỡ hay không, cuối cùng tất cả đều quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy.

"Không phải nói tổng giám đốc Hướng nho nhã.

Sao?” Nhậm Gia Hân nhíu chặt mặt lại, muốn đi lên, nhưng rồi bị Chung Khánh Hiên túm chặt.

Nhậm Gia Hân nghiêng đầu nhìn anh ta, chu miệng: “Thầy, anh không cảm thấy cô ấy rất đáng thương sao?” “Hai cái luận văn mười ngàn chữ và đỡ cô ta, tự lựa đi.” Chung Khánh Hiên thả cô ta ra, nhấc gọng kính mạ vàng.

Nghe vậy, Nhậm Gia Hân thấy do dự, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Hướng Thu Vân nằm nghiêng trên mặt đất, vết bỏng trên đùi bị đè xuống, đau đến mức trán cô túa mồ hôi lạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn ông ta, không biết tại sao mà chất lỏng lạnh lẽo trượt dài trên khuôn mặt.

“Thu Vân, em sao rồi?” Lâm Quỳnh Chi cau mày ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cô, đỡ cô lên: “Vết thương trên đùi có nặng lắm không?”
Hướng Thu Vân lắc đầu, bàn tay run rẩy lau đi nước mắt không theo khống chế của cô mà chảy xuống.

Có khóc cũng không làm ai đau lòng, chỉ khiến họ chế giễu thêm.

“Tôi đã nói với mấy người thế nào...!Khụ khụ...!Nói?” Hướng Bách Tùng hét đến khản cả giọng: “Nó đã sớm không phải người nhà họ Hướng, cách xa nó ra!”.


Bình Luận (0)
Comment