Tàn Độc Lương Duyên

Chương 669

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Chương 669: Hạ Vũ Hào, sao anh lại tới đây?
Nói cho cùng, lần này cô giả vờ ngất, cũng chỉ là để Giang Minh Thắng cảm thấy áy náy, muốn phá hỏng kế hoạch Giang Hân Yên muốn hòa giải với anh trai cô ta.
Cứ như vậy, Giang Hân Yên không những cần đối phó với Hạ Vũ Hào cùng cô, lại muốn lấy lòng anh trai cô ta, cứ như vậy làm việc sớm muộn sẽ xuất hiện chỗ sơ suất.
Chẳng qua trong quần lẩn quẩn này, cô lười giải thích, có giải thích thì cũng chưa chắc anh trai cô sẽ hiểu rõ ràng.
Xem ra chị dâu cô cũng đã đoán được chuyện này.
“Có thể hiểu được! Loại người như Giang Hân Yên này không làm ngành giải trí thật sự đáng tiếc, truyền thông trong giới khen những tiểu hoa đán kia, có người nào có kỹ thuật nào vượt mặt cô ta?”
“Nhưng mà Thu Vân, lần sau em đừng nghĩ đến chuyện diễn kịch, có thể thay đổi phương pháp khác không? Nếu còn như vậy mấy lần nữa, e rằng tim anh bị dọa đến có bệnh mất!” Hướng Quân nói.
Lâm Chi Quỳnh thở dài, anh ta tin là thật rồi sao?
Hướng Thu Vân mỉm cười: “Lần sau sẽ không như…”
Chưa kịp nói xong, cánh cửa đột nhiên mở ra, Hạ Vũ Hào thở hổn hển chạy vào.
Lúc này là tháng mười hai, nhưng anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi cùng chiếc quần Tây, còn áo khoác cũng chưa kịp mặc vào.
Trên trán anh đều là mồ hôi, thậm chí trên đỉnh đầu còn bốc lên khói trắng, anh không có thời gian lau mồ hôi, liền bước tới bên cạnh giường bệnh.
Thấy Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh không có việc gì, ánh mắt điên cuồng kích động cũng bớt đi phần nào, nhưng trên mặt vẫn một vẻ tức giận như cũ.
“Hạ Vũ Hào, sao anh lại tới đây?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, thấy tay anh đều đỏ bừng, cả người trở nên đông cứng.
Hạ Vũ Hào không nói lời nào, đột nhiên khom lưng xuống ôm chặt cô vào lòng.
Cho đến khi anh cảm thấy rằng cô thực sự ở đó, trái tim đang treo lơ lửng mới rơi xuống yên vị ở lồng ngực.
Anh ôm chặt lấy cô, Hướng Thu Vân gần như thở không ra hơi, hai tay giãy dụa nhưng không chịu tách ra, do dự liền ôm anh lại, vỗ nhẹ vài cái vào lưng anh.
Hạ Vũ Hào hôn lên tóc mai của cô, trong giọng nói có phần lo lắng: “Em đã kiểm tra chưa? Có chỗ nào khó chịu không?”
Hướng Quân trơ mắt nhìn em gái mình bị một người đàn ông cao to ôm trong lòng, hai mắt như sắp rơi ra ngoài, bàn tay có chút ngứa ngáy.
Nhưng khi bị vợ trừng mắt, anh chỉ biết nuốt nước bọt im lặng.
“Cha một mình ở bên kia, mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, chúng ta qua đó một chút đi.” Lâm Chi Quỳnh nhanh chóng lôi chồng mình rời khỏi phòng bệnh.
Hướng Thu Vân vỗ nhẹ lưng Hạ Vũ Hào mấy lần, an ủi tâm tình của anh: “Em không sao.”
Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện, lúc này mới cảm giác được thân thể cứng ngắc của anh dần thả lỏng.
“Tôi thở không nổi, có thể buông tôi ra không?” Cô nói.
Tại đây có hình ảnh





dựng lên.


“Giang Minh Thắng lại tới quấy rối em sao?” Hạ Vũ Hào lạnh giọng hỏi, tựa đầu vào vai cô.


***
Bình Luận (0)
Comment