Tàn Độc Lương Duyên

Chương 694

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Hướng Thu Vân đeo lại khẩu trang, vội vàng đi ra ngoài, bắt một chiếc xe taxi, “Đến tập đoàn Hạ thị.”


Cô ngồi ở ghế sau, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Hạ Vũ Hào.


Hẳn là cô đã nghĩ quá nhiều, cái chết của mẹ cô và anh không có bất kỳ liên quan nào! Cô không nên nghi ngờ anh!


Qua hơn hai mươi phút, xe dừng trước cổng tập đoàn Hạ thị .


Hướng Thu Vân xuống xe, lái xe đằng sau gọi với theo cô, “Cô gì ơi, còn chưa trả tiền thừa cho cô!”


“Không cần trả đâu.” Bước chân Hướng Thu Vân không ngừng tiến về phía tập đoàn Hạ thị.


Nhân viên lễ tân thấy cô, cười đón, “Chào cô, cô có chuyện gì không ạ?”


“Tôi tìm Hạ Vũ Hào.” Hướng Thu Vân tháo kính râm và khẩu trang xuống, nói với cô gái một câu, sau đó lại đeo lên.


Nhân viên lễ tân nhận ra cô, không hỏi nhiều nữa, dẫn cô tới thang máy, “Hạ tổng ở tầng hai mươi sáu.”


“Cảm ơn.” Hướng Thu Vân vào thang máy, ấn số hai mươi sáu, hồi hộp nhìn dãy số thay đổi. Sau khi quyết định nói cho Hạ Vũ Hào, cô hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt anh.


Tinh!


Thang máy dừng lại.


Hướng Thu Vân hít sâu một hơi, xách túi ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.


Tầng này có rất ít người, thỉnh thoảng gặp phải ai đó cũng chỉ liếc nhìn rồi gật đầu với cô, không quá tò mò.


Hướng Thu Vân đi đến cửa phòng làm việc, thấy cửa có một khe hở nhỏ. Trong lúc lơ đãng cô quét mắt qua, thấy anh đưa lưng về phía cô đứng trước cửa sổ sát đất, đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.


“Chuyện về cái chết của bà Hướng đã xử lý ổn thỏa chưa?”


Lúc Hướng Thu Vân đang muốn gõ cửa, sau cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Vũ Hào. Đồng tử cô co lại, ban tay lơ lửng giữa không trung, ngây người.


Như vậy. . . anh như vậy là có ý gì?


“Ừ, chuyện này không thể để Hướng Thu Vân biết, Anh từ xa xóa bỏ lịch sử tin nhắn trên điện thoại của bà Hướng đi. . . Được, cứ như vậy.” Giọng nói của Hạ Vũ Hào lần nữa vang lên.


Tay Hướng Thu Vân yếu ớt rũ xuống, không ngừng run rẩy, mặt trắng như sáp.


Tại sao phải sai người xóa bỏ lịch sử tin nhắn trên điện thoại của mẹ?


Vì sao không thể để cô biết?


Cái chết của mẹ cô… thật sự có liên quan đến Hạ Vũ Hào?!


“Cô Hướng?” Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng.


Trán Hướng Thu Vân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô chậm chạp xoay người, thấy người gọi cô là phó tổng Lý. Cô tháo xuống khẩu trang xuống, cười với ông ta, “Phó tổng Lý.”


“Sao cô không vào?” Phó tổng Lý tò mò hỏi.


Hạ Vũ Hào nghe thấy tiếng động, cúp máy đi ra ngoài, nhìn về phía Hướng Thu Vân.


“Tôi vừa tới cửa.” Lòng bàn tay Hướng Thu Vân đều là mồ hôi, trên mặt mang theo ý cười yếu ớt, “Ở nhà buồn tẻ, cũng không tiện tới công ty, nên đến tìm Vũ Hào.”


Cô giống như vô tình dò xét ánh mắt của Hạ Vũ Hào, trên mặt anh không nhìn ra điều gì.


Phó tổng Lý trêu trọc nói: “Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi! Hai người chịu đựng một lát, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, nói xong thì đi ngay!”


“Ông cứ nói đùa.” Trong lòng Hướng Thu Vân loạn cào cào, không có tâm trạng đáp lời câu đùa của ông ta.


Hạ Vũ Hào như có điều gì suy nghĩ nhìn cô một cái, mở cửa ra, ra hiệu hai người đi vào, sau đó theo thói quen nắm lấy tay Hướng Thu Vân. Cô vô thức tránh đi, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.


Hướng Thu Vân đón lấy ánh mắt của anh, trái tim đau nhói, “Trên đường uống hai ly trà sữa ở quán, em muốn vào nhà vệ sinh.”


“Đi đi, ở bên kia.” Hạ Vũ Hào yên lặng nhìn cô một lúc, chỉ về hướng nhà vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment