Tàn Độc Lương Duyên

Chương 711

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Chắc chắn tin tức của Phong lão gia tử có sai sot!


Đầu óc Giang Hân Yên trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, “Ông Phong, tôi muốn được tiếp tục bàn chuyện với ông!”


Cô ta muốn đuổi theo Phong lão gia tử, nhưng mới bước hai bước, đã bị hai người ngăn lại, “Cô Giang, mời về cho!”


“Ông Phong! Ông Phong!”


Sông tới tận bây giờ, Giang Hân Yên chưa từng thất lễ như vậy. trong lòng bị sợ hãi bao trùm, cô ta liều mạng giãy dụa, muốn nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng.


Nhưng hai người giúp việc kia không nhượng bộ chút nào, cô ta căn bản không đi qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong lão gia tử biến mất ở ngã rẽ cầu thang.


Vậy là chấm hết!


Giang Hân Yên ngã ngồi xuống đất, hai mắt trống rỗng, vô định.


Rõ ràng tất cả đều diễn ra theo theo đúng kế hoạch, sao lại trở nên như vậy?


Phong lão gia tử lên lầu, gọi điện thoại, ân cần nói: “Cậu bạn à, tôi đã từ chối cô Giang, các người muốn làm gì, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”


Giang Hân Yên không biết mình trở lại tập đoàn Giang thị như thế nào, cả người cô ta ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.


“Giám đốc, cô trở về rồi sao? Chủ tịch đã yêu cầu dọn dẹp văn phòng giám đốc tài chính cho cô. Hiện giờ ông ấy đang đợi cô ở trong phòng.” Cô thư ký đã làm việc cho cô ta trước đây bước tới.


Ở văn phòng chờ cô ta?


Hô hấp của Giang Hân Yên nghẹt lại, muốn nở nụ cười với thư ký, nhưng không thể cười nổi, “Tôi. . . cơ thể tôi có chút không khỏe, muốn tới bệnh viện. Cô giúp tôi nói với ông nội một tiếng, bảo ông đừng chờ tôi.”


Nói xong, cô ta quay người muốn đi.


Giang lão gia tử ở trong phòng làm việc chờ đến mức mất kiên nhẫn, vừa muốn ra ngoài hóng gió, thì nghe thấy lời này của cô ta.


“Cháu chờ đã.” Ông gọi với từ phía sau.


Trong lòng Giang Hân Yên lộp bộp một tiếng, muốn chạy trốn, nhưng không thể không xoay người lại.


“Ông tìm cháu cũng chỉ muốn hỏi chút chuyện, hỏi xong cháu lại đến bệnh viện cũng không muộn.” Giang lão gia tử ra lệnh, quay người bước vào văn phòng.


Giang Hân Yên nhíu mày, tay chân mềm nhũn đi vào, đóng cửa lại.


Trong văn phòng không chỉ có Giang lão gia tử, còn có Giang Minh Thắng và Tống Như. Văn phòng vốn rộng rãi, bốn người đứng lập tức trở nên chật chội.


“Ông để cháu trở về làm giám đốc tài chính, chị dâu cháu không phục lắm, vậy nên nó tới nghe xem cháu sẽ làm việc như thế nào, tránh khiến nó và anh trai cháu không bằng lòng.” Mấy tiểu bối đều đứng, còn Giang lão gia tử thì ngồi trên sô pha dùng để tiếp khách.


Từ khi bước vào Giang Hân Yên luôn nhìn anh của cô ta, nhưng anh ta không thèm nhìn lại một lần, trong lúc vô tình nhìn qua, cũng mang theo vẻ chán ghét.


Hình như từ sau khi sự thật về vụ tai nạn xe được phơi bày, anh trai luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta.


“Cũng không phải không phục, cùng lắm là trong lòng hơi thấy khó chịu thôi, dù sao một phần quyền lực không nhỏ của công ty đều nằm trong tay Hân Yên, hơn nữa rất nhiều nhân viên chỉ nghe theo em, điều này đối với Minh Thắng mà nói rất không công bằng.”


“Chỉ cần Hân Yên làm chuyện phù hợp với vị trí của mình, chị chắc chắn sẽ không tiếp tục nói gì nữa. Hân Yên, em là người hiểu đạo lý, chắc hẳn sẽ hiểu cho chị chứ?” Tống Như nói.


Dù nói thế nào, Giang Hân Yên cũng là người nhà họ Giang, Tống Như nói như vậy khiến trong lòng Giang lão gia tử khá khó chịu.


Ông ho nhẹ một tiếng, “Hân Yên, ta thấy những tin tức tiêu cực của nhà họ Hướng đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, hơn nữa hôm nay giá sàn giao dịch giá đã xuống mức thấp nhất trong lịch sử. Cháu và Phong lão gia tử đã đạt được thỏa thuận chưa?”


Kế hoạch trước đó của họ là, chờ sau khi bán số cổ phần của tập đoàn Hướng thị, sẽ tung tất cả những tin tức tiêu cực ra.


Đồng tử Giang Hân Yên co lại, sắc mặt trắng bệch, “Tin tức. . . những tin tức đó đều đã bị tung ra rồi ư?”


Tại đây có hình ảnh





Thấy thế, dù Giang lão gia tử có ngốc đến mấy, cũng nhận ra tình huống không đúng, “Sao vậy, Hân Yên?”



Sắc mặt Giang Hân Yên xám trắng, không trả lời.



Cô ta phải nói gì với ông nội đây?



Nói bị người khác hãm hại, số cổ phần kia không thể bán được?


Giang Minh Thắng nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, hơi không đành lòng, muốn kéo cô ta lên trước. Nhưng chỉ mới bước được một bước, đã lùi lại.


Anh ta đã bị lừa quá nhiều lần, bây giờ anh ta không thể biết được liệu cô ta có đang bày trò hay không?
Bình Luận (0)
Comment