Tàn Độc Lương Duyên

Chương 74



"Hóa ra là như vậy à.” Giọng nói của Triệu Phương Loan so với vừa nãy trầm xuống một chút: "Con rất lý trí, không phải là người phù hợp để yêu, thế nhưng là doanh nhân xuất sắc.

Hạ Vũ Hảo vàng một tiếng, anh cũng không nói gì nữa, ngón tay hòa lẫn với vô lăng màu đen, ở trong màn đêm đẹp đã tới mức quả phận.

Trong xe là một mảng im lặng.

Một lúc lâu sau, Triệu Phương Loan quay đầu nhìn anh và nói: “Con đánh gãy chân của Thu Vân rồi, đẩy con bé vào trong tù, còn không để cho người của nhà họ Hướng nhận con bé.

Hai năm nay, con bé chịu đựng đau khổ nhiều như thế nào, cho dù sự tức giận của con có lớn đi nữa, cũng nên biến mất rồi.”
Ánh mắt của Hạ Vũ Hảo nhìn về phía trước, con người đen tối khó lường, chỉ là bàn tay nắm lấy vô lăng hơi dùng lực, đầu ngón tay vì dùng lực mà có chút trắng bệch.

Triệu Phương Loan đợi một lúc cũng không đợi anh trả lời, ngồi thẳng người nhìn về phía trước, trong màn đêm, âm thanh thở dài của bà ấy âm thầm mang theo vài phần bất lực.

Trong phòng bệnh, Hạ Vũ Hào bọn họ đi được không lâu, Giang Minh Thắng đã quay trở lại rồi
Hướng Thu Vân nằm trên giường bệnh thản nhiên đảo mắt qua anh ta một cái, không muốn chú ý tới anh ta, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.


"Chân...!rất đau sao?” Giang Minh Thắng bước tới bên giường, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, trái tim không thể kiểm soát mà đau nhói.

Hướng Thu Vân mở mắt, vẻ mặt cô dửng dưng: "Làm phiên ngài Giang nhớ lại, chưa bang nỗi đau bị đánh gãy chân hai năm trước, tôi chịu được.

Nếu như ngài không có chuyện gì khác thì mời rời đi cho, nếu như bà chủ Giang tới đây, cho rằng tôi câu dẫn ngài, tôi không thể giải thích.

Cô đối xử với anh giống như mọi người, thậm chí còn thêm vài phần hận ý và chán ghét hơn so với những người khác.

Giang Minh Thắng nhíu mày: “Không có người khác ở đây, cô không cần gọi tôi là ngài Giang.

Hưởng Thu Vân cười lạnh một tiếng, không để ý anh ta.

“Chuyện Hân Yên không cẩn thận làm bỏng cô, còn cả thái độ rất không tốt ban nãy của mẹ tôi, tôi thay mặt hai người họ xin lỗi cô.

Mảng đỏ trên trán của cô do bị búng hiện ra, còn có cả vết sẹo ở đuôi mắt, Giang Minh Thắng nhìn tới mức nhức mắt, anh ta vô thức vươn tay muốn chạm vào gương mặt của cô.

Hướng Thu Vân nghiêng đầu, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta, vừa nghĩ tới anh ta lập tức muốn đánh hôn với Tống Như, còn ở đây mập mờ với cô, cô liền cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Đáy mắt của Giang Minh Thắng lóe lên một tia u ám, anh ta thu tay lại, nắm chặt thành năm đấm, trên gương mặt thêm vài phần lạnh lẽo: “Nhưng Hân Yên không cần thân làm hại cô, con bé cũng đã xin lỗi cô rồi, cô không được xúi giục Hướng Quân đi tạt nước nóng Hàn Yên "Không được? Hướng Thu Văn tức giận tới bật cười, hai tay cô nằm lấy ga giường, có chút khó khăn ngồi thẳng dậy.

"Bất kể trước đây hay là bây giờ, dường như ngài
Giang đều thích oai phong lẫm liệt dạy tôi làm người."
Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, từng câu từng chữ thốt ra "Nhưng ngài dựa vào đầu mà cảm thấy có tư cách dạy tôi làm người? “Hưởng, Thu, Vân.” Giang Minh Thắng nghiến răng gọi tên của cô.

Hưởng Thu Vân ngồi quỳ trên giường, từng chút một tháng sống lưng, tiến gần về phía anh ta: "Dựa vào tuổi tác lớn hơn tôi? Hay là dựa vào học thức cao hơn tôi?”
Mùi xà phòng nhàn nhạt ở trên người cô tiến vào trong khoang mũi khiến trái tim của Giang Minh Thắng không thể kiểm soát mà đập nhanh hơn.

“Tôi còn cho rằng hai năm nay cô học ngoan rồi, hóa ra cô vẫn không biết đúng sai giống như trước đây, không thể thay đổi!” Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, nói xong liền quay đầu rời đi.

Hướng Thu Vân gọi anh ta lại: “Đợi đã.

“Còn có chuyện gì nữa?” Giang Minh Thắng dừng bước chân, nhưng không quay người lại.

Bởi vì động tác ban nãy, cây kim cắm trên mu bàn tay của Hướng Thu Vân bị rơi ra, máu tươi từ lỗ kim chảy ra làm dính vào hai miếng băng y tế trên mu bàn tay.


Cô đặt mũi kim sang một bên, khó khăn ngồi lại vị trí: “Nếu ngài Giang đã coi thường tôi như vậy, chán ghét tôi, sau này không cần một mình tới tìm tôi nữa.

Tôi không muốn vì một người luôn tự cho mình là đúng.

thậm chí chút đáng ghét mà bị người khác chửi mắng là hồ ly tinh và tiểu tam.

Giang Minh Thắng xoay người nhìn cô: "Mồm mép sắc “Cơ thể không thoải mái, đi từ từ không tiền.

Hưởng
Thu Vân thân nhiên nói.

ngôn tình ngược
Hồi đáp lại cô là một âm thanh đập cửa vô cùng lớn.

Hưởng Thu Vẫn cười lạnh một tiếng, nằm xuống giường lần nữa, nhìn chăm châm vào trần nhà, ngay cả bản thân cô cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa.

Qua một lúc sau, bác sĩ tới thay thuốc cho cô, nhìn thấy mu bàn tay cô sưng tấy, mũi kim tùy tiện bị vứt sang một bên, tức giận tới mức lông mày cũng dựng ngược lên: “Tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào không cần nhận như thế này giống cô!”
Ông ta nói một tràng, nhưng trừ câu đầu tiên, Hướng
Thu Vân cũng không nghe lọt tai.

Cô cũng biết bác sĩ vì tốt cho cô, nhưng cô lại không quan tâm một chút nào tới những thứ gọi là mục cần chú ý kia, cũng có lẽ là vì...!rất nhiều lúc cô muốn chết rồi, chết rồi thì sẽ không đau khổ giống như hiện tại nữa.

Bác sĩ sau khi thay thuốc cho cô thì không yên tâm, để một y tá tới quan sát cô.

Y tá còn hơn hai mươi phút là được tan làm rồi, vừa nhìn thấy cô còn phải truyền dịch thêm nửa tiếng, trên gương mặt tràn ngập bối rối.

“Truyền nước cũng xong tôi, tự tôi có thể rút kim, cô tới giờ thì tan ca đi.” Hướng Thu Vân nói.

Y tá sau khi xác định lại vài lần với cô, tới giờ liền vui vẻ tan ca.

Truyền dịch xong đã là mười một rưỡi đêm, Hướng Thu Vàn nhìn ống truyền dịch, ngơ ngẩn một lúc.


Chỉ cần truyền chút không khí vào bên trong là có thể chết đau khổ một chút cũng không sao, sau này không cần đau khổ nữa rồi.

Bọt khí thuận theo ống truyền dịch chầm chầm vào đi xuống, lúc sặp chạm tới mu bàn tay, cô đã rút kim tiêm.

Nếu như cô chết rồi, chẳng phải liên lụy một y tá vô tội tại bay vạ gió, tiếp tục kiên trì một chút đi...!Mặc dù không biết có thể kiên trì được bao lâu.

Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Hồng xách canh xương sườn, còn có một hộp quà được gói vô cùng kỹ lưỡng tới thăm Hưởng Thu Vân.

Hướng Thu Vân nói: "Công việc bận rộn như vậy, cô không cần đặc biệt tới thăm tôi.

“Cũng không bận như thế, chủ quản mới tới rất tốt, tôi vừa mới xin nghỉ nói là tới thăm cô, ông ta đã đồng ý rồi.” Chu Hồng đặt đồ đạc xuống, quét mắt qua phòng bệnh, đã không nhìn thấy Hạ Vũ Hảo Giang Vân Yên Giang Minh Thắng, cũng không nhìn thấy Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi, đơn giản có chút thất vọng.

Hướng Thu Vân hơi nhếch môi: “Bây giờ cô quay về cũng có thể đấy.” “Tôi vừa mới tới, làm sao thì cũng phải để tôi ngồi một lát chứ?” Chu Vân đổ canh sườn vào bát cho cô: “Uống chút canh đi, bồi bổ thân thể”
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn canh sườn trong suốt nhìn thấy đáy và miếng bí xanh như ngọc bích trong trẻo ở bên trong, nhàn nhạt nói: “Anh trai và chị dâu của tôi vừa vì tôi mà gây nên họa lớn, những ngày này tổng giám đốc Hướng và bà chủ Hướng sẽ tới thăm họ rất thường xuyên, không cho họ cơ hội tới thăm tôi.

Cô dừng lại một chút: “Còn tổng giám đốc Hạ, cô Giang và ngài Giang, bọn họ vốn dĩ đều ghét tôi, càng không có khả năng tới bệnh viện thăm hỏi tôi, cho dù ngẫu nhiên tới cũng là chế giễu tôi, cô là đồng nghiệp của tôi, chẳng những không tìm được lợi ích, còn sẽ bị liên lụy bởi vì tôi
Cô lại nói lần nữa: "Bây giờ cô quay về cũng có thể.” “Người nhà của cô không nhận cô, ở trong club cô cũng chỉ có một mình tôi là người có thể miễn cưỡng làm bạn với cô, tôi đi rồi, cô thật sự một mình rồi.” Chu Hồng đẩy nhẹ canh tới trước mặt cô.

Hướng Thu Vân không tiếp lời.

“Cô con người này có lúc thật sự quá tích cực rồi.” Chu Hồng nâng tô, uống một ngụm lớn: “Bất kể là với người, người yêu hay là bạn bè, nào có tình cảm đơn thuần như thế?”
Cô ấy gắp miếng sườn ở bên trong đưa tới trước mặt Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vẫn hơi nhíu mày, nhận lấy, cắn miếng nhỏ.

“Hình như tôi chưa từng nói với cô chuyện của tôi nhỉ?” Chu Hồng cũng không đợi cô trả lời, không thèm quan tâm nói: “Chuyện trong nhà tôi không nói nữa, quả phiền lòng.”
Cô ấy mỉm cười tự giễu, gắp một miếng sườn từ trong canh sườn: “Bạn trai của tôi biết tôi từng ngủ với vài người, anh ta tức giận, nhưng cũng không phải giả vờ là không biết..


Bình Luận (0)
Comment