Tàn Độc Lương Duyên

Chương 907

Nhưng Hướng Thu Vân nhìn cửa phòng bệnh đóng lại thì ánh sáng trong mắt biến mất, đột nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.


Ngoại trừ ông cụ Hạ biết cô còn sống cũng chỉ có người bạn bác sĩ Lục này.


Nếu như hai tháng sau anh ta đi mà nhà họ Hạ vẫn chưa giải quyết được nguy cơ, vậy thân phận của cô không thể công bố ra ngoài. Đến lúc đó, người biết cô không phải là Quan Tương mà là Hướng Thu Vân chỉ còn ông cụ Hạ.


Vệ sĩ đi qua khóa cửa lại, ông cụ Hạ và hai vệ sĩ khác ra khỏi nhà vệ sinh.


“Người đó là Lục Ngôn Sâm? Quan hệ của cô và cậu ta không tệ nhỉ?” Ông cụ Hạ nhìn cửa đóng chặt thì như có điều suy nghĩ hỏi.


Hướng Thu Vân không nhìn ông ta: “Quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh mà thôi, ông nghĩ nhiều rồi.”


“Với địa vị của nhà họ Lục, nếu như cậu ta nói những manh mối đó với Vũ Hào thì Vũ Hào sẽ tin tưởng.” Ông cụ Hạ không nghe cô nói: “Cô gọi cậu ta lại đi, tôi. . .”


Hướng Thu Vân nhíu mày cắt ngang: “Bác sĩ Lục đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thể kéo anh ta vào chuyện nàyên trong, ông đừng nghĩ nữa.”


Cô có thể bỏ mạng, nhưng không thể liên lụy bạn bè.


Ông cụ Hạ không để ý đến cô, cầm gậy chống gõ mấy cái, tinh thần tốt hơn không ít.


“Bác sĩ Lục và thím Lưu có quan hệ tốt với tôi, nếu bọn họ biết sự thật thì sẽ giúp tôi.”


Hướng Thu Vân cảm thấy ông ta không có ý tốt: “Nhưng viện trưởng Ứng sẽ không để người khác kéo nhà họ Lục xuống nước, nếu ông không sợ mình bị lộ ra thì cứ việc làm.”


Ông cụ Hạ nghĩ đến nhà họ Lục là vì cảm thấy người nhà họ Lục có quan hệ tốt với cô, mà cô và ông ta đang ngồi cùng thuyền, nhà họ Lục sẽ không phản bội ông ta.


Nếu ông ta chưa chắc chắn về viện trưởng Ứng thì sẽ không mạo hiểm.


Ông cụ Hạ nhíu mày, cũng không biết không có suy nghĩ này hay là đổi ý: “Một nhà họ Lục nho nhỏ mà thôi, trước kia muốm ôm đùi nhà họ Hạ cũng không được. Tôi có ý định với bọn họ sao? Buồn cười!”


“Vậy thì tốt.” Hướng Thu Vân nói.


Thái độc của cô làm cho ông cụ Hạ không vui, ông ta đang muốn mở miệng thì một vệ sĩ chạy đến thấp giọng nói vài câu, sắc mặt của ông ta thay đổi.


“Cậu có chắc không?” Giọng ông cụ Hạ quá cao, thậm chí có chút chói tai.


Hướng Thu Vân nhìn qua, chuyện gì có thể làm cho ông cụ Hạ từng ‘Chết’ qua một lần lại khiếp sợ như thế, chuyện gì xảy ra?


Vệ sĩ còn muốn nói thầm với ông cụ Hạ thì bị mắng: “Cậu muốn nói gì cứ nói, hiện tại không có chuyện gì mà cô ta không thể nghe.”


Cô ta là chỉ Hướng Thu Vân.


Vệ sĩ đứng thẳng nói ra: “Là thật. Người của chúng tôi nói hiện tại chính phủ thành phố D giao hạng mục kia cho tập đoàn Giang Thị, mà còn thanh toán trước thời hạn.”


“Mà hạng mục của chính phủ trước đó cũng đã thanh toán trước, nếu như không có gì bất ngờ, vấn đề tài chính của tập đoàn Giang Thị đã được giải quyết.”


Thời gian trước tập đoàn Giang Thị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chẳng qua bởi vì tài chính có vấn đề, lại không ai giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment