Tàn Độc Lương Duyên

Chương 947

Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của mình trong đôi mắt anh, cơ thể hơi cứng lại, vô thức muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh siết lấy eo cô, cạy mở môi của cô, hôn sâu từng chút một. Mọi thứ của cô đều khiến anh trầm mê, hô hấp anh hơi nặng, đáy mắt nhuốm đầy dục vọng, bàn tay luồn vào vạt áo cô.
Chạm vào đâu cũng là sẹo, tay anh run rẩy, thu lại, trái tim nặng trịu.
Nhiều vết thương như thế, lúc ấy cô đau đớn biết nhường nào?
Anh đột nhiên dừng lại, trong mắt Hướng Thu Vân thoáng hiện nét buồn bã, tránh né nụ hôn của anh, “Có phải. . . rất xấu xí không?”
“Không xấu, chỉ là vết thương còn chưa lành, sợ làm em đau.” Nhìn dáng vẻ hèn yếu của cô khiến trái tim anh đau đáu.
Anh xoay mặt cô lại, hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói chứ dục vọng khàn khàn, “Sợ đau không? Anh muốn em.”
Khi giọng nói hạ xuống, anh đã hôn lên cổ cô, nhấm nháp.
Hướng Thu Vân mẫn cảm rút lại, mất mắt vừa rồi đã sớm bị quét sạch, “Bây giờ em… không tiện lắm.”
Trên người cô đầy vết thương, không thể cùng anh được.
“Không phải sợ anh ghét bỏ em sao? Để anh chứng minh nhé? Hử?” Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng đẩy cô lên giường bệnh, vén chiếc áo bệnh nhân của cô lên, hôn xuống chỗ cao ngất trên người cô.
Cơ thể hai người gấp gáp dính chặt lấy nhau, Hướng Thu Vân có thể cảm giác được phản ứng trên thân thể anh, anh không phải là người chỉ nói ngoài miệng, là thật sự muốn chứng minh cho cô thấy.
Nội tâm cô vừa chua vừa xót, xấu hổ vô cùng, “Vũ Hào. . .ưm. . .”
Anh tháo móc áo lót của cô, không chút trở ngại hôn lên nhưng chỗ nhạy cảm của cô, cô vô thức nắm lấy tóc anh, cơ thể căng lên, cổ họng phát ra âm thanh hổn hển mê người.
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, khóe môi hơi cong lên, nút lấy cổ của cô liên tục, giọng khàn khàn, “Em muốn.”
Anh liếm đôi môi vì hôn mà hồng hào, ngón tay chui vào quần cô.
“Đừng. . . bây giờ em thật sự không tiện. . .” Mặt mày Hướng Thu Vân đỏ bừng nắm lấy tay anh, lời còn chưa dứt liền nghe thấy cửa lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
Đồng tử cô co lại, còn chưa kịp phản ứng, Hạ Vũ Hào đã lật cơ thể cô lại, nằm bên cạnh cô, sau đó cầm tấm chăn đắp lên người cả hai.
Vừa làm xong nhưng chuyện này, người mở cửa cũng bước vào.
Hướng Quân đi đằng trước, Chu Hồng ở phía sau, giải thích, “Chuyện này tôi không tự quyết được, hay là cô nói với Thu Vân đi.”
Anh nói xong, mới nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào năm trên giường bệnh, kinh ngạc nói: “Sao hai người lại nằm trên giường, không chật sao?”
Giường bệnh đều là giường đơn, nếu hai người cùng ngủ sẽ rất chật chội.

Bình Luận (0)
Comment