Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 25

Sơ Trừng vẫn còn đắm chìm vào chủ đề vừa rồi, cậu như đang suy nghĩ gì đó.

Dọn bàn xong, Dụ Tư Đình cúi đầu nhìn cơm mang về trong tay cậu và hỏi: “Thầy ăn gì thế?”

“Cơm với đồ mặn bình thường thôi.” Sơ Trừng cầm lên cho hắn xem: “Mấy quán quanh đây tôi ăn ngán rồi nên chọn bừa một chỗ.”

“Thầy muốn ăn cơm chung không?” Dụ Tư Đình nghe được câu trả lời thì lập tức mời một cách rất tự nhiên.

Sơ Trừng không ngờ hắn lại hỏi như thế, cậu chần chờ: “Ăn trong văn phòng không ổn lắm nhỉ?”

“Không sao đâu, tổ tôi không ai qua đây ngủ trưa.” Dụ Tư Đình nói đến đây thì khựng lại, sau đó hắn nhìn Sơ Trừng với vẻ mặt bình tĩnh: “Hẳn là thầy biết chuyện này rồi.”

Là sao?

Sơ Trừng lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng theo phong cách của đại ca thì cậu hiểu ngay – lúc trước cậu từng đến Tổ Toán để gửi cho hắn lá thư nặc danh đúng vào buổi trưa khi xung quanh không có ai.

Người này không độc mồm độc miệng một ngày thì toàn thân bứt rứt!

Đôi mắt vốn trong trẻo và sáng ngời của giáo viên phó chủ nhiệm hiện lên nỗi oán hận.

Dụ Tư Đình nhạy bén bắt được: “Trông thì có vẻ thầy nhớ ra rồi.”

Vì có quá khứ đen tối mà Sơ Trừng cãi không lại, cậu chỉ có thể lựa chọn chiến thuật rút lui và cầm hộp đồ ăn quay đi: “Thầy Dụ ăn thong thả nhé.”

Thầy liệu mà ghim suốt đời đi, không ai chơi với thầy đâu.

“Này, tại tôi ấn tượng sâu sắc thôi mà.” Thấy Sơ Trừng sắp rời đi, Dụ Tư Đình vội vàng mỉm cười thuyết phục người ta ở lại: “Cá dưa chua Tứ Xuyên của Thịnh Đạt ngon nhất Đình Châu đó, ngon hơn cả canh cá của ông Triệu nữa, thầy không ăn thử sao?”

Gần đây trời mưa liên tục, đây quả thực là thời tiết rất thích hợp để ăn món này, nhưng nếu ở lại lãnh địa của tên này thêm nữa thì không biết cậu sẽ phải chịu đựng hắn đến mức nào.

Sơ Trừng vẫn muốn từ chối, thế nhưng nhưng cậu chưa kịp lên tiếng thì ngoài phòng văn phòng đã có tiếng nói.

“Cậu gọi con cá to dữ vậy, con ra ngoài cổng lấy đồ ăn mà mệt luôn đó, hai người mình ăn cũng không hết đâu nhỉ?”

Lộc Ngôn bước vào với một túi đồ ăn trông khá nặng trên tay, cậu nhóc chăm chú nhìn người trong văn phòng và nuốt lại câu chửi thề; cậu nhóc như tỉnh ngộ: “À, hỏi sao, thì ra cậu còn mời thầy Sơ nữa.”

Sơ Trừng: …

Xem ra lời mời này không phải hứng thú nhất thời, Dụ Tư Đình hẳn đã đoán được rằng với cái tính của cậu thì cậu sẽ không xuống căn tin nếu không có Chu Cẩn.

“Con mang qua đây đi.” Dụ Tư Đình không trả lời Lộc Ngôn mà chỉ kéo ghế cho thầy Sơ.

Thật khó để từ chối lòng hiếu khách như vậy, thế là cậu đành ngồi xuống.

“Nóng, để tôi làm.” Dụ Tư Đình nhờ cháu trai bày hai món ăn kèm, phần còn lại thì hắn tự mình xử lí.

Cá nấu dưa chua trong túi được đi kèm với một tô giữ nhiệt lớn, lại còn được tặng cả chén và muỗng sứ; Sơ Trừng chỉ từng thấy những dụng cụ ăn uống đầy đủ như vậy khi gọi đồ ăn mang về từ mấy quán lẩu.

Dụ Tư Đình thoáng nhìn thấy vết mực trên đốt ngón tay của Lộc Ngôn thì lập tức kéo cậu nhóc đang định ngồi xuống lên: “Rửa tay đi đã.”

“Dạ, dạ, dạ.” Lộc Ngôn chạy ra ngoài với vẻ hăng hái vì sắp được ăn ngon.

“Tranh thủ còn nóng, thầy ăn thử đi.” Dụ Tư Đình đổ đầy một chén nước canh và cá rồi đưa cho Sơ Trừng.

Sơ Trừng không nhận: “Thầy đưa cho Lộc Ngôn trước đã, khó lắm nó mới được quyết định bữa trưa ăn gì.”

Dụ Tư Đình thẳng thừng đặt chén canh vào tay cậu, bất đắc dĩ hỏi: “Thầy xem thằng nhóc đó lanh như vậy thì có giống bị tôi ngược đãi không?”

Đương nhiên là không giống.

Thầy Dụ xếp hàng mua đồ ăn sáng, ở lại đến khuya để giải đề rồi sửa bài cho cậu nhóc; trong tuần thì đưa đón đi học, cuối tuần thì chở đi bơi và đi xem phim.

Là một người cậu thì cách hắn toàn tâm toàn ý như thế càng giống một người ba.

“Ý tôi không phải vậy, nhường thằng nhóc thôi.” Sơ Trừng nheo mắt mỉm cười, cậu không thể từ chối lòng tốt của hắn nên cầm muỗng lên nếm thử.

Cá tươi ngon, nước súp đậm đà hương vị, mùi thơm tiêu Tứ Xuyên hơi tê và cay; đúng là thương hiệu nổi tiếng lâu đời, ngay cả món ăn mang đi mà cũng không giảm tiêu chuẩn.

“Món canh lần trước đã ngon mà lần này còn ngon hơn.” Sơ Trừng khen từ tận đáy lòng.

Lộc Ngôn bước vào vẩy mấy giọt nước trên tay, tình cờ nghe được câu nói này thì nghi hoặc liếc nhìn hai người: “Các thầy đi ăn canh cá mà không dẫn con theo hả?”

Sơ Trừng giải thích: “Hồi lễ Quốc Khánh, lúc đó con không có ở đây.”

“Ồ.” Lộc Ngôn lấy khăn giấy lau tay rồi ngồi xuống trả lời: “Lúc đó con ra ngoài chơi với dì ba.”

Dì ba?

Sơ Trừng nghe xong quay sang Dụ Tư Đình, tò mò hỏi: “Thầy Dụ chẳng phải có một chị thôi hả?”

“À, tôi có hai chị.” Dụ Tư Đình bắt đầu vớt thịt cá đưa cho Lộc Ngôn: “Nó là con của chị hai tôi, còn chị ba thì thầy gặp rồi.”

“Tôi gặp rồi?” Sơ Trừng không có ấn tượng gì về chuyện này.

Dụ Tư Đình nhắc lại: “Đêm ở Bắc Kinh, chị ấy lái xe của tôi đến trước quán bar Bách Hối.”

Mấy từ khóa giúp Sơ Trừng xâu chuỗi kí ức lại với nhau, cuối cùng cậu cũng nhớ ra.

“Thì ra người say lần đó là chị ba của thầy.”

Khi ấy một đám bạn cùng phòng đã đưa ra nhiều suy đoán vô cùng kịch tính về mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng ở những lần tiếp xúc sau đó Sơ Trừng cảm thấy thầy Dụ rất nghiêm túc và không bê bối nên hoàn toàn quên mất.

Bây giờ xem ra không ai đoán đúng cả.

“Chị ấy là một tiểu thuyết gia tự do sẵn sàng trải nghiệm mọi loại cuộc sống, việc chị ấy say xỉn ở nhiều nơi khác nhau là điều bình thường.”

Câu trả lời của Dụ Tư Đình lí giải vì sao lần đầu hai người gặp nhau lại có tình huống khó xử như vậy.

“Chẳng trách lúc nghe điện thoại thầy có thể bình tĩnh hỏi địa chỉ như vậy. À, nhân tiện…” Sơ Trừng đang nói thì đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu đặt chiếc chén sứ trong tay xuống, lấy điện thoại di động trong túi áo khoác ấn mấy cái.

Gần như cùng lúc, màn hình điện thoại di động của Dụ Tư Đình đặt trên bàn sáng lên.

[Chuyển khoản WeChat đang chờ xử lí.]

“Gì vậy?” Dụ Tư Đình nhìn người vừa chuyển tiền cho hắn với ánh mắt khó hiểu.

Sơ Trừng đáp lại: “Hôm đó tôi nhặt được tiền dưới gầm xe nhưng chưa có cơ hội trả lại, thầy nhắc rồi tôi mới nhớ ra.”

“Chị ấy ném tiền của bản thân mà, thầy nhặt được thì không cần trả lại tôi đâu.” Dụ Tư Đình cười gửi lại: “Nói chuyển là chuyển vậy hả? Tôi tưởng thầy chuyển tiền mừng cho Chu Cẩn nhưng chuyển nhầm cho tôi.”

Sơ Trừng lại cạn lời trước câu nói của tên này.

Cậu với Chu Cẩn là anh em, đồng nghiệp, bạn cùng phòng, dù lương thấp cũng không tới mức mừng cưới một trăm tệ chứ?!

“Hai thầy gặp nhau ngoài trường học nhiều như vậy hả? Gì mà ném tiền ra đường?” Lộc Ngôn ngồi im lặng ăn canh chú ý đến vấn đề này thì bị sốc và hỏi với đôi mắt trừng to.

Dụ Tư Đình hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà dì ba của con không làm được? Sau này con bớt đi chơi với dì ấy đi, kẻo lại chọc tức cậu la con.”

“Không thèm, dì ba thương con nhất.” Lộc Ngôn đương nhiên bênh vực người chịu dẫn mình đi chơi, cậu nhóc không cần suy nghĩ mà vặn lại, nhưng sau vài giây ngập ngừng thì cậu lại thành khẩn nói thêm:

“Nhưng trong nhà có người viết sách cũng không hay lắm, biết đâu mình lại trở thành nguồn cảm hứng sáng tác của dì.”

“Ừ.” Sơ Trừng đáp lại, một nụ cười vô thức hiện trên lông mày cậu.

Cậu không nói tiếp nữa, sau khi ăn canh cá ấm bụng, cậu cúi đầu lặng lẽ ăn bữa trưa.

Tuy Lộc Ngôn không hiểu nhưng Dụ Tư Đình lại hiểu được sự đồng cảm ý nhị này.

Có lẽ không ai hiểu rõ chuyện mình thành nguồn cảm hứng viết sách hơn công tử nhỏ nhà họ Sơ.



Tác giả có lời muốn nói

Dụ Tư Đình: Anh đọc sáu tập rồi.
Bình Luận (0)
Comment