Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 43

Thấy khách đến thăm đã được chiêu đãi, Dụ Tương khẽ cúi đầu nói: “Mấy đứa cứ nói chuyện đi, chị xin phép đi thay quần áo.”

Những người còn lại bước vào sảnh.

“Sao ồn ào thế?” Nhân vật chính của buổi sinh nhật hôm nay thò đầu ra khỏi cầu thang xoắn ốc, thấy mọi người đang đứng trong sảnh thì kinh ngạc hét lên: “Thầy Sơ!”

Sơ Trừng mỉm cười với cậu nhóc: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Đứa nhỏ cao lớn chạy ra chào hỏi, khi nhìn thấy hộp bánh trên tay thầy mình, cậu cười càng tươi hơn: “Thầy mua tặng con hả?”

Sơ Trừng đáp lại: “Tất nhiên.”

“Cám ơn thầy Sơ.” Lộc Ngôn nhân cơ hội đón Sơ Trừng ngồi ở sofa ở phòng khách.

Bánh kem cậu mua, thầy ấy chỉ xách giúp thôi!

Dụ Tư Đình nhìn thằng nhóc này nhiệt tình như thế, hắn lại nhớ đến lời thề ‘quân tử’ với người nào đó, vậy là hắn nuốt lại lời nói vừa đến đầu môi.

“Mấy đứa ngồi chơi đi, sắp được ăn cơm đấy, để chị xem nhà bếp chuẩn bị tới đâu rồi.” Dụ Thần thấy cảnh tượng mọi người hòa hợp thì lập tức liên tưởng đến cách bọn họ tương tác với nhau ở trường, có vẻ hai người này rất hợp tính hợp nết.

Sơ Trừng ngước nhìn Dụ Tư Đình.

Đối phương lập tức hiểu ý, hắn gọi Dụ Thần đang chuẩn bị rời đi: “Hôm nay dì Trần có tới không?”

Dụ Thần gật đầu: “Có, chị định cho dì nghỉ thêm để về sớm đón Tết và chăm sóc cháu nhưng dì lại nói hôm nay là sinh nhật Tiểu Ngôn, cứ khăng khăng phải tổ chức cho nó một bữa tiệc thì mới nghỉ được.”

Dụ Tư Đình gật đầu: “Dì Trần chu đáo quá, mấy năm nay mỗi lần tổ chức sinh nhật cho nó ở nhà là dì đều tự tay chuẩn bị.”

“Con làm khổ dì ấy ghê, lúc con bị viêm dạ dày ruột, dì ấy tới tận Đình Châu để nấu canh cho con bồi bổ sức khỏe.” Lộc Ngôn rất tự hào về điều này.

Dụ Tư Đình xoa đỉnh đầu cậu nhóc: “Sắp ăn cơm rồi, vào nhà dọn mấy hộp quà bày biện lung tung rồi thay đồ đi. Nhìn con dơ quá, chơi bùn đất hay sao vậy? Lại còn đến gần thầy Sơ nữa chứ.”

Lộc Ngôn nhìn xuống thì thấy quả thật có những mảnh vụn như bùn hoa dính trên mặt trước áo hoodie, cậu nhóc lẩm bẩm: “Dì ba đó, dì kêu con mở blindbox cho dì rồi nói gì mà có ngọc quý, con mở ra thấy toàn mấy mảnh pha lê giả trân.”

“Này? Thằng nhóc này còn dám ụp nồi cho dì? Con chê ngọc là đồ cổ nên không quý bằng kim cương, mấy cái này con gắn vào bút làm bài thi đi, lỡ bị mất thì báo công an tìm lại cho dễ.” Dụ Thần khoanh tay mỉm cười.

Lộc Ngôn vặn lại: “Ít nhất cũng không phải mảnh pha lê chứ…”

“Thôi, em được nghỉ ở nhà mà cũng phải giải quyết mèo chó đánh nhau như con nít tiểu học thế này à?” Dụ Tư Đình giúp hai người ‘đình chiến’, sau đó vừa bênh vừa trách Lộc Ngôn: “Đã nói con đừng chơi với chị ấy rồi, người ta có tốt đẹp gì đâu?”

Dụ Thần nghe vậy lập tức tặc lưỡi và không thể duy trì hình tượng chị ba trưởng thành nữa, cô cười giả lả rồi nhéo tay em trai mình.

“Đừng đụng vào em.” Dụ Tư Đình khinh thường đẩy cô ra, sau đó nói với Lộc Ngôn đang ăn vạ: “Con đi đi.”

“Dạ.”” Lộc Ngôn ngoan ngoãn đứng sang một bên rồi lên lầu: “Thầy Sơ ngồi xuống đi, lát nữa con quay lại.”

Dụ Thần vốn đã quen với ánh mắt lạnh lùng khó ưa của em trai nên không để ý, cô quay người đi về phía nhà ăn.

Dụ Tư Đình nhìn Sơ Trừng: “Tôi với thầy đi qua đó luôn.”

Sơ Trừng đáp ‘ừ’.

Những món quà khác Sơ Trừng mang theo vẫn để ở tiền sảnh, cậu chỉ lấy riêng đồ dùng cho em bé, Dụ Tư Đình đưa cậu vào bếp gặp chuyên gia dinh dưỡng của gia đình.

Dì Trần trẻ hơn Sơ Trừng tưởng tượng, có vẻ chưa đến năm mươi tuổi, mái tóc ngắn rẽ ngôi trông thoải mái, thời thượng.

Sơ Trừng giải thích mục đích của mình nhưng đối phương có hơi ngạc nhiên.

Cuối tháng Mười Một khi cặp song sinh chào đời, dì đã xin nhà họ Dụ cho nghỉ phép nên chắc chắn không thể tới Đình Châu.

Tất nhiên dì Trần sẽ không thẳng thừng vạch trần lời nói của chủ nhà, nhưng dì cũng không cách nào nhận quà vì dì vốn chẳng có công gì cả, vậy nên dì chỉ có thể nhìn sang một bên để cầu cứu.

Vẻ mặt của Dụ Tư Đình vẫn bình thường: “Đây là thành ý của thầy Sơ chúc mừng gia đình dì có thêm thành viên mới, hôm nay dì cũng vất vả rồi nên xong việc thì cứ về sớm ạ.”

Dì Trần đã hiểu.

Ý của Dụ thiếu gia là mặc dù có vấn đề nhưng quà thì là thành ý, dì có thể nhận mà không cần nghĩ nhiều. Chuyện riêng tư của chủ nhà thì dì càng không nên nhúng tay.

“Mấy món này đẹp quá, khó cho mấy đứa phải lựa chọn kĩ càng, vậy thì dì xin nhận lấy.”

Dì Trần chân thành cảm ơn thầy Sơ rồi nói một lát nữa sẽ có thể ăn tối.

“Vậy dì cứ làm việc, con không làm phiền dì nữa.” Sơ Trừng mỉm cười gật đầu.

Nhìn Dụ Tư Đình dẫn khách ra khỏi bếp, Dụ Thần vẫn tựa lưng vào tường trầm tư. Cô mơ hồ nhớ rằng đúng là cô đã nhận được cuộc gọi của thiếu gia nhà họ Dụ, thế nhưng…

Dựa vào sự hiểu biết của cô về em trai mình, Dụ Thần nhanh chóng hiểu ra chuyện ngay. Xem ra quà của thầy Sơ được tặng cũng không sai, bởi lẽ cậu đúng là đã ăn món canh bổ dạ dày độc quyền của dì Trần.

Có lẽ cô vừa hóng hớt được chuyện gì đây, chị ba nhà họ Dụ đứng đó cười thầm, vừa rồi Dụ Tư Đình đã nói gì mà chúc mừng gia đình có thêm thành viên mới ấy nhỉ?

Lời này thực sự rất hay, thằng em của cô thế mà cũng nói ra được.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Dụ Tương và Lộc Ngôn lên lầu thay quần áo cũng đã quay lại ngồi xuống.

Bình thường nhà có ít người ăn cơm nên không có ai có chỗ cố định, Sơ Trừng bị kẹp giữa Lộc Ngôn và Dụ Tư Đình, còn Dụ Thần và Dụ Tương ngồi đối diện nhau.

Trong nhà họ Dụ cũng không có quy định không được nói chuyện trên bàn ăn, Dụ Tương kể cho Sơ Trừng nghe về tuổi thơ của Lộc Ngôn đến độ khá thân thiết, nhưng ba người còn lại ngồi cùng bàn lại không mấy vui vẻ.

Lộc Ngôn không vui vì lịch sử đen tối của mình, Dụ Thần không vui vì mình không hào sảng được như chị, còn Dụ Tư Đình… Có lẽ là bởi cảm giác tồn tại của hắn trước giờ trên bàn ăn vẫn luôn thấp.

Dụ Thần liếc nhìn em trai, ra hiệu bằng ánh mắt rằng ‘em có cách nào ngăn bọn họ tạo ra bầu không khí như thể bạn bè sang thăm nhà không’ nhưng hắn lại phớt lờ cô.

Dụ Thần trợn mắt nhìn hắn, khi quay sang khách, cô mỉm cười tươi như hoa: “Thầy Sơ, chị có chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ ngại mất lịch sự.”

Sơ Trừng dừng đũa: “Không sao, chị hỏi đi.”

Dụ Thần nói thẳng: “Chị hơi tò mò về mối quan hệ giữa thầy Sơ với học giả Sơ Lệ Ninh.”

Thực ra hỏi như vậy cũng không mất lịch sự vì Sơ Trừng đã sớm đoán được mình sẽ bị hỏi thôi, suy cho cùng thì cậu mang theo quà ông bô chuẩn bị tới đây mà.

Cậu nhẹ nhàng đáp: “Dạ ba của em.”

“Thì ra là vậy, có vẻ chị đoán đúng rồi.” Dụ Thần cười rồi thẳng thắn nói: “Thật ra chị với ông ấy cũng có quen biết, cuốn tiểu thuyết mới nhất của chị may mắn được kí với nhà xuất bản vừa cho ra mắt quyển sách của ông Sơ, ông ấy cũng hứa sẽ viết lời đề tặng trên sách của chị.”

Sơ Trừng đáp lại: “Ra là trùng hợp như thế, khi nào sách của cô Dụ ra mắt thì em phải tìm đọc thôi.”

Cô Dụ?

Dụ Tư Đình ngừng ăn. Gọi mà tự nhiên thế nhỉ, ai cũng là giáo viên hết hay gì?!

Sơ Trừng cũng gọi Dụ Thần là ‘Dụ lão sư’ nên Dụ Tư Đình quạu =)))))

Dụ Thần cười đến là rộng lượng, cô cúi đầu xuống, ánh mắt vô thức liếc nhìn người đối diện vẻ mặt càng cộc cằn, cô như đang muốn nói ‘thấy chưa, chị cũng tự tìm chủ đề nói chuyện được’.

“Tạm thời thầy chưa đọc được đâu, một nhà văn nào đó cứ trì hoãn viết bản thảo trong một thời gian dài vì hết thời, ngày nào cũng bị biên tập viên bám theo như đòi nợ, vậy là người ta ru rú ở nhà nổi khùng nổi điên, rượu chè be bét, lại còn lừa gạt cháu trai mở blindbox nữa.” Dụ Tư Đình đặt một miếng đậu bắp lên đ ĩa, hỏi với giọng bình tĩnh: “Cô Dụ cảm thấy thế nào về tác giả này?”

Dụ Thần: …

Cô thực sự thắc mắc tại sao thằng em cô đã đi làm được năm năm mà không có ai xé miệng hắn ra.

Không khí bàn ăn trở nên căng thẳng mãi cho đến khi dì Trần bưng nồi canh từ trong bếp ra.

“Cơm nước tối nay lên đủ rồi, mọi người cứ ăn thoải mái nhé, cần gì thì cứ nói với các dì.” Dì cúi đầu nhìn Lộc Ngôn bên cạnh: “Dì chúc Lộc Ngôn sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn dì.” Ở nhà Lộc Ngôn thích uống canh bổ dạ dày nhất, cậu cầm chiếc muỗng sứ trên bàn múc một chén cho Sơ Trừng trước: “Thầy Sơ ăn thử món này đi, canh gà ác mạch môn yêu thích của con.”

Sơ Trừng cúi đầu nhìn chiếc chén nhỏ trên tay mình, trông nó giống hệt chén canh cậu đã ăn khi nhập viện nhưng có thêm ít đảng sâm, long nhãn, hoàng kì và kỉ tử, màu sắc tươi sáng khiến người ta phải ch ảy nước miếng.

Dụ Thần cũng múc một chén canh rồi dùng muỗng khuấy nhẹ nhàng; đồng thời cô không quên trả thù em trai mình, thế là cô nhàn nhã nói: “Canh này ngon thật, tay nghề của dì Trần thì chắc thầy Sơ cũng quen rồi.”

Sơ Trừng cúi đầu uống hai hớp, trong đôi mắt trong veo chợt lóe lên một tia lạ lùng.

Món canh này…

Lưỡi của cậu nếm đồ ăn rất tinh nên thậm chí có thể cảm nhận được sự khác biệt về tài nghệ và nhiệt độ. Chén canh gà ác trước mặt cậu tuy thanh đạm nhưng lại vô cùng thơm ngon đậm đà, nó không giống như những chén canh cậu từng nếm trước đây.

Sơ Trừng hơi nghiêng đầu thấy Lộc Ngôn ăn một cách tự nhiên như không có chuyện gì, cậu đành phải trấn áp sự nghi ngờ này.

Bữa tối đã gần xong, mọi người bắt đầu cắt bánh; sau khi bài hát sinh nhật vang lên, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng êm dịu tiếp tục phát ra từ loa ở sảnh trước, chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng màu cam ấm áp tạo nên bầu không khí thoải mái.

Lộc Ngôn rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, ngay sau khi vết thương vừa lành lại, cậu nhóc đã quên mất nỗi đau mở blindbox với dì, thế nên cậu nhóc lại bị lừa mở ra một cái chậu đất.

Dụ Tương, Dụ Tư Đình với Sơ Trừng cùng nhau trò chuyện trên ghế sofa.

Trong lúc chị hai đang trả lời điện thoại công việc, Dụ Tư Đình tựa vào tay vịn bên kia ngồi hơi gần Sơ Trừng, hắn ý nhị nói thầm: “Tôi nói rồi mà, chị tôi rất thích trò chuyện với thầy.”

Sơ Trừng cũng nghiêng đầu: “Thầy đâu phải là giáo viên duy nhất được phụ huynh quý mến.”

Dụ Tư Đình như tự bắn vào chân mình, hắn không nói nên lời mà chỉ có thể mỉm cười nâng li rượu đỏ còn dở lên lặng lẽ uống.

Đêm càng tối, Sơ Trừng chuẩn bị tạm biệt.

Dụ Tư Đình cũng đứng lên, hắn vô thức nói: “Để tôi đưa thầy về.”

Sơ Trừng nhìn lại chiếc li rỗng trên tủ kính, cậu nhắc nhở: “Thầy Dụ, thầy mới uống đó.”

“Thì…”

“Là giáo viên thì phải tuân thủ pháp luật.” Không đợi đối phương kịp nghĩ ra câu trả lời, Sơ Trừng cười như trêu chọc: “Để tôi bắt taxi, thầy ghi địa chỉ giúp tôi là được.”

Dụ Tư Đình lấy điện thoại ra: “Ừ.”

Người lái xe trực tuyến đã nhận chuyến và mười phút sau là đến ngay; Sơ Trừng tạm biệt hai chị lớn nhà họ Dụ, Dụ Tư Đình với Lộc Ngôn cùng ra cửa tiễn cậu.

Đêm mùa đông lạnh buối, hai người tiễn khách không mang áo khoác nên đi chưa được bao lâu đã bị Sơ Trừng đuổi ngược vào nhà.

Dụ Tư Đình đẩy cánh cửa nhà không khóa, chưa vào đến trong mà hắn đã ngửi thấy mùi rượu mạnh nồng nặc, thế nhưng lúc nãy trên bàn ăn bọn họ chỉ uống rượu nho.

Hắn cau mày: “Sao chị lại uống rượu nữa? Chị nói chị cai rồi mà?”

“Giả vờ làm người khác mệt quá.” Dụ Thần cầm chai whiskey thủy tinh trong tay uống một ngụm lớn, cô đá văng đôi dép lê, xé toạc chiếc áo khoác sơ mi dài rồi nằm vật xuống ghế sofa, sau đó cô gác đôi chân trắng lên bàn cà phê.

Dụ Tư Đình trầm giọng nói: “Em kể hết rồi, người ta cũng từng thấy chị say bí tỉ trên đường nên chỉ không cần phải giả vờ đức hạnh làm gì.”

“Chị sợ hù chết con nhà gia giáo người ta chứ sao? Người đâu mà vừa ngoan vừa đẹp trai.” Dụ Thần say rất nhanh, lúc này cô vuốt mái tóc dài, đang nói thì vẻ mặt ‘si tình’ lại biến thành khinh bỉ: “Thế mà em dám dẫn nó tới nhà mình, em xứng đáng sao? Hức… Chị hai xứng đáng sao?”

Chị hai nhà họ Dụ đột nhiên bị réo tin đang ngồi một bên để phản hồi tin nhắn công việc, chị không rảnh để ý đến chuyện khác.

Dụ Tư Đình lấy chăn định đắp cho người chị say quắc cần câu của mình nhưng lại bị cô ôm lấy.

“Hôm nay là ngày vui nên chị không cai đâu, em trai duy nhất của chị dắt một người đàn ông về nhà nhân dịp kỉ niệm mười năm nó come out; sau ngần ấy năm thì cuối cùng em cũng có mục tiêu, nếu không thì chị chẳng biết em gay thật hay giả.”

Dụ Thần còn nhớ hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Ngôn, ba Dụ cười vui vẻ và ngồi dưới sàn hát chúc mừng sinh nhật cháu trai, ông còn tuyên bố mình muốn thêm một đứa cháu gái.

Sau đó đứa con trai duy nhất của ông – năm ấy hắn mới mười tám tuổi, nói với ông rằng: “Ba dẹp ước mơ này đi.” Ông tức giận tới mức suýt ngất xỉu tại chỗ.

“Buông ra.” Dụ Tư Đình ngửi thấy mùi rượu trên ngực mình thì khinh bỉ nghiêng đầu.

“Không buông đâu.” Dụ Thần túm tóc hắn và tiếp tục lèm bèm: “Nhưng em phải nắm bắt cơ hội, đừng nghĩ chỉ cần rửa tay nấu canh cho người ta là đủ vì tay nghề nấu nướng của dì Trần không phải dạng vừa đâu. Xem em trên bàn ăn là biết em còn chưa bắt đầu ‘cầm cưa’ rồi, mặc dù ba tức giận tới mức đi nước ngoài nhưng ít nhất chị cũng ủng hộ em…”

Dụ Tư Đình vùng vẫy hồi lâu mới thoát khỏi sự ‘giam cầm’ của cô, hắn cau mày lạnh lùng đáp lại: “Em đâu có làm ba giận tới mức ra nước ngoài. Không lo đi học ở Stanford mà làm nhà văn tự do rồi viết tiểu thuyết bí ẩn, lúc nào cũng trải nghiệm cuộc sống để tìm cảm hứng và mơ mơ màng màng rồi đau khổ.”

“Không phải chị, phải là chị hai mới đúng!” Dụ Thần đột nhiên chỉ tay vào Dụ Tương: “Chưa tốt nghiệp đại học, chưa cưới xin gì mà đã đẻ ra đứa con, ông bô hỏi ba ruột của nó là ai thì luôn miệng kêu không biết; học được nửa đường thì đổi chuyên ngành và sống chết học Tài chính để về tiếp quản công ty. Ba thì lúc nào cũng hậu thuẫn con đường sự nghiệp của chị hai để xoa dịu nỗi đau tinh thần của con gái yêu, kết quả là mới lên nằm quyền đã ‘thương địch một vạn, hại mình tám trăm’, lấy công việc kinh doanh của nhà mình để diệt trừ công ty của thằng cặn bã kia.”

Lách cách.

Trong phòng khách vang lên tiếng bẻ khớp ngón tay.

Sếp Dụ ghét nhất trên đời là người khác nhắc đến chuyện này, nhưng chị vẫn giữ được hình tượng lạnh lùng của mình và chỉ nhướng mi rồi nói: “Lộc Ngôn, đưa dì ba của con xuống hầm để xe cho nó tỉnh lại đi.”

“Dạ…” Giữa cuộc hỗn chiến giữa ba chị em nhà này, Lộc Ngôn đã cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình nhưng vẫn bị nhắc tên, vậy nên cậu nhóc đành phải căng thẳng bước tới.

“Đừng có đụng, đừng đụng vào tôi, đồ khốn khiếp.” Dụ Thần hét lên mấy tiếng mơ hồ, sau đó cuộn tròn trên ghế sofa và không cử động nữa.

Dụ Tư Đình đau đầu quá thể.

Nhưng hắn cảm thấy mình thực sự nên chụp một bức ảnh để ghi lại khung cảnh ngổn ngang trước mặt, đợi đến buổi kí tặng sách tiếp theo, hắn có thể giúp hàng triệu người hâm mộ sách nhìn rõ bộ mặt của cô Dụ thông thái và đoan trang.

Phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh.

Dụ Tương rời mắt khỏi màn hình máy tính, bình tĩnh nhìn em trai: “Nó nói thật không? Em thích thầy Sơ à?”

Dụ Tư Đình không trả lời thẳng: “Chuyện của em để em tự biết, các chị không cần lo.”

“Chị hiểu rồi.” Dụ Tương mỉm cười: “Khi nào cần nhà mình ra quà cáp gì thì nói, ngoại trừ phần tài sản của nhà họ Dụ trong tay em thì còn lại chị nắm hết, ông bô ở nước ngoài không làm gì được em đâu.”

Dụ Tư Đình bước đôi chân dài về phía trước, cúi xuống chai rượu từ tay Dụ Thần và bình tĩnh nói: “Em không có hứng thú với mấy thứ đó, thầy ấy cũng vậy.”

“Aha~” Lúc này người trên ghế sô pha đột nhiên ngồi dậy.

Lộc Ngôn giật mình: “Ơ kìa, dì ba sao vậy?”

“Cảm hứng đến rồi…” Dụ Thần chợt tỉnh lại như có phép lạ, cô vuốt thẳng mái tóc rối bù để chuẩn bị gõ chữ: “Tôi thề tối nay mình sẽ hoàn thành bản thảo.”

“Đứng lại, có chuyện chị vẫn phải nhắc lại với bọn em.” Dụ Tương đột nhiên lên tiếng, đôi môi đỏ mọng mấp máy nghiêm nghị nhìn các em mình, sau đó chị nói rõ ràng: “Ba không bỏ ra nước ngoài vì giận chị.”

Nói đến đây, chị cầm chiếc laptop trên bàn lên rồi lên lầu, bước chân chị như mang theo gió.

Dụ Tư Đình khịt mũi để lại lời nhắn trước khi quay về phòng: “Ba không giận em.”

“Ba cũng không giận chị mà…” Đôi mắt đẹp của Dụ Thần vẫn đờ đẫn sau khi uống rượu, cô quay sang người duy nhất còn sót lại ở sảnh.

Lộc Ngôn chợt lạnh sống lưng: “Dì nhìn con làm gì? Con đã bao giờ chọc giận ông ngoại đâu.”

“Thế là con ngoan nhất.” Dụ Thần duỗi tay tùy ý nựng mặt cậu nhóc, sau đó nửa tỉnh nửa mê tìm nước uống.

Lộc Ngôn thở dài như vừa thoát khỏi kiếp nạn, cậu nhóc nhìn quanh nhà họ Dụ đã bình yên trở lại.

Ước nguyện cho sinh nhật năm nay: Cho con một mợ út gả vào nhà này và không ‘bung lụa’…
Bình Luận (0)
Comment