Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 64

“Ừ là sao? Một bài hay hai bài?” Dụ Tư Đình lại ngồi gần hơn, hắn vẫn chăm chú nhìn cậu.

Áo sơ mi hắn không cài hai nút đầu nên để lộ toàn bộ cái cổ thẳng và hơi dài, yết hầu nhô cao gợi cảm của hắn chính là thứ vũ khí sắc bén khiến người ta không thể rời mắt.

Sơ Trừng nuốt khan, vô tình lấy ngón tay ấn nút cúp máy cuộc gọi với Từ Xuyên.

Dụ Tư Đình ngày càng đến gần hơn.

Để đảm bảo khoảng cách an toàn, Sơ Trừng vội vàng giơ li cà phê đá trong tay lên đưa ống hút vào môi đối phương.

“Một bài, tôi chọn.” Nói xong, cậu quay người lại đối mặt với máy hát, sau đó cậu chọn một bài hát trong danh sách và chuyển nó lên vị trí trên cùng.

“Được thôi.” Dụ Tư Đình vẫn nở nụ cười khó đoán rồi nhấp một ngụm cà phê.

Sau vài giây âm nhạc lại vang lên

Dụ Tư Đình giơ micro lên, ánh đèn nhấp nháy khiến đôi mắt sáng cũng cuốn hút như giọng hát của hắn. Giai điệu hay kết hợp với âm trầm từ tính và sâu lắng mang đến một sức lôi cuốn khó tả.

Rõ ràng là bài hát Sơ Trừng tự mình chọn nhưng lúc này cậu căng thẳng đến mức tim run lên, cậu không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, bọn họ có thể hiểu thấu nhau nhưng lại không vạch trần.

Hắn hát hết bài, Sơ Trừng là người lên tiếng trước: “Về thôi.”

“Thầy uống nữa không?” Dụ Tư Đình lắc li Espresso trên tay.

Sơ Trừng nhận lấy. Ban nãy cậu vừa hút một hơi rồi đưa cho hắn, bây giờ hắn trả lại, nếu uống có một xíu mà đã vứt thì quá lãng phí.

Hai người đi thang máy xuống lầu rồi đến tầng hầm để lấy xe.

Dụ Tư Đình vừa nói vừa thắt dây an toàn: “Mùa hè năm nay có vẻ nóng quá.”

“Vậy hả?” Sơ Trừng vẫn còn đỏ mặt vì cảnh tượng vừa rồi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tỏ ra thờ ơ.

Dụ Tư Đình mỉm cười, hắn nhìn khuỷu tay tựa vào mép cửa kính rồi nhắc nhở: “Tôi bật máy lạnh rồi, thầy đóng cửa sổ lại đi.”

“À…” Sơ Trừng rút tay lại, cậu nhấp một ngụm cà phê đá trong tay cho bớt xấu hổ. Cậu cứ hút như thế cho đến khi đáy cốc khô cạn, chỉ còn lại đá viên phát ra tiếng lạo xạo.

Khi hai người về Phồn Thiên Cảnh Uyển thì trời đã khuya.

Sơ Trừng tạm biệt trước rồi trở về phòng. Cậu dọn dẹp một cách qua loa, khi không nghe tiếng trong phòng khách nữa thì cậu mới bước ra; sau đó thầy Sơ nằm xuống ghế sofa, lấy đồ ăn vặt còn chưa hết của Lộc Ngôn ra rồi tiếp tục cuộc điện thoại dang dở.

“Lúc nãy đường truyền tự nhiên bị ngắt.” Sơ Trừng viện cớ với người ở đâu dây bên kia.

Từ Xuyên cũng không để ý: “À, tôi tưởng hai người tự nhiên có chuyện gì nên không buồn gọi lại, ông thấy tôi có tinh ý không?”

Sơ Trừng nói tiếp: “Ông nói chuyện nghiêm túc đi.”

“Tôi ngoan ngoãn không tranh sủng với thầy Bentley mà ông không vừa lòng à? Khó chiều thực sự.” Từ Xuyên bên kia điện thoại lẩm bẩm.

Sơ Trừng: …

Im lặng hồi lâu, Từ Xuyên tự mình phá vỡ thế cục: “Được rồi được rồi, không nói nhảm nữa, hôm nay tôi gọi là vì Thiệu Kỷ nhờ.”

Sơ Trừng hỏi: “Anh ấy sao vậy?”

“Hai ngày tới tôi với vợ chồng người ta tới cắm trại ở thị trấn Quan Tinh, chỗ đó cách Đình Châu không xa nên anh ấy hỏi tôi muốn dẫn ông đi không, tôi trả lời có khi thầy Sơ không có thời gian.” Từ Xuyên cười ha hả rồi nói: “Đó là câu trả lời của ông luôn đúng không?”

Sơ Trừng nghe ra ý tứ trong lời anh thì nghi hoặc hỏi: “Ông kể cho Thiệu Kỷ nghe chuyện của tôi à?”

“Ừ, nếu không thì tôi buôn chuyện với ai đây.” Anh Xuyên nói đến là đương nhiên: “Anh Thiệu nổi tiếng kín miệng, kể cho anh ấy cũng không lo chuyện bị đem đi nơi khác.”

Sơ Trừng đương nhiên hiểu rõ bạn nối khố của mình. Thiệu Kỷ không phải là loại người thích hóng hớt, nhưng cậu cảm thấy để cho cái tên mỏ hỗn này biết chuyện cũng chẳng hay ho gì.

“Ông có đi hay không?” Nói chuyện hồi lâu nhưng Từ Xuyên vẫn không nghe được câu trả lời mình mong muốn.

“Không, các anh tha em đi.” Sơ Trừng đáp mà không do dự.

Cậu gần như kiệt sức vì làm việc, leo Thái Sơn về lại đau lưng suốt hai ngày, vì thế cho nên nguyên tắc của cậu là không rời khỏi nhà trừ khi cần thiết.

Từ Xuyên đã biết trước nên không hề ngạc nhiên mà nói: “Được thôi, vậy ông cứ hú hí với thầy Bentley của ông đi, bọn tôi đi ngắm thế giới ngoài kia.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Sơ Trừng nằm ngửa trên sofa buông lơi bản thân, những lời Xuyên nói ban ngày khiến cậu có cảm giác như được khai sáng.

Trong tình yêu có thể có nồng nhiệt, nhưng cũng có thứ tình yêu ổn định và lâu dài. Sơ Trừng từng tưởng tượng ra tương lai của hai người, nhưng cậu không ngờ thứ tình cảm mới mẻ này lại khiến người ta vui vẻ nhanh đến vậy.

Sơ Trừng bình tĩnh chấp nhận chuyện này đến mức khiến cậu cũng thấy sốc, tuy không thể diễn đạt bằng lời nhưng cậu rất thích sự hợp ý tự nhiên giữa mình với thầy Dụ, cũng như thích sự gắn bó và những rung cảm xen lẫn trong đó.

Nhưng nếu như sau này mà rơi vào tình huống khó xử thì liệu hai người có thể trở thành bạn bè không? Bởi vì Sơ Trừng rất quý trọng mối quan hệ và cả con người kia nên cậu càng không muốn bị cuốn theo niềm hứng thú nhất thời.

Sơ Trừng nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng thở dài rồi lấy gối che mặt.

Một lúc sau có tiếng dép lê đến gần.

Sơ Trừng cảm giác được có người đứng bên cạnh nên mở gối ra, cậu thoạt nhìn nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc lộ ra từ góc nhìn ngược, cộng thêm cả hai chấm đỏ son ngay phía trên cơ bắp.

Dụ Tư Đình hình như vừa mới tập thể dục ở nhà xong, hắn mới tắm rửa trên người chỉ quấn một chiếc khăn trắng, mái tóc đen ướt sũng, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống.

Từ khi nào tên này đã có thói quen đi lại trong nhà mà không mặc quần áo nhỉ?

Thị giác Sơ Trừng bị đánh thẳng vào, cậu vẫn ngơ ngác nằm ngửa.

Bỗng một giọt nước từ quai hàm sắc bén của Dụ Tư Đình trượt xuống và rơi thẳng vào má Sơ Trừng.

Giọt nước ấy lạnh nhưng lại khiến lòng người ta nổi lửa.

Dụ Tư Đình đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau mí mắt dưới của cậu rồi nói: “Tôi tưởng thầy ngủ rồi nên sợ thầy không thở được.”

Cảm giác ngón tay hơi thô ráp ở gần sống mũi khiến lòng Sơ Trừng tê dại, cậu gần như nghẹn nước bọt của chính mình và nhanh chóng ngồi dậy.

“Tôi không có ngủ quên.” Sơ Trừng hoảng hốt giải thích.

Dụ Tư Đình vẫn giữ nguyên tư thế, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ hơi khó hiểu.

Sơ Trừng nói tiếp: “Có lẽ dạo này tôi ngồi bàn làm việc nhiều, ít vận động nên cổ hơi đau, nằm thế này sẽ dễ chịu hơn”.

“À.” Dụ Tư Đình hiểu rõ, hắn lấy khăn lau đi vết nước trên xương quai xanh của mình rồi hỏi: “Nếu cổ thầy cứng quá thì mai đi bơi không? Thời tiết đang nóng dần rồi, nước không lạnh đâu.”

Nhắc đến hồ bơi là đầu óc Sơ Trừng lập tức tưởng tượng ra một cơ thể đang bơi lội tự do trong làn nước xanh.

Cậu nhìn đường nét cơ ngực được người trước mặt phô diễn không chút dè dặt rồi hoảng sợ từ chối: “Ngày mai không được, tôi có hẹn đi cắm trại và ngắm sao với bạn.”

“Đột ngột quá vậy?” Dụ Tư Đình dừng lại và cố gắng tìm kiếm manh mối từ vẻ mặt của cậu: “Tôi chưa nghe thầy nhắc đến chuyện này.”

Sơ Trừng nói: “Ừ, bọn tôi vừa quyết định thôi.”

“Được rồi.” Dụ Tư Đình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hắn hơi thất vọng nhưng cũng không hỏi chi tiết: “Vậy tôi đi với Lộc Ngôn, thầy đi chơi vui nhé.”

Sơ Trừng vẫn đứng yên tại chỗ, cậu nở nụ cười hồn nhiên, hiền lành: “Ngủ ngon.”

Dụ Tư Đình đáp lại: “Chúc thầy ngủ ngon.”

Thấy bóng dáng hắn bước lên cầu thang, Sơ Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn WeChat cho Từ Xuyên.

[Mai đến đón tôi đi.]



Sáng thứ bảy, Sơ Trừng hiếm khi dậy sớm nhờ sự thúc giục của đồng hồ báo thức, cậu một mình thu dọn hành lí rồi rời khỏi Phồn Thiên Cảnh Uyển.

Một chiếc Mercedes-Benz GLC đã đợi sẵn ngoài cổng.

Sơ Trừng lên xe, ngoài Từ Xuyên ngồi ở ghế lái còn có Thiệu Kỷ và một cô gái trẻ với mái tóc ngắn trông rất hiền ngồi trên xe.

“Chị dâu ạ.” Sơ Trừng chào mỗi mình cô.

Vợ Thiệu Kỷ mỉm cười đáp lại: “Chào em, lâu quá không gặp.”

Từ Xuyên liếc nhìn gương chiếu hậu, bất mãn nói: “Cố tình ngó lơ bọn tôi luôn sao?”

Sơ Trừng nhìn chị dâu rồi nhìn Thiệu Kỷ đang thong thả gõ phím bên cạnh, cậu nói móc anh Xuyên: “Ông làm bóng đèn suốt chặng đường lái xe từ Bắc Kinh tới đây à?”

Từ Xuyên vừa lái xe vừa cạn lời quay lại: “Giờ có thêm ông rồi đó?”

Có điểm đến rõ ràng, xe rời khỏi nội thành Đình Châu sau khi đón Sơ Trừng, tiếp tục hướng về thị trấn Quan Tinh.

Buổi trưa xe địa hình đến nơi, tại đây đã nhiều người dựng lều ở khu cắm trại và chuẩn bị cho chuyến dã ngoại.

Sau khi sắp xếp, Thiệu Kỷ ngồi trên tấm bạt cắm trại được trải rộng, tò mò hỏi: “Tưởng em nói không muốn đi, sao tự nhiên lại đổi ý vậy?”

“Em thực sự không thể ở nhà được nữa.” Sơ Trừng đáp như thế. Cậu vừa hỗ trợ mọi người bày đồ ăn, vừa kể những chuyện phát sinh dạo gần đây.

Có lẽ do đã quen biết và thân thiết từ khi còn nhỏ nên cho dù Sơ Trừng chỉ kể một cách ẩn ý, trừu tượng thì cả Tiến sĩ Từ và Thiệu Kỷ vẫn cười nhạo cậu cho được.

Từ Xuyên phản ứng rõ cường điệu, anh đập mạnh tấm bạt trên thảm cỏ rồi cười lớn: “Chết tiệt, một người suốt ngày ru rú ở nhà như ông lại chấp nhận ra ngoài, hoá ra là được người ta theo đuổi nên bỏ chạy.”

Bị người bạn xấu xa này trêu chọc, Sơ Trừng âm thầm nghiến răng nghiến lợi để phản bác: “Ai khiến quyền chủ động rơi vào tay người ta đâu? Tôi có thể làm gì được?”

Thiệu Kỷ tặc lưỡi: “Trong thế giới người lớn có một thứ gọi là ngầm hiểu, em không từ chối tức là đã ưng thuận nên đối phương càng làm tới thôi; nếu không thì chẳng lẽ lại đợi em thích người ta à?”

Sơ Trừng không trả lời được nên im lặng.

“Dựa trên kinh nghiệm nghiên cứu phú bà trên dưới hai mươi năm của tôi, muốn gả vào nhà giàu thì trước tiên phải bỏ đi vẻ mất giá của mình.” Từ Xuyên hất cằm, ánh mắt mỉa mai và nói tiếp: “Hôm qua ông nói với tôi thế nào? Đối mặt với kẻ địch mạnh nên tổng chỉ huy không yêu đương chứ gì? Nếu ông muốn nắm quyền chủ động thì từ chối đi, bây giờ ông nghĩ cho tôi mười cách khác nhau để từ chối, không nghĩ ra thì tôi không cho ông về.”

Cả hai người này đều không phải người tốt…

Sơ Trừng nheo mắt nhìn đám bạn xấu với vẻ mặt thờ ơ, cậu không tin lời bọn họ. Từ nhỏ cậu đã bị hai tên này lừa, khả năng ‘miễn dịch’ đương nhiên phải có.

Cậu trợn mắt đứng dậy, chạy về phía sau lều để chủ động tránh xa thị phi.

Vợ Thiệu Kỷ đang rửa trái cây ở đây, thấy có người đi tới, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em không nói chuyện thêm với hai người bọn họ?”

“Hai người này đều không đáng tin cậy.” Sơ Trừng vừa trả lời vừa giúp đỡ.

Đối phương nhếch lên khóe môi, cô cười nhẹ nhàng đến mức không phát ra âm thanh.

Đứng ở đây là cô có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện; khi đưa hộp dâu đã rửa sạch qua, cô nhẹ nhàng nói: “Chị nghĩ em hiểu sai chuyện này rồi.”

“Em xin nghe lời chị dâu.” Sơ Trừng đưa tay nhận lấy và nhướng mày.

Cô ấy nói: “Thật ra quyền chủ động của hai người là như nhau, thậm chí em còn có nhiều hơn nữa là.”

Người yêu Thiệu Kỷ chậm rãi kể lại chuyện xưa khi cô được anh theo đuổi, anh ta cũng từng như thế này. Cô chỉ đồng ý đi ra ngoài ăn hai bữa thì người ta đã mặc định cô là vợ mình rồi.

“Những người não to như vậy không mang đến sự lãng mạn mà chị mong muốn, thế nhưng chị vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc của anh ấy.”

“Khi bọn họ thực sự thích một ai đó thì vốn chẳng cần đến bất kì mánh lới hay kĩ năng nào cả, chỉ cần đứng yên ở đó là bọn họ đã có quyền chủ động tuyệt đối.”

Sơ Trừng ngồi xổm trên mặt đất gặm một quả dâu thật lớn, cậu lặng lẽ nghe xong câu chuyện, khóe môi tươi tắn mấp máy: “Em hiểu, nhưng hình như em cũng không hiểu.”

“Đến lúc đó em sẽ tự nhiên hiểu thôi.” Chị dâu vẫn mỉm cười, sau đó ngăn cản cậu tiếp tục ăn dâu: “Đừng ăn nữa, lát sẽ bị no đấy, em qua ăn cơm đi.”

Sơ Trừng đứng dậy đồng ý.

Mọi người ăn cơm ngoài trời và ngắm hoàng hôn, sau đó tụ tập chơi bài một lát nữa thì màn đêm buông xuống.

Từ Xuyên và Thiệu Kỷ lắp đặt thiết bị ngắm sao bên ngoài, Sơ Trừng lười nhác nằm trong lều ngước mắt nhìn trăng.

Mặc dù nơi này hơi xa nhưng tín hiệu điện thoại di động khá tốt, khi buồn chán có thể lướt Moments.

Ngón tay Sơ Trừng lướt trên màn hình thì nhận được cuộc gọi thoại của Lộc Ngôn.

“Alo?”

“Thầy Sơ, tối nay thầy không về nhà ngủ…”

Sơ Trừng vừa đưa điện thoại lên tai đã nghe được lời buộc tội của chàng trai ở đầu dây bên kia, cậu không khỏi mỉm cười: “Thầy đâu phải là con, tại sao thầy không được qua đêm ở ngoài một mình?”

“Haiz, ghen tị với sự tự do của người lớn quá.” Lộc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm: “Thầy đi đâu vậy?”

Sơ Trừng ngước nhìn chiếc lều thuê, đọc tên địa điểm cắm trại trên đó rồi nói: “Ra ngoài ngắm sao.”

“Thầy cãi nhau với cậu con hả?”

“Đâu có.”

“Vậy tại sao tự nhiên thầy đi một mình?”

“Ừ thì…”

Sơ Trừng nhất thời không nói nên lời, cậu không biết phải giải thích thế nào.

Cậu không thể nói với con trai lớn rằng thầy Dụ quá cuồng nhiệt và theo đuổi tới mức cậu gần như không chịu nổi nên cậu phải ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh lại.

Lộc Ngôn bên kia không đợi thầy mình trả lời, cậu nhóc nói tiếp: “Con thấy cậu hơi bực bội khi thầy không ở nhà, con không dám nói chuyện vì sợ bị giận lây…”

“Hả? Bực bội thế nào?” Sơ Trừng tò mò, mặc dù cậu là người khổ sở hơn nhưng cậu vẫn muốn biết, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi đắc ý.

“Cậu con… Nói chung là không bình thường.” Giọng Lộc Ngôn hơi do dự nhưng cuối cùng cậu nhóc nuốt lời định nói xuống: “Hai người không cãi nhau là con yên tâm rồi, con cúp máy đây.”

“Gì chứ?!”

Cuộc gọi bị đối phương cắt ngang.

Sơ Trừng tò mò nhưng lại không nghe được phần còn lại, cậu thực sự khó chịu vì thằng nhóc này nói nửa câu lại thôi.

“Sơ Trừng, sao em không ra ngoài?” Giọng Thiệu Kỷ từ bên ngoài truyền đến.

“Em ra ngay.” Sơ Trừng trong lòng có tâm sự nên không có hứng thú, thế nhưng cậu vẫn nhận lời mời và vén rèm đi ra ngoài.

Trong không gian thoáng đãng của khu cắm trại, du khách tụ tập thành từng cặp hoặc nhóm người để quan sát các vì sao, bọn họ còn lắp ráp đủ thứ dụng cụ.

“Đầu tiên tìm Sao Bắc Đẩu với những đặc điểm khu biệt.”

“Vậy ngôi sao sáng nhất ngay phía trước là Sao Đại Giác trong chòm sao Mục Phu.” (Ảnh minh hoạ)

“Thấy chưa? Nó ở dưới cùng của con diều đó.”

Sơ Trừng không mấy hứng thú với Thiên văn học, cậu đi theo bạn mình chỉ để cho khuây khoả thôi. Vậy là cậu nằm trên chiếc đệm mềm ở một bên và chơi chiếc điện thoại chứ chẳng có chút hứng thú nào.

Từ lúc rời nhà đến nay, ngoại trừ cuộc điện thoại của Lộc Ngôn, cậu không nhận được tin tức gì của ai cả. Sơ Trừng không thể đoán được mình đang mong đợi điều gì, rõ ràng cậu ra ngoài cũng là để tránh người đó.

Mấy người xung quanh cậu vẫn đang khám phá bầu trời đêm mà không biết mệt. Bọn họ nói là đến đây ngắm sao nhưng thực tế là chờ đợi mưa sao băng từ chòm sao Mục Phu; những lần xuất hiện trước của nó luôn thất thường, không có quy luật cố định và đôi khi còn khó quan sát.

Nhưng cơn mưa sao băng này đã từng có mặt khi chị dâu chào đời, nó được người ta trao gửi những nỗi niềm riêng nên cứ đến mùa hè là Thiệu Kỷ sẽ đưa người yêu đi ngắm sao.

Dù biết Sơ Trừng đang phiền muộn vì điều gì nhưng anh vẫn thể hiện tình cảm, Sơ Trừng chán nản quay người và lặng lẽ liếc nhìn bạn nối khố của mình.

Đêm càng tối, Từ Xuyên và chị dâu đều hơi buồn ngủ nên cả hai người đều lần lượt vào lều, chỉ có Thiệu Kỷ vẫn nằm trên chiếc đệm êm ái bên cạnh và ngước nhìn sao.

Sơ Trừng lại thay đổi tư thế, người bên cạnh khinh bỉ nói: “Em đừng lăn lộn nữa, ồn quá.”

“Em có nói gì đâu, lăn lộn cũng không được ạ?” Sơ Trừng bất mãn, cậu cố ý cọ xát vạt áo để phát ra nhiều âm thanh hơn.

Thiệu Kỷ đáp lại: “Em còn nói nữa hả? Dù anh có mù điếc thì cũng đoán được trong đầu em đang nghĩ gì.”

Sơ Trừng bướng bỉnh nói: “Em không có tâm sự gì hết.”

Bạn tốt cười nhẹ rồi không nói gì, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bầu trời.

“Anh nói đi, em nghe.” Sơ Trừng cứng đầu được thêm một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn anh.

Thiệu Kỷ thầm thở dài rồi nói: “Em vẫn không khác gì hồi nhỏ.”

Sơ Trừng chưa kịp bật lại thì anh đã nói tiếp.

“Mặc dù bề ngoài trông em không kiêng dè gì, làm việc cũng tuỳ hứng nhưng thực ra em suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ em sợ bản thân không ổn định nên cuối cùng tổn thương người khác, sợ mình vì lợi ích cá nhân mà làm hoen ố tiếng thơm lừng lẫy ông bô đã cố gắng cả đời. Thế nhưng nếu nghĩ quá nhiều thì khó mà sống một cuộc đời tiêu sái, nhớ ông ngoại hồi còn sống đã dạy chúng ta điều gì không?”

Sơ Trừng đôi khi phải thừa nhận cậu không muốn chơi với Thiệu Kỷ vì đối phương nhìn nhận sự việc quá mức tinh tường.

Cậu nhắm mắt cảm nhận cơn gió đêm hè, không trả lời mà thầm nói trong lòng, rằng ‘tất nhiên là em nhớ’.

“Thực ra chuyện của em rất đơn giản, cứ chọn những gì mình thấy đúng giống như những lần trước là được.” Nói đoạn, Thiệu Kỷ bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh im lặng hồi lâu rồi đột nhiên đổi chủ đề: “Nhân tiện thì lúc biết em sắp làm giáo viên Ngữ văn anh có gửi tặng em một món quà, chỉ là không biết sau này em có cơ hội nhận được hay không.”

Sơ Trừng liếc nhìn anh: “Quà của anh trong cái chai trôi lênh đênh trên biển à?”

Thiệu Kỷ mỉm cười: “Gần như thế, em có mong chờ không?”

“Mong chờ cái quỷ ấy.” Sơ Trừng đứng dậy nói: “Quà của anh có khi chẳng tốt lành gì.”

Giọng Thiệu Kỷ rất tổn thương: “Ôi thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ khiến người ta mê mẩn, em đừng có mới nới cũ như thế. Em chưa nghe câu này sao? Bạn bè ấy à, phải giống như anh vậy, hương thơm không nồng gắt, thoang thoảng và chậm trôi như dòng nước.”

Sơ Trừng nói móc không thương tiếc: “Anh đúng là Ngũ Độc đầy mình, đừng nói nhảm nữa, nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ đây.”

“Em đi cẩn thận, coi chừng té ngã dính bùn.” Thiệu Kỷ nằm ngửa vẫy tay.

Sơ Trừng nhe răng và không để ý tới anh nữa, cậu đi thẳng về để nghỉ ngơi.

Một đêm ngủ khá nông.

Ngủ trong lều không được thoải mái lắm nên cơ bắp vốn đã đau nhức của Sơ Trừng càng trở nên khó chịu hơn khi cậu thức dậy vào buổi sáng. Cậu bắt đầu nhớ tấm nệm nhung ở Phồn Thiên Cảnh Uyển.

Từ Xuyên và những người khác dậy sớm hơn, bọn họ đã thu dọn hành lí chuẩn bị đi đến địa điểm tiếp theo.

Sơ Trừng vừa rửa mặt xong, cậu ngồi trên tấm bạt dã phết một lớp mứt mỏng lên bánh mì để ăn sáng, sau đó cậu nói với bạn bè rằng mình muốn về nhà sớm.

Từ Xuyên dừng tay: “Đã hẹn đi câu cá cùng nhau rồi mà.”

Sơ Trừng lắc đầu: “Tôi đổi ý rồi nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến lịch trình của ông đâu. Nơi này cách Đình Châu không xa, tôi có thể tự đi xe buýt về.”

Vợ Thiệu Kỷ đưa cho cậu chai sữa còn ấm rồi nói: “Em không cân nhắc sao? Lâu rồi ba người không đi chơi với nhau.”

Sơ Trừng nhận lấy và đáp lời: “Cảm ơn chị dâu nhưng em thực sự mệt quá, ngày mai phải dậy sớm để đi làm nên thôi chị đi chơi vui vẻ, nếu có dịp nghỉ lễ thì em lại nhập cuộc.

Nghe cậu nói vậy thì chị dâu cũng khó mà thuyết phục nữa.

“Ừ, xem như cũng đúng kế hoạch.” Từ Xuyên hiểu tính cách của Sơ Trừng, nếu cậu thật sự không muốn đi thì không ai có thể thuyết phục cậu được, anh đành phải để cậu về thôi.

Mứt phết lên bánh quá ngọt nên Sơ Trừng ăn không thấy ngon, cậu cắn được hai lần là đã bỏ sang một bên, sau đó trở về lều thu dọn đồ đạc.

Khi cậu trở ra, Từ Xuyên đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đưa cậu đến nhà ga gần nhất.

Nhiệt độ buổi sáng có vẻ mát mẻ hơn một chút, Sơ Trừng mặc áo khoác có cổ, xách túi du lịch đi về phía đường đi. Khi nhìn lên, cậu thấy một chiếc SUV đang đậu ở phía xa.

Đây là khu cắm trại tự lái nên có thể thấy xe cộ ở khắp mọi nơi, bao gồm cả xe địa hình và SUV, nhưng điều đặc biệt là trên nóc chiếc ô tô đó có một bóng người đang ngắm mây một mình

Sơ Trừng mơ hồ nhìn thôi mà đã cảm thấy dáng người của người đàn ông này cũng không kém gì Dụ Tư Đình. Khi lại gần thêm vài bước, bóng dáng người kia ngày càng rõ ràng, cậu đứng sững lại vì kinh ngạc.

Người này chính là Dụ Tư Đình.

Trong ánh sáng buổi sáng yên tĩnh, hắn lặng lẽ ngồi một mình, hôm nay hắn mặc áo len cổ tròn màu đen, quần cargo kiểu Mỹ và đôi bốt ngắn, cả thân hình một mét tám chín treo trên nóc xe cao.

Phong cách punk từ đầu đến chân mang lại cho hắn vẻ hoang dã khó thuần hóa.

Sơ Trừng không ngốc đến mức cho rằng đây là tình cờ gặp gỡ.

Gần như cùng lúc đó Dụ Tư Đình cũng nhìn sang. Hắn ngồi trên nóc xe tầm nhìn tương đối cao nên khi hắn đón gió nhìn xuống, nét mặt hắn đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.

Dụ Tư Đình nói: “Ánh nắng sáng nay thật đẹp.”

Câu này có lẽ cũng có hiệu quả nghệ thuật tương tự như ‘ánh trăng đêm nay thật đẹp, gió cũng thật dịu dàng’.

Câu tỏ tình bắt nguồn từ nhà văn người Nhật Natsume Soseki, Trong những năm tháng ông làm giáo viên thời Meiji, một học sinh đã dịch ‘I love you’ ra tiếng Nhật theo đúng nghĩa đen. Tuy nhiên ông cho rằng cách dịch này không phản ánh được sự tinh tế và văn hoá của người Nhật lúc bấy giờ, vậy nên cách dịch ẩn ý hơn là ‘ánh trăng đêm này thật đẹp’.

Sau này mới có thêm ý tưởng rằng nếu người được tỏ tình đồng ý thì người này sẽ đáp lại bằng câu ‘gió cũng thật dịu dàng’.

Nhưng mạch não của Sơ Trừng hơi khác so với người bình thường, lúc này tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là cho dù cậu trốn thoát, hắn mà đuổi theo thì cậu có chạy đằng trời.

Dụ Tư Đình đeo một chiếc bao tay phượt, tay còn lại để lộ những đường khớp đẹp mắt, sau một quãng đường dài lái xe, hắn cầm lấy cổ tay và lắc mấy cái cho đỡ mỏi.

Hắn nói tiếp: “Tôi nhớ người nào đó nói với mình là trời sẽ mưa khi ánh bình minh ló dạng nên tôi đến xem người ta có mang theo dù hay không.”

Sơ Trừng tiến lên mấy bước.

Xe của Dụ Tư Đình đang phát một bài hát tên là ‘Bressanone’, âm lượng không quá lớn và chỉ có thể nghe thấy nếu đến rất gần.

Giai điệu cô đơn xa xăm kể về nỗi buồn chia li khiến Sơ Trừng hơi xúc động.

Cậu ước tính thời gian và nhận ra hẳn là Dụ Tư Đình lái xe cả đêm hôm qua sau khi Lộc Ngôn gọi điện, hắn mới đến nơi không lâu.

Sơ Trừng hỏi: “Con trai lớn nói thầy biết địa điểm à?”

Dụ Tư Đình không phủ nhận: “Đáng lẽ thầy phải biết nó ‘làm việc’ cho ai.”

Sơ Trừng nói tiếp: “Nhưng tôi không ngờ thầy lại đến đây.”

Dụ Tư Đình đáp: “Ừ, tôi tự mình tới đây để cho thầy Sơ biết tôi bực bội thế nào.”

Sơ Trừng vừa cười vừa nói: “Có vậy thôi mà cũng lái xe đi xa như thế sao?”

“Cái đó là tiện đường thôi.” Dụ Tư Đình thẳng thắn trả lời: “Nguyên nhân chủ yếu là tôi đoán thầy chơi mệt mỏi và muốn về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng tôi sợ thầy đi lại bất tiện nên tới đón thầy về.”

“Thầy không sợ đoán sai à?” Sơ Trừng hỏi.

Dụ Tư Đình nhún vai: “Có gì đâu? Trường hợp xấu nhất thì tôi đi về thôi.”

Khi hai người đang nói chuyện thì vợ chồng Thiệu Kỷ bước tới.

Sơ Trừng quay lại giới thiệu: “Đây là những người bạn đã rủ tôi đi chơi – Từ Xuyên, Thiệu Kỷ và người yêu của anh ấy.”

“Tôi là Dụ Tư Đình.” Người đàn ông ngồi trên nóc xe nhảy xuống.

Dụ Tư Đình không cần nói nhiều mà Thiệu Kỷ vẫn có thể đoán được hắn là ai, dựa vào tình huống và tư thế hiện tại, anh lịch sự gật đầu rồi nhìn Sơ Trừng: “Hình như người ta đến đón em.”

Sơ Trừng cũng trả lời: “Bọn em cũng đang nói chuyện này.”

Mọi người chào nhau vài câu ngắn gọn rồi lập tức vẫy tay chào tạm biệt.

Dụ Tư Đình mở cửa hành khách, làm động tác mời vào một cách nhạ nhàng. Sau đó hắn ghé vào tai Sơ Trừng và trầm giọng nói: “Tâm lí của tôi tốt lắm, thầy trực tiếp từ chối tôi cũng chẳng sao.”

Sơ Trừng liếc hắn một cái rồi cúi người ngồi lên xe.

Chiếc SUV phóng đi.

Từ Xuyên mở cửa xe mình và lắc đầu: “Chậc, rõ là đánh không lại người này.”



Tác giả có lời muốn nói

Đại ca: Ngóng em cả ngày mà em chỉ đi có hơn ba trăm cây số, em ổn không vậy?

Thầy Sơ: Thật thà.JPG
Bình Luận (0)
Comment