Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 78

Tín hiệu ở văn phòng không được tốt lắm, sau hai lần điện thoại thông báo mạng kém, Sơ Trừng chuyển sang gọi điện thoại.

Cậu đang dọn bàn làm việc và trò chuyện với Dụ Tư Đình thì đối phương đột nhiên mở cửa bước vào.

Sơ Trừng giật mình ngẩng đầu hỏi: “Sao anh vào văn phòng mà không gõ cửa?”

“Có mình em ở đây thì anh gõ cửa làm gì?” Dụ Tư Đình đã quan sát xung quanh trước khi bước đến, hắn hỏi như thế rồi nói tiếp: “Lúc anh trong nhà tắm sao em không hỏi trước mà đã bước vào? Ngày hôm qua em còn…”

Có ý xấu muốn động tay động chân với anh.

Hai má Sơ Trừng đỏ bừng, cậu siết chặt cánh tay đối phương để ngăn cản: “Đó là ở nhà, bây giờ đang ở văn phòng Tổ Bộ môn! Sao anh không tách bạch giữa công việc với đời sống cá nhân như vậy chứ?”

“À.” Dụ Tư Đình đứng thẳng vào bàn, trông bộ dáng hắn như đang bị khuyên răn: “Khác với thầy Sơ, anh không thể tự nhiên chuyển từ nhiệt tình như lửa sang lạnh lùng như nước được. Anh học Ngữ văn cũng không giỏi lắm, chẳng biết phải giải thích như thế nào, thôi thì anh cứ tạm gọi là trở mặt không nhìn người đi.”

Sơ Trừng nghe hắn nói như vậy thì mặt càng nóng lên, thế nhưng cậu không phản bác lại được. Thực sự có những lúc cậu muốn xé nát miệng Dụ Tư Đình.

Hắn có tố chất tâm lí thế nào mà có thể nói những lời mập mờ một cách gợi đòn như thế?

Im lặng mấy giây, cậu nghẹn ngào nói một câu: “Thầy Dụ, nếu anh còn tái phạm thì em sẽ đuổi anh ra khỏi văn phòng của em.”

“Rồi.” Vì đối phương nhấn mạnh mình đang đi làm, Dụ Tư Đình không ngại việc công xử theo phép công, hắn nghiêm túc hỏi: “Những gì em nói trước đó còn tính không? Em cười đến mức không ngậm được miệng như thế thì phải trừ bao nhiêu tiền đây? Tối nay em đãi anh món gì?”

Tâm trí của Sơ Trừng từ lâu đã quên mất chuyện cậu cười một cái là bị trừ tiền.

Cậu giả vờ từ chối cái tên lừa tình chốn công sở này rồi đáp một cách hợp lí: “Em không có tiền.”

Thực ra thầy Sơ không hề nói dối. Mặc dù gần đây cậu đã trả tiền thuê nhà bằng cách thức ‘thực tế’ hơn nhưng số tiền tiết kiệm của cậu luôn được tiêu vào việc khác.

Ví dụ như nhân vật trong game của cậu trông đẹp hẳn khi mặc skin mới có giá cao ngất ngưởng.

Nghe cái cớ của bạn trai, mặc dù biết cậu chỉ nói cho có nhưng Dụ Tư Đình đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bắt đầu chuyển khoản vào danh bạ, hắn vừa nhập mật khẩu vừa hỏi: “Bây giờ đãi anh ăn được chưa?”

Sơ Trừng cúi đầu liếc nhìn điện thoại sáng lên vì thông báo, trong lòng vừa tức giận vừa muốn cười, nhưng khi nhìn thấy bốn số không ở đuôi số tiền chuyển khoản, cậu thực sự không chịu được kiểu tiêu tiền táo bạo này.

Vừa nhận lời, cậu vừa đáp lại bằng giọng gay gắt: “Đàn ông lớn tuổi như anh chỉ thích kiểu hình thức vô dụng này thôi.”

Dụ Tư Đình bận rộn đến mức: “Nhận một bó hoa origami vào Ngày Nhà giáo không phải hình thức à? Mời anh bữa ăn thì lại là như vậy? Tiêu chuẩn kép của thầy Sơ cũng quá là tự nhiên.”

“Không cần anh lo.” Sơ Trừng cất bó hoa hồng đi, cúi người khóa chặt nó vào tủ.

Khi cậu cúi xuống, thân hình xinh đẹp được che chắn bởi lớp vải trang trọng lại càng nổi bật hơn, mỗi tấc trên đường cong cơ thể đẹp lại càng cuốn hút hơn.

Dụ Tư Đình nhìn chằm chằm vào động tác của Sơ Trừng từ trên cao; đối mặt với trang phục và môi trường nghiêm túc, tất cả những gì hắn nghĩ đến là những chuyện không thể nói ra.

Ngày mai lại là cuối tuần, dù không phải ngày nghỉ lễ nhưng vẫn có thể tận hưởng một chút.

Hắn chăm chú nhìn rồi mấp máy môi: “Em mặc bộ này đẹp thật, tối nay mặc nó đi hẹn hò với anh được không?”

Sơ Trừng không ý thức được nguy hiểm, cậu thản nhiên hỏi: “Chứ sao nữa? Em đâu có về nhà thay đồ được.”

“Ý anh là…” Dụ Tư Đình tiến lại gần một bước, ghé vào tai người yêu để nói với cậu: “Hẹn hò kiểu này đó.”

Trong đầu Sơ Trừng choáng váng, sau đó hình ảnh vô cùng xấu hổ hiện lên trong đầu cậu.

Hai người mặc suit, đi giày da phong độ, cả hai đều đạt giải Giáo viên xuất sắc trong lễ khai giảng, thế nhưng bỏ giấy khen xuống là bỏ luôn cà vạt với blazer, sau đó làm những chuyện khó nói ra.

Cổ họng cậu hơi khô, d ái tai đỏ bừng, màu sắc bất thường lan dọc cổ áo đến tận gáy – trông nó vô cùng rõ ràng trên làn da trắng ngần vốn có của cậu.

Dụ Tư Đình tiếp tục châm lửa: “Vì thầy Sơ giỏi tách bạch vai trò như vậy, nếu ở ngoài em là một nội trợ đảm đang thì tối nay về nhà em cũng nên làm tròn tròn nghĩa vụ của một người vợ nhỉ?”

“Cái đồ bi3n thái, anh cút đi!” Sơ Trừng ý thức được mình lại bị hạ gục, hắn chỉ nói mấy câu mà chân cậu như nhũn ra.

Nghĩ đến việc còn một tiết nữa trước giờ tan học, thầy Sơ nhanh chóng huy động hết khả năng tự chủ của mình, đẩy người ra khỏi cửa, chột dạ đưa ra yêu cầu: “Sau này anh không được đến văn phòng của em khi em không cho phép.”

Dụ Tư Đình đã đạt được mọi hiệu quả mong muốn, hắn bình tĩnh nhướng mày một cách vênh váo rời khỏi lãnh địa của các giáo viên Ngữ văn.



Vẫn mô hình giảng dạy như học kì một, nhà trường sẽ bố trí các lớp tự học lẫn dạy kèm các môn học khác nhau cho học sinh vào cuối tuần.

Khoảng tám, chín giờ sáng, Sơ Trừng xuất hiện trong phòng học lớp 12/7 với những bước đi khập khiễng.

“Thầy Sơ, nhớ tụi con không?”

Vừa bước vào cửa, Sơ Trừng đã được Bạch Tiểu Long và Giang Chi Bác nhiệt tình tiếp cận.

Sơ Trừng nhìn hai đứa nhỏ, kinh ngạc hỏi: “Sao lại về đây rồi?”

Bạch Tiểu Long giải thích rằng việc lựa chọn đội tuyển đã kết thúc, từ nay cho đến kì kiểm tra thể chất vào tháng Tư, các học sinh năng khiếu thể dục của Trung học phổ thông số Mười sẽ phải tập luyện cùng đội tuyển của trường, đồng thời phải quay lại lớp học ban đầu để học các môn văn hóa; bởi lẽ các bạn phải cố gắng học tốt cả môn văn hóa và thể thao.

Giang Chi Bác cẩn thận nhìn mặt Sơ Trừng: “Đã lâu không gặp, thầy Sơ vẫn đẹp trai nhưng có vẻ hơi hốc hác, nhìn thầy còn mệt hơn con sau khi chạy mười vòng sân vào sáng sớm.”

Sao mà không hốc hác được?

Sơ Trừng trừng mắt nhìn Dụ Tư Đình ở bàn cuối, chẳng phải vì ai đó dành thời gian ‘tập thể dục’ ban đêm còn nhiều hơn là chạy mười vòng sân sao?

Sau khi thầy trò nói chuyện với nhau mấy câu, hai đứa học sinh năng khiếu trở lạ ôn lại kỉ niệm xưa với các bạn nam trong lớp.

Nhìn bọn họ hưng phấn chơi đùa với đám Mục Nhất Dương và Lý Thịnh, Sơ Trừng không khỏi đau đầu, thế là sau này lớp lại càng ồn ào hơn.

Để hai đứa nhóc này ngồi đâu đây? Sơ Trừng đi vòng quanh lớp; để đảm bảo an toàn, cậu phân công một người bạn điềm tĩnh ngồi cùng bàn cho mỗi đứa.

Chuông vào lớp vang lên, các học sinh bật chế độ tự học.

Dụ Tư Đình đứng cạnh Sơ Trừng thấp giọng hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát?”

Sơ Trừng đáp: “Anh nói anh đi hội thảo nghiên cứu mà? Cả ngày tự học, không thể không canh chừng lớp được.”

“Có thể cuộc họp này sẽ kéo dài, trong thời gian anh không thể quay lại trường được.” Dụ Tư Đình hất cằm về phía bóng người vừa ngồi xuống: “Hai đứa nhóc này mới về, có thể tụi nó sẽ quá khích với gây chuyện, em để ý được không?”

Sơ Trừng thở dài: “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Dụ Tư Đình gật đầu, hắn gom hết những tài liệu khác nhau để sử dụng cho cuộc họp rồi dặn dò: “Có gì cứ gọi anh.”

Chủ nhiệm vừa đi chưa bao lâu thì Ứng Hạc lặng lẽ đi vào từ cửa sau lớp.

Cậu không mặc đồng phục mà mặc một bộ đồ thể thao chống nắng màu đen. Đôi mắt cậu xếch lên trên nên vốn đã hơi chút lạnh lùng. Khi cậu nhìn người khác với tâm trạng tồi tệ như vậy, trông cậu càng trở nên khó gần hơn.

Sơ Trừng liếc cậu một cái rồi bất mãn hỏi: “Con sao thế? Đi học còn trễ hơn cả thầy đi làm.”

Ứng Hạc có vẻ mệt mỏi, cậu nhóc chỉ thấp giọng nói mình đã dậy muộn rồi đi thẳng về chỗ ngồi, giơ tay vén mũ trùm đầu của bộ đồ thể thao rồi nằm xuống bàn nghỉ ngơi.

Các học sinh năng khiếu thể dục đi tập huấn đã lâu bỗng quay về lớp học giải đề mà như đọc sách trời, vậy nên các bạn không thể ngồi yên trong giờ học.

Bạch Tiểu Long thấy đại ca đi làm, cộng thêm sự phấn khích khi trở lại lớp khiến cậu nhóc chẳng kiêng dè ai; cách mấy hàng ghế, cậu bắt đầu tìm hiểu tin tức từ bạn cùng lớp: “Thằng nhóc này là ai?”

Mục Nhất Dương ậm ừ bắt đầu kể lại câu chuyện của cậu học sinh chuyển trường này cho người anh em vừa đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, ngoài tính khách quan thì cậu không tránh khỏi có chút cảm xúc cá nhân.

“Mẹ kiếp, nó kiêu căng thế nhỉ?” Giang Chi Bác nghe vậy thì cau mày mắng: “Chết tiệt, mặc kệ cái đứa mới vào lớp đã làm loạn, nó mà đá bàn của tôi… Á…”

Sơ Trừng đã chú ý đám nhóc này từ lâu, cậu nhân cơ hội cuộn bài thi thành ống gõ lên đầu cậu học sinh: “Ai cho ba đứa tụ tập lại? Ngồi yên.”

“Dạ.” Các học sinh này giữ thể diện cho Sơ Trừng mà quay lưng rồi không ồn ào nữa, thế nhưng mấy đứa nó lại bắt đầu chơi trò chuyền giấy.

Ánh mắt Sơ Trừng rơi vào Ứng Hạc. Không biết sao hôm nay thằng nhóc lại thế này, hai từ ‘khó chịu’ được in hẳn lên gáy cậu ta.

Lộc Ngôn ngồi cạnh cũng là một đứa trẻ cá tính mạnh, thế nhưng cậu này lại không bao giờ bộc lộ cảm xúc trên gương mặt. Trong khi đó Ứng Hạc lại chuẩn bài một kẻ ‘troublemaker’.

Bạch Tiểu Long và Mục Nhất Dương là bạn nối khố, lại thường xuyên chơi thể thao với Giang Chi Bác. Nếu ba đứa này túm tụm thì chắc chắn sẽ cô lập Ứng Hạc.

Mí mắt phải của Sơ Trừng không ngừng co giật, cậu có chút lo lắng sẽ nảy sinh mâu thuẫn ngoài ý muốn nếu những đứa này học chung một lớp.

Trong giờ nghỉ trưa, Dụ Tư Đình ra ngoài họp không có mặt ở trường nhưng vẫn sai cháu trai đi lấy đồ ăn cho thầy Sơ.

Lộc Ngôn được ké ánh hào quang, cậu ở lại văn phòng Tổ Ngữ văn để ăn cơm với Sơ Trừng.

Khi cậu nhóc ngoài vứt rác, cậu vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên để rồi tình cờ nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện điện thoại.

Giọng nói có vẻ quen thuộc.

“Tại sao hôm nay nhất định phải tham dự sự kiện? Ba hứa với con rồi mà.”

“Lần nào cũng vậy, ba nhờ thư kí đến làm gì?”

“Quên đi, con cũng chẳng muốn quà sinh nhật.”

“Ba không cần lo cho con.”

Lộc Ngôn vốn không có hứng thú nghe nội dung, nhưng vì người gọi có chút kích động nên cho dù có tiếng nước chảy trong bồn át đi thì cậu vẫn nghe rõ ràng.

Cậu nhóc vẩy tay khỏi mấy giọt nước, đang định rời khỏi nhà vê sinh thì đột nhiên cánh cửa nhỏ của căn phòng đằng sau cậu kêu lên một tiếng.

Ứng Hạc bước ra ngoài.

Cậu nhóc này nghe thấy tiếng vòi nước mở trước đó nên biết có người đang ở ngoài. Ứng Hạc vốn tưởng đó là giáo viên, thế nhưng cậu không ngờ mình lại gặp người bạn cùng bàn quen thuộc. Cậu nhóc ngạc nhiên, ngón tay cầm điện thoại lúng túng cử động.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí có vẻ khó xử.

Lộc Ngôn biết trong tình huống này nếu cậu nói mình không nghe thì đối phương cũng sẽ không tin, thế là cậu nhóc thừa nhận, sau đó còn chọn cách nói sao cho hợp lí.

Cậu mỉm cười với Ứng Hạc rồi mở lời trước: “Hôm nay là sinh nhật ông à? Chúc ông sinh nhật vui vẻ.”



Tác giả có lời muốn nói

Ứng Hạc: Vì câu ‘sinh nhật vui vẻ’ này nên hôm nay sẽ không cộc cằn nữa.

Thầy Sơ (linh cảm không rõ ràng): Biết ngay nếu mí mắt giật sẽ không có gì tốt mà.



Mình xin edit sơ lược đoạn này vì nó có liên quan đến cảm hứng của tác giả cho bộ truyện, phần về thời gian cập nhật thì mình xin không edit.

Nội dung sau đây là những suy nghĩ lan man của tác giả, nếu độc giả không quan tâm có thể không đọc.

Lúc đầu tôi muốn viết truyện này vì nó thực sự có liên quan đến trải nghiệm của chính tôi. Tôi học ở một trường đại học bình thường, năm cuối tôi được chính phủ cử đi thực tập tại một trường trung học trong sáu tháng. Sau đó tôi làm giáo viên thỉnh giảng tại trường đó và dạy kĩ năng đọc để luyện thi IELTS.

Hầu hết bạn bè với bạn học của tôi hiện nay đều là giáo viên trường công. Bọn họ dạy nhiều môn học khác nhau từ bậc tiểu học cho đến đại học. Khi dành thời gian bên những học sinh đáng yêu, người ta thường nhớ về tuổi thanh xuân. Mỗi lần chúng tôi tụ tập và trò chuyện, bất kể chủ đề có là gì thì chúng tôi vẫn luôn nhắc đến học sinh. Thời gian trôi qua, chất liệu tôi tích luỹ được cũng càng nhiều hơn.

Dù mọi nhân vật trong truyện đều không có nguyên mẫu nhưng một phần cuộc sống trong khuôn viên trường chắc chắn đều xuất phát từ tài văn chương điên cuồng của những thầy cô này.

Nói vệ công việc hiện tại nhé.

Khi tham gia kì thi tuyển sinh sau đại học, lúc đó tôi tham vọng lắm. Từ một trường đại học bình thường, đến khi đi dạy tiếng Anh, sau đó có bằng Thạc sĩ chuyên ngành Biên dịch, thế là sau đó tôi lấn sân sang lĩnh vực dịch thuật.

Công việc cơ bản cộng với rèn luyện kĩ năng ngốn của tôi khoảng mười hai tiếng một ngày.

[…]

Tóm lại là tôi vẫn còn rất rất nhiều thiếu sót. Tôi biết ơn mọi người đã ủng hộ và bao dung để tôi có thể đi được đến đây. Những điều này chính là nguồn động lực của tôi để tiến bộ từng chút một và cố gắng ngày càng tốt hơn.

(Cúi đầu) Yêu mọi người.
Bình Luận (0)
Comment