Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 83

Vào mùa hè nóng nực, tiếng ve cứ thỉnh thoảng vang lên từ những cái cây lớn trong khuôn viên trường – âm thanh đều đều và không quá đinh tai.

Trong phòng học lớp 12/7, ngày đếm ngược treo trên bảng đen vẫn là bốn tháng Sáu.

Còn ba ngày nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học.

Đây là tiết học cuối cùng dành cho các học sinh sắp tốt nghiệp Trung học phổ thông số Mười. Sau khi chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, học sinh trong lớp vẫn ồn ào, bọn họ kí áo đồng phục cho nhau hoặc tụ tập thành nhóm để chụp ảnh.

Bình thường ở trong lớp mà lấy thiết bị ra thì đại ca sẽ tịch thu ngay, nhưng hôm nay thì không thành vấn đề.

Sơ Trừng bước vào lớp mang theo một đống túi xách giấy, cậu suýt bị học sinh chạy lung tung tông trúng.

Dụ Tư Đình đi theo cũng xách đầy đồ đạc, hắn cau mày mắng: “Mấy đứa đang làm gì đây? Còn tiết học mà, về chỗ cho thầy.”

Các học sinh nhanh chóng chạy về chỗ ngồi khi nghe giọng nói lạnh lùng này, sau đó cả lớp đều im lặng.

Tiết học cuối cùng trong lịch là tiết tự học nhưng chắc chắn nó sẽ trở thành tiết sinh hoạt lớp. Trên hàng ghế đầu là hai chồng bằng tốt nghiệp đang chờ được trao.

Giáo viên chủ nhiệm và phó chủ nhiệm đặt túi quà vừa mang vào xuống, trong đó có sữa Vượng Tử màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, bút màu đen với bút highlight để mang đi thi, blindbox chủ đề học đường, cộng thêm một chiếc bánh nhỏ được trang trí bằng huy chương vàng.

Sơ Trừng đã thức khuya để chuẩn bị những thứ này, đây xem như là thành ý của cậu trước kì thi.

Thầy Dụ phát biểu khai mạc một cách đơn giản rồi bắt đầu trao bằng tốt nghiệp và quà cùng với phó chủ nhiệm. Bọn họ lần lượt gọi tên từng học sinh lên nhận, đồng thời gửi gắm một câu chúc may mắn. Cảm giác nghi thức này giống hệt hình thức xoay tua khi tốt nghiệp đại học.

Xoay tua (flip the tassel) là nghi thức chuyển giao từ sinh viên sang tốt nghiệp đại học. Các sinh viên nhận bằng sẽ xoay nón của mình để tua gắn trên nó đi từ đầu bên này sang đầu bên kia.

“Từ Uyển Uyển.” Sơ Trừng trao bằng tốt nghiệp cho cô nhỏ đang bước tới, cậu chân thành dịu dàng nói: “Thi đại học phải cố lên nhé.”

Dụ Tư Đình đưa quà cho Ứng Hạc, thế nhưng hắn lại đùa một câu: “Vua về nhì.”

Trong mấy kì thi thử trước khi tốt nghiệp, thứ hạng của cậu nhóc liên tục bị Lộc Ngôn trấn áp, khó lắm mới đuổi kịp thì vẫn đứng hạng thấp hơn vì điểm Ngữ văn của cậu không cao.

“Thầy ấy cũng vậy mà.” Ứng Hạc nhìn Sơ Trừng, không khách khí gì mà đáp lại như thế. Bởi lẽ trong học kì này, thứ hạng cao nhất môn Ngữ văn của lớp 7 là hạng nhì.

“Hả?” Sơ Trừng vô tội bị chĩa súng vừa giận vừa buồn cười: “Oan có đầu nợ có chủ, con réo tên Ngữ văn làm gì chứ? Thầy có phải người chọc con đâu?”

Ứng Hạc nhướng mày tỏ vẻ không tin.

Thích réo tên đấy, ai mượn cộng sự của thầy Sơ hay đưa miệng đi xa, hai thầy vốn dĩ đứng cùng chiến tuyến.

Trong lúc thầy trò đang tranh cãi thì Từ Uyển Uyển là người đầu tiên mở túi quà. Nhiều học sinh chưa nhận được cũng tò mò tụ tập xung quanh để xem thử.

“Blindbox này dễ thương quá.” Từ Uyển Uyển ngắm nghía món đồ chơi bất ngờ trên tay.

Sơ Trừng không tranh cãi với Ứng Hạc nữa, cậu ngẩng đầu cười nói: “Đại ca con mua cả thùng về, bên trong tất nhiên có vật phẩm bí mật rồi. Đồ đẹp nằm ở túi nào thì thầy lại không biết.”

“Có chắc là không có chuyện mờ ám không?” Các học sinh nhìn Lộc Ngôn rồi cười hỏi.

“Không, không.” Sơ Trừng lập tức giơ tay khẳng định, cậu nói tiếp: “Thầy giúp người ta khui hàng đấy.”

Cậu vừa nói vừa trao bằng tốt nghiệp cho Hàn Nhuế và gửi lời chúc: “Chúc mừng cán sự nhỏ của thầy tốt nghiệp. Mong con sẽ gặp mọi điều tốt đẹp trong tương lai.”

Hàn Nhuế nhận lấy và đáp lại: “Cám ơn thầy Sơ.”

Dụ Tư Đình đưa túi quà cho Mạnh Hâm – cánh tay phải đắc lực của hắn trong ba năm qua, tiếp tục khẳng định phong thái độc ác hoàn toàn khác với thầy Sơ: “Nghe nói con muốn học y, đừng khiến thầy sau này b3nh hoạn cũng không dám đi bệnh viện.”

“Dạ…” Mạnh Hâm chân thành suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vậy con chúc thầy luôn mạnh khoẻ.”

Các học sinh trong lớp đều thích thú cười lớn.

“Quý Nhã Nam.”

“Ngô Vũ Tình.”

“Lý Thịnh.”



Tên của từng học sinh được đọc lên, hai giáo viên lần lượt tặng quà tốt nghiệp và lời chúc may mắn cho kì thi sắp tới. Chẳng mấy chốc trên bục chỉ còn lại hai túi quà với hai tấm bằng cuối cùng.

Sơ Trừng gửi quà cho Lộc Ngôn. Cậu không còn gì để nói với con trai lớn, hai người nhìn nhau mỉm cười vì đã tâm ý tương thông.

Dụ Tư Đình trao quà cho Mục Nhất Dương.

Đối phương lấy blindbox ra lắc mấy cái, nói với vẻ bí ẩn: “Chuyện kể rằng nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi là một người may mắn trong tổng số một trăm hai mươi người.”

Cậu nhóc vừa nói ra thì đã có người sửa lưng: “Bạn ơi xác suất trúng xổ số là một trên một trăm bốn mươi bốn.”

Mục Nhất Dương cau mày, vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ: “Hả? Tôi tính sai rồi sao?”

Dụ Tư Đình nhẹ nhàng thở dài: “Hôm nay để lại chút gì để sau này có thể gặp nhau vui vẻ. Bây giờ thầy không làm khó con, sau này con cũng cố gắng đừng nói với người khác là thầy dạy con, làm được không?”

“Được chứ ạ!” Cậu nhóc nghịch ngợm làm ra vẻ hiểu ý: “Sau này khi ra trường, giáo viên Thể dục mới là người dạy toán cho con.”

Cả lớp lại cười vang.

Có lẽ cả lớp chưa nhận ra nỗi buồn khi chia tay, hoặc có thể các bạn nhỏ không muốn kết thúc ngày cuối cùng ở trường trong nước mắt; buổi sinh hoạt lớp vẫn thoải mái như thường lệ.

Nhưng sau khi chuông tan học vang lên, nhiều người không muốn rời đi mà tự động ở lại cùng nhau để dọn dẹp phòng thi. Các bạn lau và quét sàn, di chuyển các kệ lẫn bàn có chữ viết trên đó, dán số ghế, chỉnh đồng hồ, viết lên bảng đen…

Cả lớp dần dần ra về sau khi xác nhận rằng mọi việc đã được hoàn thành.

Khi rời khỏi lớp học, Sơ Trừng đã chụp lại diện mạo cuối cùng của nơi này.

Học kì tới cậu đã quyết định dẫn dắt lớp mười với thầy Dụ, phải ba năm sau cậu mới được trở lại giảng đường của lớp cuối cấp.

Ngồi vào trong xe, Sơ Trừng thở dài một hơi. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại không muốn rời đi.

“Thầy Sơ trông rất mệt mỏi và xúc động.” Dụ Tư Đình cầm vô lăng lái xe ra khỏi bãi đậu phía sau toà nhà giảng đường.

Là ‘chim non’ lần đầu tiễn các học sinh tốt nghiệp, Sơ Trừng cảm thấy lúc này dù cậu có trả lời thế nào thì cũng sẽ bị người ta chê cười, thế là cậu đành thể kiềm nén những cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng mình.

“Mỗi lần chia tay là một sự khởi đầu, em còn có một sứ mạng mới.” Dụ Tư Đình nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng của người yêu thì nhẹ nhàng mỉm cười rồi an ủi: “Đây cũng là lứa học sinh đầu tiên được anh đích thân bồi dưỡng từ lớp mười.”

“Được rồi…” Lộc Ngôn ngồi ở ghế sau cảm nhận được không khí u ám trong xe, cậu nhóc lập tức nói với hai ‘ông bô’ của mình: “Hai thầy còn con mà, làm gì người già bị bỏ rơi không bằng.”

Sơ Trừng lại khẽ thở dài, cậu chưa kịp mở miệng thì con trai lớn đã xù lông.

“Nói cái gì vậy trời!”

“Con không nói gì nha.”

“Mấy người ra vẻ thà có còn hơn không, con ở trong lòng mấy người không đáng một xu…”

“Ha hả hà ha.”

Trong khi cậu nhóc đang đùa giỡn thì chiếc xe đã lao vào con đường chính của thành phố.

Nhân một ngày đặc biệt như vậy, ba người không vội về nhà mà mua mấy món quà trên đường về rồi ghé thăm Chu Cẩn và Thẩm Nam Nam.

Học kì trước cô Thẩm vẫn ở tuyến đầu mặc dù đang mang thai, mãi đến mùa hè cô mới được nghỉ.

Vốn dĩ thầy Dụ cảm thấy việc đến nhà nữ đồng nghiệp là không tốt, nhưng xét mối quan hệ giữa Sơ Trừng và Chu Cẩn thì việc đến thăm bọn họ là lẽ đương nhiên.

Con trai của thầy Chu cô Thẩm sinh ngày một tháng Năm, thế là biệt danh của em bé cũng là Ngũ Nhất.

“Chào em bé sinh ra vào Quốc tế Lao động nhé, dududu~” Sơ Trừng đứng cạnh nôi nhẹ nhàng chạm vào bắp chân mũm mĩm của em bé qua chăn.

Nhìn thấy một sinh linh nhỏ bé ở khoảng cách gần như vậy khiến trái tim cậu mềm xèo như một vũng nước, động tác và âm thanh của cậu vô thức trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Dụ Tư Đình đứng một bên kinh ngạc nhìn cậu.

“Hình như người ta có lớn bao nhiêu thì cứ gặp em bé là tự động biết ‘tiếng baby’.” Thẩm Nam Nam cười rạng rỡ và tiết lộ về chồng mình: “Ngày nào anh ấy cũng nhéo cổ họng để nói chuyện với con, đều là giáo viên trung học hết rồi đấy.”

“Haha.” Sơ Trừng cũng cười: “Dễ thương quá.”

“Bé buồn ngủ ạ?” Dụ Tư Đình để ý thấy đứa bé nheo mắt và lè lưỡi.

Lộc Ngôn ở bên nhẹ nhàng phàn nàn: “Sao không buồn ngủ được? Bé bị các giáo viên Toán – Văn – Anh – Hoá vây quanh… Sức chịu đựng của con mạnh như vậy nhưng không chịu nổi dù chỉ hai môn.”

Chu Cẩn bĩu môi: “Em bé chưa nhìn rõ đâu, nhưng vẫn cho bé ngủ đi thôi, nếu không thì khổ lắm.”

“Vậy mình ra ngoài thôi, đừng quấy rấy bé Ngũ Nhất nữa.” Sơ Trừng nhẹ nhàng lùi lại hai bước.

Lộc Ngôn vẫn nằm cạnh nôi và ghé sát vào tai bé rồi thì thầm: “Sáu nghìn năm trăm bốn mươi ngày nữa là thi đại học rồi, sao em bé dám đi ngủ thế?”

“Con là yêu quái hả? Đi thôi.” Sơ Trừng không khỏi cười lớn, túm áo con trai lớn ra khỏi phòng.

Mọi người trò chuyện trên ghế sofa phòng khách một lúc. Thẩm Nam Nam cho biết hôm nay là ngày cuối cùng của năm học, cô muốn đi thăm các học sinh nhưng cơ thể vẫn chưa bình phục, đứa bé một tháng tuổi cũng rất khó chăm sóc nên cô và Chu Cẩn khó có thể rời đi.

Sơ Trừng và Dụ Tư Đình đều tỏ ý thông cảm.

Trò chuyện một lúc thì ba người đứng dậy rời đi.

Vừa rời khỏi nhà Chu Cẩn, Dụ Tư Đình nhận được cuộc gọi từ chị hai. Dụ Tương đang đi công tác dặn dò em trai mình nhớ chú ý cái bụng thủy tinh của Lộc Ngôn trong hai ngày trước kì thi đại học.

“Chị đừng lo.” Nhìn đứa cháu hoạt bát và đầy nghị lực của mình, Dụ Tư Đình trầm giọng đáp lại.

“Thi xong nhớ về nhà sớm nhé. Ba muốn Sơ Trừng về nhà ăn cơm, còn muốn gặp cả nhà thông gia nữa. Em xem như đây là tiệc đính hôn đi.” Dụ Tương lại bày ra một chủ đề mới: “Xem biến động số dư của ông bô thì có vẻ ba chuẩn bị nhiều sính lễ cho con trai lắm đây.”

Dụ Tư Đình thản nhiên nói: “Ba còn đang cạnh tranh với Giám đốc Kim, em đã nói ba không cần lo rồi mà.”

Dụ Tương mỉm cười: “Cứ để ba làm đi, quà cũng về tay hai đứa mà.”

“Dạ chị, nhưng ông Sơ với Giáo sư Kim đang đi du lịch rồi, khi nào về thì em hẹn Sơ Trừng.” Dụ Tư Đình đồng ý cho có, sau đó hắn nói bằng giọng nghiêm túc: “Mấy ngày tới mọi người đừng làm phiền em với thầy Sơ tận hưởng tuần trăng mật.”

Chị hai thấy hơi đột ngột thì tò mò hỏi: “Em định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu? Trong nước hay nước ngoài?”

Dụ Tư Đình mở cửa xe ngồi vào ghế lái liếc nhìn Sơ Trừng bên cạnh vẫn đang xem ảnh em bé, hắn nhếch môi: “Phòng ngủ ở nhà.”

“Hả?”

Dụ Tương đang nghe điện thoại và Sơ Trừng ngồi ở ghế phụ đều ngạc nhiên.



Giữa tháng Tám, toà nhà giảng dạy khối Mười của Trung học phổ thông số Mười.

Sơ Trừng lê đôi chân vốn đã tê dại, cậu dựa vào cửa sổ bên ngoài một lớp học nào đó và im lặng lướt điện thoại, tay kia gặm miếng dưa hấu lạnh ngắt.

Từ ô cửa phía sau vài mét, giọng nói uy nghiêm của thầy Dụ răn đe học sinh liên tục vang lên.

Sơ Trừng thở dài, cậu ném một miếng vỏ dưa hấu xuống, lại cầm một miếng khác rồi tiếp tục ăn.

Mười phút nữa trôi qua, Sơ Trừng không thể chịu đựng được nữa, cậu cầm điện thoại di động quay lại nhìn cánh cửa hé mở. Dụ Tư Đình vẫn đang tức giận trong lớp, đám học sinh lớp mười đang mặc quân phục huấn luyện quân sự nghe thầy mắng mà ngoan ngoãn ngồi thẳng.

Cót két.

Cánh cửa phòng học phát ra tiếng khi cậu tựa người vào đó. Âm thanh thu hút sự chú ý của Dụ Tư Đình, cùng lúc đó rất nhiều học sinh cũng đã nghe tiếng mà nhìn sang.

Sơ Trừng vội vàng cúi người ẩn nấp. Vài giây sau, cùng với tiếng bước chân đều đều, bóng dáng cao ráo của Dụ Tư Đình đứng ở phía sau cúi đầu nhìn cậu.

Anh vẫn còn giận hả?

Sơ Trừng ngẩng đầu lên làm khẩu hình miệng như thế, trên lông mày cậu nở một nụ cười trong trẻo.

Không phải do tụi nó quen với em rồi à?

Vẻ mặt của Dụ Tư Đình rất nghiêm túc, hắn đang định nói gì đó thì chợt nhận ra hai bậu cửa sổ bên cạnh chất đầy dưa hấu lạnh đã được cắt sẵn và đóng hộp.

“Em mua một ít trái cây để xoa dịu cơn giận của anh.” Sơ Trừng mỉm cười nói.

“Nhiều vậy, tính để anh no chết hả?” Dụ Tư Đình liếc nhìn những hộp dưa hấu nặng mấy chục cân, hắn thấp giọng nói: “Hoặc là em tự ăn hết, hoặc là tìm cách mang về nhà.”

“Thôi mà.” Sơ Trừng theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ tay áo đại ca, cậu nhìn hắn rồi buông ra: “Em thực sự không ăn nổi nữa.”

Dụ Tư Đình vẫn chưa nguôi giận, hắn xoay người đi vào lớp tiếp tục sự nghiệp giáo dục của mình. Bỗng hắn nghe thấy người phía sau ợ một cái vì no dưa hấu.



Im lặng hai giây, Dụ Tư Đình cuối cùng cũng miễn cưỡng được người yêu xoa dịu, lông mày hắn hơi giãn ra và bất đắc dĩ nói: “Đợi anh đi rồi em lấy cho tụi nó.”

Sơ Trừng đưa ngón tay lên trán mình để làm động tác đồng ý, sau đó lén hôn gió hắn một cái.

Sau giờ nghỉ trưa, các học sinh tràn đầy năng lượng lại xếp hàng trên sân tiếp tục luyện tập đội hình và tư thế quân đội với giáo viên hướng dẫn.

Sơ Trừng để lại miếng dưa hấu ngọt ngào nhất cho thầy Dụ ở văn phòng. Hai người ăn xong thì nằm đối mặt trên bàn và chợp mắt một lát, sau đó bọn họ ra ngoài kiểm tra quá trình huấn luyện quân sự của lớp.

Khuôn viên trường buổi chiều ánh nắng chói chang, gạch trên mặt đất nóng như lửa đốt. Hai người đi đường vòng từ con đường rợp bóng mát bên hông tòa nhà giảng dạy, sau đó đi qua bảng thông báo hai bên.

Trên bảng vàng là những học sinh tốt nghiệp Trung học phổ thông số Mười có thành tích xuất sắc, những cái tên của lớp 7 trông vô cùng bắt mắt.

Lộc Ngôn: Đại học Thanh Hoa

Từ Uyển Uyển: Đại học Thanh Hoa

Ứng Hạc: Đại học Bắc Kinh

Mạnh Hâm: Khoa Y Đại học Bắc Kinh

Lý Thịnh: Đại học Phúc Đán

Mục Nhất Dương: Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân

Hàn Nhuế: Đại học Sư phạm Bắc Kinh



Dù Sơ Trừng đã nhớ rõ những cái tên và trường đại học đằng sau nhưng cậu vẫn phải ngoái nhìn thêm một lần mỗi khi đi ngang qua đây. Thông qua tờ giấy đỏ ấy, cậu dường như luôn có thể nhìn thấy vô số những gương mặt tươi cười rạng rỡ.

“Tsk, đại ca vẫn là chủ quán rảnh tay, thầy Sơ thì không còn tận tâm như trước nữa.” Bỗng từ cái cây phía sau bảng thông báo vang lên một giọng nói quen thuộc.

Sơ Trừng giật mình, cậu chợt nhìn thấy Lý Thịnh có tên trong danh sách đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình.

Tân sinh viên mở lời trước: “Tụi nó kêu con đi xem thử hai thầy nghỉ trưa ở đâu, thế mà con vừa đến xem bảng vàng thì lại tình cờ gặp luôn.”

“Tụi nó?” Sơ Trừng bắt được từ khoá.

“Dạ.” Lý Thịnh hất cằm sang một hướng.

Nhìn qua toà nhà đang cản trở là thấy mấy hình bóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên sân chơi rộng lớn. Những học sinh này trở lại trường như đã hứa, các bạn nhỏ tràn đầy khí chất ngồi trên khán đài mà ăn kem.

Dụ Tư Đình cũng hơi kinh ngạc, hắn bước tới nhìn đám học sinh: “Đi một bầy gióng trống khua chiêng như đi picnic thế này, ai cho tụi con vào?”

Mạnh Hâm xòe tay: “Ánh hào quang về trường Trung học phổ thông số Mười thăm các thầy, bảo vệ sao mà cản được?”

“Thi không tốt mới không dám đến thôi chứ.” Lý Thịnh dẫn hai thầy đến trước mặt mọi người tươi cười báo cáo: “Thầy Sơ đứng trước bảng vàng một lúc lâu, không biết có phải thầy nghĩ đến bọn mình không ta.”

“Có chứ.” Sơ Trừng bị kéo ngồi xuống giữa các bạn học, bắt đầu sôi nổi nói chuyện.

“Đại ca đâu?” Mạnh Hâm luôn thích tranh giành sự ưu ái của Dụ Tư Đình, cậu nhóc nhìn hắn đầy mong đợi: “Con không có ở đây, thầy có cảm giác như mất đi một cánh tay không?”

Dụ Tư Đình chỉ khịt mũi và mỉm cười không nói một lời.

Mạnh Hâm lẩm bẩm: “Ý gì đây, con muốn nổi loạn!”

“Mấy đứa thấy cô nhóc cao ráo ở hàng thứ tư trong đội ngũ không? Đội tuyển Toán cấp Trung học cơ sở, thủ khoa đầu vào kì thi tuyển sinh lớp mười của Đình Châu năm nay.” Sơ Trừng vỗ vai Mạnh Hâm rồi quay đầu nhìn về hướng đó, nói với giọng nhàn nhã: “Đó là cán sự tương lai của đại ca đấy.”

“Trời? Xuất sắc quá.” Mạnh Hâm giả vờ thất vọng: “Khó trách đại ca lạnh nhạt với con.”

Sơ Trừng chớp mắt cười: “Đương nhiên là vẫn có cách. Sau này con kể cho cô nhóc nghe lịch sử nhuộm máu lẫn nước mắt khi con làm việc cho đại ca, đồng thời giải thích những nguy hiểm và gian khổ khi làm cán sự Toán học… Khụ khụ, nhưng làm cán sự Ngữ văn thì không như thế.”

Mạnh Hâm rốt cục bừng tỉnh: “Thầy Sơ, bàn tính của thầy đập thẳng vào mặt con!”

Các bạn nhỏ lần lượt kể về tình hình hiện tại. Sơ Trừng và Dụ Tư Đình đều chăm chú lắng nghe.

Cuối cùng Giang Chi Bác thân mật hỏi: “Tui con cả đám ghé thăm người thân, chắc đại ca cũng không tiếc mời bữa cơm đâu nhỉ?”

Bạch Tiểu Long ở một bên cũng phụ hoạ. Hai đứa nhóc này cùng tham gia xét tuyển bằng môn Thể dục, một người vào Đại học Thể thao Bắc Kinh còn người kia được nhận vào Học viện Thể thao Thủ đô. Hai anh em này sẽ ở cùng một thành phố trong tương lai.

Sơ Trừng nói tiếp: “Yên tâm, thầy ấy không mời thì thầy mời, nhưng phải đợi chiều để xong đợt huấn luyện quân sự ở đây đã.”

“Sao thầy không nghỉ ngơi đi?” Bạch Tiểu Long vỗ ngực: “Để có được bữa ăn này, con phải mở to mắt để trông chừng mấy đứa nhóc thôi.”

Cậu nhóc vừa nói vừa nhảy khỏi bậc thang, lấy trong túi ra một bộ bài rồi hoà nhập với đội ngũ tân học sinh. Vì giáo viên hướng dẫn không thể nhìn được bao quát nên Bạch Tiểu Long đặc biệt chú ý những học sinh lười biếng trong quân đội, cậu gắn lá bài lên người bọn họ để làm dấu.

Đối mặt với hành vi ‘hiếu khách’, Sơ Trừng chỉ có thể lựa chọn an ủi những tân binh đang bị hành hạ rằng đàn anh đàn chị lên đại học cũng phải học Giáo dục Quốc phòng, bọn nhóc ấy không vui được mấy ngày đâu.

Sơ Trừng bước về phía mép khán đài. Ứng Hạc ngồi đây một mình.

Cậu nhóc vẫn là con người xa cách, kín đáo và xem thường tất cả mọi người. Trông cậu không khác gì hồi còn đi học, trừ mái tóc được chăm sóc cẩn thận hơn được cắt theo kiểu Tây, nó khiến cậu càng đẹp trai và ngầu hơn.

“Chẳng phải con và Lộc Ngôn đăng kí học cùng trường lái xe hả? Sao hai đứa không đi tập xe chung?” Sơ Trừng chủ động trò chuyện.

“Bất đồng quan điểm.” Ứng Hạc trả lời ngắn gọn rồi đưa cho Sơ Trừng một cây kem.

Sơ Trừng nhận lấy rồi cười rồi nói tiếp: “Hai đứa vẫn còn đấu đá nhau hả?”

Ứng Hạc không trả lời, cậu nhóc im lặng vài giây rồi nhìn về phía hàng ngũ huấn luyện quân sự, đổi chủ đề: “Lớp này có học sinh nghịch ngợm nào không? Có cần con giúp thầy xử lí không?”

“Con tự lo đi.” Sơ Trừng nhếch môi, cậu không muốn làm hỏng kiểu tóc của học sinh nên chỉ vỗ vai Ứng Hạc.

Cậu nhóc đáp một tiếng.

Nhưng khi Sơ Trừng xoay người đi nghỉ ngơi, Ứng Hạc chỉ vào sau lưng thầy và thấp giọng cảnh cáo đàn em: “Đối xử với thầy ấy cho tốt, nếu không là anh không tha mấy đứa.”

Một nhóm học sinh tốt nghiệp tụ tập lại để trò chuyện thì đương nhiên phải có drama.

“Tụi mình ồn ào thật đấy, nhưng Mục Nhất Dương hôm nay lại không đến chung vui thì lạ quá.”

“Cậu ấy á hả, lại mắc kẹt trong lưới tình, không thoát ra được.”

“Học trường nào? Sao ông biết?”

“Lớp 12/3 đó, thằng Dương với nhỏ ấy được chia vào cùng một nhóm tân sinh viên ở Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Mấy ngày trước tôi tổ chức tiệc khai giảng, nó uống say xong tự kể ra hết.”



Sơ Trừng cách đó không xa nhìn một bên là học sinh cũ, một bên là học sinh mới, trong lòng cậu cảm xúc lẫn lộn.

Cậu quay đầu lại thở dài: “Đám học sinh tốt nghiệp này thực sự đã trưởng thành hơn nhiều so với những đứa mới vào trường.”

Dụ Tư Đình kể lại: “Hồi anh mới nhận lớp tụi nó cũng bằng chừng đấy thôi, chớp mắt cái mà đã lớn hết rồi.”

“Em đoán bây giờ tụi nó cảm thấy hạnh phúc lắm, trưởng thành và tốt nghiệp rồi mà. Bây giờ tụi nó cũng có gan nói những chuyện lúc trước không dám nhắc tới trước mặt mình.”

Sơ Trừng lắng nghe những cuộc đối thoại không rõ ràng lắm rồi nói tiếp: “Như người ta vẫn nói, không có ai mãi mãi mười bảy tuổi nhưng luôn có ai đó ở tuổi mười bảy.”

Bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang.

Sơ Trừng nheo mắt vì nắng, cậu thu mình trong chiếc áo khoác đồng phục học sinh, ngồi xổm dưới chiếc bóng cao lớn của đại ca rồi xé cây kem sắp tan và đưa lên miệng.

Con cái rõ ràng đã lớn nhưng cậu dường như không hề thay đổi chút nào.

Dụ Tư Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu khi xé bao bì, hắn nói thẳng: “Ai nói không có? Chẳng phải em mãi mãi mười bảy tuổi sao?”

“Dạ?” Sơ Trừng nghe không rõ, cậu ngậm vỏ kem nhựa trong miệng và ngẩng đầu lên.

Dụ Tư Đình mỉm cười, khi không ai để ý, hắn đưa tay xoa mái tóc mềm mượt của người yêu.

“Anh đang khen em đó.”
Bình Luận (0)
Comment