Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 88

Một buổi sáng nắng đẹp, hai chiếc ô tô đậu cạnh nhau trước khu vườn bên ngoài Phồn Thiên Cảnh Uyển.

Dụ Tư Đình mặc chiếc áo khoác mỏng đi về phía một xe, sau đó anh bỏ chiếc túi đang cầm vào trong cốp.

“Lát nữa ghé nhà anh gửi mấy món này trước nhé.” Sơ Trừng kiểm tra các món quà đã được đóng gói cẩn thận để xác nhận bọn họ đã mang theo đầy đủ quà cáp.

Dụ Tư Đình nói: “Không sao đâu, mấy ngày nay ông bô không có ở nhà.”

“Ba đi đâu vậy?” Sơ Trừng đứng thẳng lên, anh hơi khó hiểu vì sao Giám đốc Dụ lại ra ngoài vào dịp lễ hội.

“Chắc tại ba không vui.” Dụ Tư Đình nhẹ nhàng trả lời, anh vừa sắp xếp lại mấy món quà Trung thu đa dạng vừa giải thích: “Ba nghe hai đứa mình nói muốn đi ăn Tết Trung thu với ông Sơ nên mua vé bay đêm để đi du lịch với mẹ luôn. Nói chung là chiêu cũ, bất mãn một chút là bỏ nhà đi ngay.”

“Haiz…” Sơ Trừng dựa vào cửa xe, áy náy kéo dài cả giọng: “Chắc ba đang giận em.”

“Em đừng để ý.” Dụ Tư Đình an ủi: “Ba có giận thì cũng là giận bản thân thôi, quản không nổi mấy đứa coi trong nhà, khó lắm mới được một đứa nghe lời thì lại giành không lại với nhà bên kia. Nếu hai bên không thống nhất ý kiến thì mình phải đắc tội một bên thôi.”

Sơ Trừng nhẹ nhàng thở dài: “Không thể cứ đắc tội một bên mãi được. Mấy lần đón giao thừa ở tứ hợp viện rồi, thôi năm nay để em nói với Giáo sư Kim là hai đứa mình dẫn ba mẹ anh đi chơi Hải Nam.”

“Tuỳ em quyết định.” Dụ Tư Đình giơ tay đóng cốp xe lại: “Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, mình đi thôi.”

“Không đợi Lộc Ngôn hả?” Sơ Trừng quay đầu lại nhưng không thấy con trai lớn đâu.”

“Em đừng xem một thằng nhóc qua tuổi hai mươi là trẻ con nữa. Nó tự lái xe, lát nữa sẽ đuổi kịp thôi.” Dụ Tư Đình khoác vai người yêu rồi đẩy anh ngồi vào ghế phụ.

Từ Đình Châu lái xe về mất khoảng ba tiếng.

Cả hai đều không nhìn thấy bóng dáng xe của Lộc Ngôn dọc đường. Sơ Trừng cũng không hỏi thêm, dù sao con cái cũng đã lớn và cần có không gian riêng tư.

Bọn họ đến nhà họ Dụ thì thấy sân của ngôi biệt thự rộng lớn trống rỗng.

Thật hiếm khi căn nhà yên tĩnh đến vậy.

Sơ Trừng xuống xe ngơ ngác nhìn quanh: “Hả? Không có ai ở nhà à? Sao em không thấy xe đậu xung quanh nhỉ?”

“Có người ở nhà.” Dụ Tư Đình trả lời. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của người yêu, anh tiếp tục với giọng điệu có phần trêu chọc: “Thầy Sơ từng làm trầy xước ba chiếc siêu xe trong vòng một tuần – kỉ lục huy hoàng như thế, nếu biết em sẽ ghé nhà thì ai dám đậu xe trong sân?”

Vẻ mặt Sơ Trừng thay đổi, anh hơi mím môi phản bác: “Chuyện mấy năm rồi hả? Kĩ thuật đậu xe của em bây giờ là đỉnh cao.”

“Vì anh đã mua bốn vị trí đậu xe ở nhà đấy, kể cả Trai Bảnh cũng làm được.” Dụ Tư Đình thong thả chế nhạo thầy Sơ.

“Im đi.” Sơ Trừng suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra ‘Trai Bảnh’ chính là con chó Alaska mà Ứng Hạc nuôi. Anh tức giận đến mức đấm mạnh vào đại ca mình ngay tại chỗ.

Dụ Tư Đình chỉ cười và không né tránh.

Hai người vừa cười đùa vừa bấm chuông cửa. ‘Kẹt’ một tiếng, cánh cửa từ bên trong bị mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện.

Đó là Từ Xuyên.

Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng ở nửa thân trên, đôi mắt ngái ngủ nheo lại, khuôn mặt trắng nõn có ít râu mấy ngày nay chưa cạo. Dáng vẻ này không khiến anh xấu đi, nó chỉ khiến anh trông lười nhác hơn một chút.

Sơ Trừng kinh ngạc một lát, sau đó cau mày khi đã chắc chắn mình không nhận sai người: “Sao ông đến sớm vậy? Trông ông như mới ngủ dậy.”

“Biết rồi mà còn hỏi.” Anh Xuyên ngáp một cái rồi cào mái tóc rối bù rồi thoải mái ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Sơ Trừng muốn hỏi thêm thì có tiếng bước chân từ cầu thang phía sau vang lên.

“Em về rồi à?” Dụ Thần mặc áo ngủ bằng lụa bước xuống, cô dựa vào lan can cẩm thạch với dáng vẻ yêu kiều và hơi đung đưa.

“Chị ba.” Sơ Trừng ngẩng đầu kêu lên: “Hai người…”

Mấy năm trước hai người này đã va vào nhau, mối quan hệ của họ rất thân mật và hỗn loạn, người nhà đều biết nhưng quyết định ngó lơ.

Bây giờ anh Xuyên công khai ngủ ở nhà cô Dụ, điều này tạo cho Sơ Trừng một ảo tưởng rằng phải chăng hai tâm hồn ngang ngược này đã chơi chán, quyết định tu thành chánh quả?

“À…” Dụ Thần hơi lắc cái đầu nhức nhức vì say, cô thở dài theo thói quen: “Rõ ràng là lại uống nhiều rồi.”

… Sơ Trừng nhất thời không nói nên lời, anh chỉ có thể nhìn thầy Dụ phía sau để cầu cứu.

Dụ Tư Đình cố ý tiến đến đặt các loại hộp quà mang theo lên bàn, sau đó bình tĩnh nói: “Hình như hai người định ăn Tết Trung thu ở đây, đúng dịp em có mang qua ít hải sản. Tối nay mọi người nhờ nhà bếp làm ăn chứ đừng để lâu nó bị hư nhé.”

“Ừ.” Dụ Thần đồng ý.

“Hai người đến chỗ Giáo sư Kim à?” Từ Xuyên đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại ngẩng đầu lên: “Gửi lời hỏi thăm đôi vợ chồng già giúp tôi nhé.”

Sơ Trừng nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Ông đi chung không?”

Từ Xuyên liếc nhìn Dụ Thần vẫn còn đứng trên bậc thang, anh mỉm cười không đáp.

“Được, được, được, tôi hiểu rồi, tôi giúp ông gửi lời hỏi thăm.” Sơ Trừng thoáng thấy ánh mắt lưu luyến của đối phương, anh hơi hối hận vì câu hỏi vừa rồi.

Hiện tại cũng đã trễ, gần đến giờ cơm tối nên Sơ Trừng và Dụ Tư Đình ở đó thêm một lúc, sau đó bọn họ chuẩn bị đi đến tứ hợp viện.

Ba mẹ Sơ có thói quen sinh hoạt đều đặn, ba bữa ăn đều phải đúng giờ. Mỗi khi Thầy Dụ đến nhà, Giáo sư Kim sẽ đặc biệt yêu cầu bếp núc chiêu đãi, nhưng với tư cách là con cháu thì bọn họ cũng không nên vi phạm quy tắc của người lớn.

Trước khi bọn họ ra về, Từ Xuyên và Dụ Thần đứng ở cửa nhà để chào tạm biệt.

Sơ Trừng ngồi lại ghế phụ, anh nhìn hai bóng người bên ngoài qua cửa sổ xe than vãn: “Đại ca, anh thực sự mặc kệ hai người đó ạ?”

Dụ Tư Đình đánh tay lái thản nhiên nói: “Người lớn cả rồi, làm vậy không cần thiết.”

“Đúng là chị ba không kết hôn, anh cũng không biết bọn họ bây giờ khác gì với chính thức yêu nhau. Thế nhưng anh nghĩ trong thâm tâm của Dụ Thần, mối quan hệ giữa chị với anh Xuyên cũng không khác gì hai chúng ta.”

Sơ Trừng khẽ gật đầu. Tuy nói vậy nhưng anh vẫn khâm phục thái độ của anh Xuyên, anh dám liều lĩnh để đồng hành với cô.

Từ Xuyên bình thường trông không mấy nghiêm túc, thỉnh thoảng đầu óc toàn những thứ rác rưởi d@m dục nhưng anh vẫn xuất thân từ một gia đình trí thức, hẳn anh cũng phải chịu không ít áp lực vì không kết hôn ở độ tuổi này.

“Kệ đi, mỗi người đều có vùng an toàn của riêng mình, không thể lấy một tiêu chuẩn cố định để xem xét được.” Tâm trạng và giọng nói của Dụ Tư Đình khá ổn định: “Hơn nữa chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến mình.”

Anh nói đến đây thì trong xe yên tĩnh một lát.

Sơ Trừng nhìn khung cảnh lướt qua sau cửa kính ô tô, anh chợt nói: “Đối với em thì vẫn có ảnh hưởng.”

Dụ Tư Đình nhìn thẳng về phía trước: “Ảnh hưởng gì?”

Sơ Trừng mỉm cười: “Anh Xuyên hơn em một tuổi, có người ta thì em không phải mục tiêu độc thân hàng đầu của bà con trong xóm.”

“Thầy Sơ.” Dụ Tư Đình nghe vậy thì nhíu đôi lông mày tuấn tú lại, anh bất mãn nhắc nhở: “Mong em làm rõ việc em cũng không độc thân.”

“Về mặt tinh thần thì là vậy.” Sơ Trừng cong đôi mắt đẹp trong sáng rồi nói thêm: “Về mặt pháp luật thì em vẫn độc thân.”

Nét mặt Dụ Tư Đình càng trở nên ý nhị, anh quay đầu nhìn người yêu, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ của em rất nguy hiểm, em đang đang ám chỉ anh cái gì?”

“Để anh luôn duy trì cảm giác nguy hiểm.” Sơ Trừng cười nói, để tránh ánh mắt cảnh cáo sắc bén của người bên cạnh, anh dựa thẳng vào ghế rồi nói: “Em đi ngủ đây, đến nơi anh gọi em.”

Hơn nửa tiếng sau, xe của Dụ Tư Đình chạy vào nhà họ Sơ.

Khi cả hai bước vào sảnh chính, Lộc Ngôn đang ngồi bên bàn trà chơi cờ vây với Giám đốc Kim.

Chẳng trách dọc đường không nhìn thấy thằng nhóc này, hóa ra là cậu đi trước.

“Chào ba mẹ, chào cậu.” Dụ Tư Đình khẽ gật đầu chào từng người trong phòng.

Ông Sơ mỉm cười gật đầu.

Giáo sư Kim đoan trang xua tay rồi nói: “Mấy đứa ngồi đi, không cần khách sáo như vậy.”

Chỉ có Kim Hằng luôn tỏ ra bất mãn chỉ thẳng vào hai người: “Thấy không, em đã nói tụi nó phải cận giờ cơm mới tới mà. Bây giờ còn hơn cả em rồi đấy.”

“Cậu cũng ở đây sao? Mấy ngày không gặp, con nhớ cậu lắm.” Sơ Trừng đã quen với thái độ không khoan nhượng của Giám đốc Kim, chào ba mẹ xong là anh sang chỗ cậu mình ngay.

Kim Hằng vẫn bất động trước sự nịnh nọt lộ liễu, ông nhìn chằm chằm vào ván cờ, nhàn nhã nói: “Cậu thấy con cũng chẳng chân thành đến thế. Sáng ra khỏi nhà mà nhây tới giờ mới xuất hiện, chẳng xông xáo như thằng nhóc này gì cả.”

“Sao cậu biết con ra khỏi nhà lúc nào?” Ánh mắt Sơ Trừng rơi vào con trai lớn, anh nhẹ nhàng bóp cổ cậu rồi nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi này bán đứng thầy đúng không?”

“Này, đau quá…” Lộc Ngôn cười và cúi cổ né tránh, quân trắng chưa đánh trên tay cũng rơi xuống bàn cờ: “Á mợ út à, nếu thầy tiếp tục gây rắc rối thì con sẽ thua mất. “

Sơ Trừng xoa đầu cậu hai cái rồi nhếch môi: “Vậy cũng được. Giám đốc Kim theo học cờ vây từ năm ba tuổi với một kì thủ cửu đẳng cấp quốc gia, con nghĩ con thắng người ta được à?”

“Ban đầu con còn có hi vọng nhưng bây giờ thì khó rồi.” Lộc Ngôn nhìn nước đi sai lầm vừa rồi, cậu tuân theo quy tắc đã đánh là không đi lại, bất lực thở dài.

Giáo Sư Kim ở một bên nói: “Bọn họ đang cá cược, con đừng đứng đó làm phiền.”

“Cá cược gì mẹ?”

“Cá xem ai được quyết định kế hoạch đi chơi sau bữa tối.”

“Dạ?”

“Thắng hai trên ba, đây là ván cuối rồi.”

Sơ Trừng kinh ngạc, sau đó anh nghiêm túc nhìn ván cờ.

Anh được cậu nuôi dưỡng từ nhỏ nên đương nhiên biết thế cờ của ông hiểm hóc đến mức nào. Nếu là ngày thường thì con trai lớn tuyệt đối không thể sống sót trên bàn cờ chứ nói chi đến việc thắng hai trên ba.

Lúc này Kim Hằng đã đánh quân đen ở một nơi tưởng chừng như ngẫu nhiên, thế nhưng nước đi ấy lại tạo cơ hội sống sót cho Lộc Ngôn.

Ông thậm chí còn dùng đầu ngón tay gõ vào một vị trí khác trên bàn cờ, không hề nao núng dạy đối thủ cách phản công.

“Đây mà là cá cược hả? Nước đi được bơm cho thành cái hồ bơi luôn rồi đấy.” Sơ Trừng nhìn động tác của Kim Hằng mà trêu chọc thế cờ ông vừa đi.

“Ông cậu à…” Lộc Ngôn nhìn người ngồi bên bàn cờ để xem ông có muốn chơi tiếp không.

“Con chơi đi, kệ nó.” Kim Hằng bình tĩnh đáp, ông lại còn vặn ngược lại: “Việc im lặng quan sát ván cờ cơ bản như thế mà nó cũng không biết, chẳng hiểu học từ ai.”

… Sơ Trừng cạn lời, anh đành đáp dạ dạ dạ rồi ngồi sang một bên và im lặng quan sát.

Mười phút sau, ván cờ lẽ ra phải kết thúc từ lâu cuối cùng cũng xong.

Giám đốc Kim cho những quân cờ còn lại vào ống đựng cờ, giả vờ như tiếc rẻ rồi hỏi: “Rồi, con thắng, đã cá cược thì phải chịu thua thôi. Nói đi, con muốn làm gì?”

Tất nhiên Lộc Ngôn nhận ra Giám đốc Kim cố tình nhượng bộ nhưng cậu không vạch trần mà còn vui vẻ nói: “Con muốn ông dẫn con đi city walk.”

City walk (城市漫步) là từ lóng tiếng Trung chỉ việc dạo chơi trong thành phố với mục đích khám phá, trải nghiệm hoặc ngắm cảnh.

“City walk là sao?” Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lộc Ngôn, Kim Hằng cũng cảm thấy có hứng thú.

Lộc Ngôn lập tức giải thích ngắn gọn.

Nghe cậu nhắc đến việc đi dạo và check in quanh thành phố, Dụ Tư Đình vốn đang im lặng lại hắng giọng: “Sức lực với thời gian của ông cậu có hạn, con đừng chơi quá trớn.”

“Không sao đâu, cùng lắm thì city drive.” Kim Hằng vui vẻ đồng ý.

Thực ra ông rất thích đứa nhỏ này, nếu không thì làm gì có chuyện ông cố tình thua. Thỉnh thoảng cùng cháu trai thử qua những trải nghiệm thời thượng cũng khiến ông cảm thấy mình trẻ hơn rất nhiều.

“Được rồi, ván cờ kết thúc, cũng sắp đến giờ rồi nên nhà mình đến phòng ăn ăn cơm nhé.” Ông Sơ ngày càng lớn tuổi, tính cách cũng trở nên dễ chịu hơn, dù con cháu có ồn ào đến đâu thì ông vậy luôn hiền từ.

Mọi người đều đứng dậy di chuyển đến phòng ăn.

Sơ Trừng đi cuối, nhìn theo bóng lưng Giám đốc Kim trò chuyện cười nói với Lộc Ngôn, anh không khỏi thở dài với mẹ ở bên cạnh: “Cậu đối với Lộc Ngôn cũng cưng chiều y như đối với con hồi xưa.”

“Con ghen tị à?” Giáo sư Kim hỏi lại rồi nhẹ nhàng nói: “Bên cạnh con đã có người khác rồi nên con đâu cần cậu suốt ngày kè kè bênh vực nữa. Nếu không cưng chiều một em bé khác thì Kim Hằng sẽ chết vì cô đơn mất thôi.”

Sơ Trừng ôm vai mẹ: “Mẹ nói nghe buồn thế? Ai cũng sẽ lớn lên, nhưng trước mặt ba mẹ và gia đình thì mãi mãi là con nít.”

Giáo sư Kim mỉm cười không nói gì nữa.

Bữa cơm Trung thu đoàn viên kết thúc.

Giám đốc Kim ra ngoài xem trình diễn ánh sáng với Lộc Ngôn như đã thỏa thuận. Ông Sơ ngồi cạnh bàn cờ hai người chưa cất đi, một mình bày ván chơi mới.

“Ba.” Dụ Tư Đình dừng lại bên cạnh ông, trầm giọng hỏi: “Để con chơi với ba ván này nhé?”

“Không cần đâu.” Vẻ mặt ba Sơ vẫn bình tĩnh dịu dàng: “Con với Tiểu Trừng hiếm khi được nghỉ ngơi, hai đứa muốn làm gì thì làm đi. Ba có bạn đánh cờ mà.”

Dụ Tư Đình quay lại thì thấy Giáo sư Kim đã đứng sang một bên, trên tay bà là đ ĩa bánh sơn tra cho ông.

“Vậy con không quấy rầy ba mẹ nữa.” Dụ Tư Đình cười gật đầu nhường chỗ ngồi trên bàn cờ cho mẹ Sơ.

Sau đó anh đi ra sân.

Đêm nay trăng tròn treo cao, chiếc đ ĩa ngọc treo trên bầu trời, lặng lẽ chiếu sáng.

Dụ Tư Đình lần theo tiếng ‘kẽo kẹt’ thì thấy thầy Sơ đang ngồi trên xích đu. Anh đắp một tấm chăn mỏng, ngẩng cao đầu ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ đang lắc lư.

“Người xưa nói trăng chỉ tròn vào ngày mười lăm và mươi sáu, chưa gì mà em đã thưởng trăng rồi sao?” Dụ Tư Đình bước đến.

Sơ Trừng vỗ lên chỗ bên cạnh, rót cho mình một tách trà nóng rồi nói: “Sao phải là trăng tròn? Người cô độc ngắm trăng lấy cảm hứng, còn khi ở bên cạnh những người thân yêu thì ngắm trăng khuyết vẫn vui.”

“Em nói có lí.” Dụ Tư Đình cũng ngồi xuống ghế xích đu cảm nhận làn gió đêm mát lạnh.

“Lúc nãy anh đi đâu vậy? Làm con ngoan được ba mẹ cưng chiều hả?” Sơ Trừng cầm cốc trà hơi nóng, nãy giờ anh vẫn chưa uống được nên cứ liên tục thổi.

Dụ Tư Đình nhếch khóe miệng thật thà gật đầu.

Brrr.

Brrr.

Điện thoại của bọn họ rung lên cùng lúc.

Sơ Trừng bấm vào màn hình để kiểm tra WeChat, tin nhắn hiện lên thêm một lời chúc Trung Thu khác từ một học sinh.

Anh nghiêng đầu nhìn vào điện thoại di động của thầy Dụ thì thấy cùng một tin nhắn đến từ cùng một người, ngay cả lời chúc mà cũng giống nhau.

“À, ra là gửi tin nhắn hàng loạt, biết rồi nha.”

Dụ Tư Đình lấy đôi bàn tay rộng giúp người yêu đỡ đáy tách trà hơi nghiêng, sau đó anh dựa vào lưng xích đu gỗ và đáp: “Em nhận được lời chúc gì thì anh cũng sẽ nhận được câu tương tự thôi.”

Đúng vậy, qua nhiều năm giảng dạy, tỉ lệ trùng lặp học sinh của bọn họ là chín mươi phần trăm.

“Chẳng phải tại anh lúc nào cũng dính lấy em à?” Sơ Trừng nheo mắt cười ranh mãnh.

Dụ Tư Đình hừ lạnh: “Sao em có thể nói một câu vô tâm như vậy chứ? Học kì sau anh phải tuyển đồ đệ của em làm giáo viên phó chủ nhiệm, sau đó Phòng Giáo vụ sẽ dí em cả ngày…”

Giọng nói của đại ca chợt khựng lại.

Đôi môi ấm áp mềm mại chạm vào khóe miệng anh như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã lập tức rời đi.

Sơ Trừng ôm cổ người yêu rồi tựa đầu vào ngực anh ấy, đôi mắt thầy Sơ long lanh dưới ánh trăng sáng.

“Em…” Dụ Tư Đình vẫn đang cầm tách trà nóng trên tay, anh sợ làm đổ ra thì người yêu bị bỏng nên không dám cử động.

Sơ Trừng hỏi: “Anh chọn em hay cô nhóc kia?”

Thầy Dụ không kiềm chế được mánh lới cạnh tranh ác liệt này, anh lấy tay còn lại vòng qua eo bạn trai và mỉm cười: “Chọn em.”

Sơ Trừng nằm trong vòng tay Dụ Tư Đình và đổi một tư thế thoải mái hơn. Bọn họ cùng nhau tận hưởng ánh trăng dịu dàng đến say lòng người.

Làn gió đêm nhẹ nhàng lặng lẽ thổi qua, Dụ Tư Đình kéo chiếc chăn mỏng để chia sẻ hơi ấm với người trong vòng tay.

Những tin nhắn chúc mừng liên tục được gửi đến, học sinh các lớp trò chuyện sôi nổi, thỉnh thoảng lại tag thầy Sơ với đại ca.

Sơ Trừng vòng tay ôm lấy người yêu, anh không phản hồi tin nhắn mà chỉ nhìn màn hình đang nhảy thông báo.

Sau một lúc im lặng, trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần nghỉ hưu cũng được. Suy cho cùng thì sau khi làm việc chăm chỉ và mệt mỏi, người ta mới nhận ra những khoảnh khắc thế này bình yên, thoải mái đến nhường nào.

Mấy năm trôi qua, mỗi ngày đều sống chân thật, gặp người mình thích và làm điều gì đó ý nghĩa.

Cho dù ở nơi phố xá bận rộn thì cái tâm vẫn giống chốn đào nguyên.



Mình có lời muốn nói:

Bộ truyện này mình edit ào ào vì quá hợp gu và đồng cảm với nhân vật =)) Ban đầu dự định tới hết năm mới end, ai dè ba tháng sau end luôn nên thôi thì up hết để mọi người đọc một lần cho thoả.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình đến đây. Hẹn gặp lại mọi người ở những dự án tiếp theo.
Bình Luận (0)
Comment