Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 116

“Mẹ biết rồi.” Dương Nghênh Thu chuyển chủ đề, “Sao tự nhiên con lại về?”

Tống Duy giả vờ đặt cốc nước xuống để tránh ánh mắt mẹ, “Cuối tuần này Trần Quất Bạch phải làm thêm, ở nhà một mình cũng chán.”

Dương Nghênh Thu bụng dạ khó chịu, không để ý nhiều đến lý do con gái về, “Được rồi, cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.”

Tống Duy vào phòng tắm, không gian quen thuộc và cách bài trí khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi tắm, cô ôm lấy chú gấu bông đã lâu không gặp, cảm giác như được hồi sinh.

Cô có chút nhớ Tuyết Hoa, tự hỏi không biết anh đã về nhà chưa, đã cho mèo ăn chưa.

Cô trở mình, với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Trên WeChat, có tin nhắn mới từ Trần Quất Bạch:

[Chúc em ngủ ngon.]

Tống Duy nhìn tin nhắn vài giây, không trả lời, tắt điện thoại rồi đặt lại lên giường, ôm gấu bông đi ngủ.

Những gì cần nói hôm nay cô đã nói hết.

Cô không biết sau cuối tuần này, liệu họ có thể trở lại như trước không. Dù không thể, việc đối mặt và giải quyết vấn đề vẫn tốt hơn là giả vờ mọi thứ đều ổn. Nếu không giải quyết được, cô cũng đành chấp nhận.

Ba tháng, anh đã đặt ra thời hạn. Cô sẽ chờ, và đến lúc đó sẽ tính tiếp.

Cô vừa nằm xuống không lâu, điện thoại lại reo.

Giọng Chúc Thanh Phỉ to đến mức như muốn phá tung loa: “Ôi trời, cậu bắt máy thật à!”

“Gì cơ?”

“Lẽ ra giờ này cậu phải đang ngọt ngào bên Tổng giám đốc Trần chứ? Hay là đang nghỉ giữa hiệp?”

Tống Duy ngơ ngác, “Cậu đang nói gì vậy?”

Chúc Thanh Phỉ hỏi lại, “Cậu không biết à?”

Bị hỏi dồn, Tống Duy mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Trần tổng! Đăng ảnh cậu nhận xe lên vòng bạn bè!!!”

Một giây, hai giây, đầu óc Tống Duy ngưng trệ. Không buồn đáp lời, cô lập tức thoát cuộc gọi, mở WeChat, kéo xuống tìm trong vòng bạn bè.

Rất nhanh, cô thấy bài đăng của anh.

Ảnh là do nhân viên bán hàng chụp, ghi lại khoảnh khắc cô nhận xe.

Không có lời chú thích, nhưng dưới phần bình luận có rất nhiều câu hỏi. Một trong số đó hỏi:

[Tổng giám đốc Trần, anh và quản lý Tống đang hẹn hò sao?]

Anh trả lời:

[Không, đã kết hôn.]

Kể từ đó, phần bình luận ngập tràn sự kinh ngạc và chúc mừng, kéo dài không ngừng.

Tống Duy nhìn bài viết, không nói nên lời.

Giọng Chúc Thanh Phỉ vọng ra từ loa điện thoại: “Tổng giám đốc Trần thật quá quyết đoán! Bây giờ tớ còn nghi ngờ anh ấy có tài khoản phụ để theo dõi mọi động tĩnh trong nhóm nhỏ nữa.”

“Không nói với cậu nữa, tớ phải vào chiến đấu đây!”

Tống Duy không hiểu rõ “chiến đấu” là gì. Khi vào nhóm, tin nhắn đầu tiên cô thấy là:

[Quản lý Tống, bọn em không có ý gì khác, chỉ muốn chúc phúc chị với Tổng giám đốc Trần thôi!]

Cô kéo lên đầu nhóm.

Ban đầu, mọi người chỉ tò mò và bày tỏ thắc mắc. Nhưng sau đó, có người nói bóng gió rằng quản lý Tống thật giỏi, từ đó luồng trò chuyện bắt đầu thay đổi. Họ bàn luận về giá trị của chiếc xe, khen ngợi Trần tổng hào phóng, thậm chí nhắc đến Ninh Thư Huệ.

Chúc Thanh Phỉ đã tranh luận kịch liệt với họ, nhưng ngay khi Trần Quất Bạch phản hồi về tình trạng hôn nhân, cả nhóm lập tức im lặng.

Tin tức của nhóm A cũng không yên tĩnh. Kỷ Dao và Diêu Diệu Huyền liên tục nhắn tin bàn tán, Đổng Duệ Thành đóng vai trò người giải thích, thêm mắm dặm muối, xác nhận toàn bộ câu chuyện.

Tống Duy đọc những tin nhắn trong nhóm, tâm trạng hỗn loạn, không biết mình nên cảm thấy thế nào. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Quan trọng hơn, họ vừa mới cãi nhau và tạm xa nhau, hành động này của anh khiến cô hoàn toàn ngỡ ngàng.

Cô thoát khỏi nhóm chat, quay lại vòng bạn bè, kiểm tra thời gian đăng bài. 21:43. Vậy là anh về nhà rất nhanh.

Sau một hồi suy nghĩ, Tống Duy nhắn tin cho anh:

[Anh nên nói trước với em.]

Vừa nói với anh lúc trước nếu có chuyện gì thì phải bàn bạc, vậy mà bây giờ lại tự ý công khai như thế. Cô không biết điều này sẽ dẫn đến hệ quả gì, nhưng rõ ràng anh đã quá nóng vội.

Điện thoại lập tức đổ chuông. Sau vài giây lưỡng lự, cô bấm nhận cuộc gọi. Giọng nói của Trần Quất Bạch vang lên, rõ ràng và kiên định:

“Tống Duy, chuyện này dù em có đồng ý hay không, anh vẫn phải làm. Anh không quan tâm người khác nghĩ gì. Anh chỉ biết rằng, việc giấu mối quan hệ này đã khiến em bị tổn thương, nên nó cần được chấm dứt ngay lập tức.”

“Em đã làm việc ở Quang Niên được nửa năm, có phải đã đến thời điểm mà em nói ‘đợi thêm chút nữa’ không? Những lo ngại của em liệu có còn xảy ra? Anh là chủ công ty, cũng là chồng em. Anh đã hứa với bố mẹ em rằng sẽ không để em chịu thiệt thòi, đó là trách nhiệm của anh.”

Tống Duy không biết phải nói gì.

Đúng là cô đã làm việc ở đây nửa năm, và năng lực của cô đủ để đối phó với những nghi ngờ trước đây. Lo lắng của cô không còn là vấn đề nữa.

Việc công khai cũng không gây hậu quả nghiêm trọng, cùng lắm chỉ trở thành đề tài bàn tán một thời gian. Thậm chí, quan hệ công việc có thể thuận lợi hơn, vì ai lại không nể mặt “phu nhân Tổng giám đốc”?

Cô bật cười tự giễu.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả không phải là chuyện công khai, mà là quyết định của anh.

Trước đây, Ninh Thư Huệ từng ngỏ ý muốn họ tiếp tục giấu chuyện kết hôn. Cô tin rằng Ninh Thư Huệ cũng đã nói điều đó với anh. Việc anh công khai chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa họ. Nhưng anh vẫn làm.

Tống Duy ôm chặt chú gấu bông, đầu óc rối bời.

Trần Quất Bạch không về nhà. Anh đang ngồi trong xe dưới tòa nhà của cô, suy nghĩ rất nhiều.

Tất cả đều là lỗi của anh.

Trước đây, từng có người gán ghép anh và Ninh Thư Huệ. Anh luôn phủ nhận, nhưng vẫn có người không tin. Đồng nghiệp trong công ty không dám bàn tán trước mặt anh, nhưng không tránh được những lời đồn thổi sau lưng.

Trước khi kết hôn, anh không nghĩ đến việc ngăn chặn những tin đồn này. Có những chuyện càng giải thích lại càng rối, không cần thiết phải làm.

Nhưng anh đã quên rằng giờ đây Tống Duy cũng làm việc trong công ty. Những lời đồn đó sẽ lọt vào tai cô.

Anh cảm thấy vô cùng áy náy.

Ninh Thư Huệ vừa trở về một tuần. Tuần này bận rộn nhiều việc, anh không nghe thấy những lời đồn, nhưng có lẽ Tống Duy đã phải chịu đựng cả tuần. Anh còn thất hẹn, khiến cô càng thêm tổn thương.

Nếu anh biết suy nghĩ cho cô nhiều hơn, mọi chuyện sẽ không đến mức này.

Anh từng hứa không để cô chịu thiệt thòi, nhưng cuối cùng cô vẫn phải chịu. Mọi vấn đề đều bắt nguồn từ anh.

Anh nhớ đến ánh mắt buồn bã của cô trước khi rời đi, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng không chịu rơi, khiến anh đau lòng vô hạn. Nếu bố cô thấy cảnh đó, có lẽ ông đã bắt anh ký vào đơn ly hôn ngay lập tức.

Giọng anh nhẹ nhàng và chân thành: “Em đừng nghe những lời bàn tán. Họ không biết sự thật, chỉ đứng từ ngoài nhìn vào và tìm niềm vui từ chuyện của người khác. Đừng để những điều đó làm tổn thương em.”

Tống Duy biết rõ điều này. Những gì khiến cô bận tâm không phải là sự ghen tuông.
Bình Luận (0)
Comment