Về đến nhà, xe dừng lại trong hầm đỗ.
Vừa tháo dây an toàn, Trần Quất Bạch liền nghiêng người sang, tay nâng khuôn mặt cô lên và cúi xuống hôn. Tống Duy đẩy anh ra nhưng không thành, cuối cùng đành để mặc anh.
Nụ hôn sau hai ngày xa cách trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Lưỡi anh nóng lòng xâm nhập, sự khao khát không thể kiềm chế được.
Không khí trong xe nhanh chóng nóng lên, khiến Tống Duy không chịu nổi, khẽ rên:
“Ưm… lên nhà đã…”
Người đàn ông cũng nhận ra tình huống không thích hợp, dừng lại, tựa đầu vào ngực cô để điều chỉnh hơi thở.
Tống Duy nhìn anh, bật cười:
“Anh gấp gáp gì thế chứ.”
“Không gấp sao được?”
“…”
Anh thực sự không thể chờ đợi. Vừa lên nhà, vừa bước qua cửa, anh đã ôm lấy cô và tiếp tục nụ hôn dang dở. Lần này, không giống khi ở dưới hầm, tay và môi anh đều phối hợp hành động.
Nhưng chưa được bao lâu, anh lùi lại, ánh mắt dừng trên cổ áo cô. Anh cau mày:
“Áo em mặc hôm nay…”
Chiếc váy của cô có cổ áo được thêu thủ công với nút bướm tinh xảo, phức tạp. Buổi chiều khi ra ngoài, cô đã tốn không ít thời gian để cài, nên việc anh không tháo được cũng là điều dễ hiểu.
Tống Duy vòng tay qua cổ anh, nở nụ cười quyến rũ:
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
Trước đây, cô thường mặc áo phao dày vào mùa đông, đồ công sở rộng rãi vào xuân hè, và ở nhà thì mặc sao cho thoải mái nhất. Rất hiếm khi cô mặc những chiếc váy bó sát thế này.
Khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh mai nhưng không gầy gò, đường cong được chiếc váy ôm sát phô bày hoàn hảo, không chút phô trương nhưng đủ để gây ấn tượng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô tối nay, anh đã bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Tống Duy cố ý ghé sát tai anh, khẽ nói:
“Váy này hôm qua em đi mua đấy. Còn một chiếc nữa màu đen, không dây, nhưng cổ áo thấp quá, em không dám mặc hôm nay.”
Giọng cô dịu dàng, mềm mại, len lỏi qua tai anh như một cơn gió ngọt ngào. Đôi mắt long lanh như ánh sao rơi, lấp lánh sáng rực.
Tình ý quấn quýt lan tỏa giữa hai người. Anh ôm lấy eo cô, giọng trầm nhưng đầy kiềm chế:
“Vậy tối nay mặc cho anh xem nhé?”
Tống Duy cười khúc khích, nũng nịu:
“Không mặc đâu.”
Trần Quất Bạch nhịn không được bật cười, dịu dàng chiều chuộng:
“Được, không mặc thì thôi.”
“Anh đi tắm trước đi.”
“Ừ.”
Anh đi vào phòng tắm, Tống Duy bước qua kiểm tra mèo cưng. Cô phát hiện ra bát thức ăn của Tuyết Hoa đầy ắp.
“Đúng là đồ lừa đảo,” cô lẩm bẩm.
Lúc chờ anh, cô mở điện thoại trò chuyện với Giang Tiểu Ngữ, cũng vì bài đăng trên vòng bạn bè.
Giang Tiểu Ngữ: Chị dâu, anh trai em thực sự mua xe cho chị rồi sao?
Lần trước Trần Vận có chút không hài lòng về chuyện sính lễ, tuy không phải vấn đề lớn nhưng Tống Duy cũng không nói quá nhiều. Cô trả lời đơn giản:
“Ừ, bọn chị thay nhau dùng. Xe của anh ấy cũ quá rồi.”
Giang Tiểu Ngữ: Đúng thế, một chiếc xe không đủ mà.
Giang Tiểu Ngữ: Chị dâu, nhà mình sắp có chuyện vui lớn rồi!
Tống Duy đoán: “Bố và dì Liễu sao?”
Giang Tiểu Ngữ: Đúng vậy, hôn lễ đã được ấn định, đầu tháng Tám. Hiện tại đang chuẩn bị thủ tục. Chị biết rồi đấy, nhà em không có ông bà ngoại, rất nhiều việc phải do mẹ em lo liệu.
Tống Duy: Có gì cần chị giúp không?
Phải mất hai phút, Giang Tiểu Ngữ mới trả lời: Chị dâu, em nói nhỏ với chị nhé, dì Liễu yêu cầu tiền sính lễ không hề ít. Mẹ em đã cãi nhau với bác hai ngày rồi.
Tống Duy: Bao nhiêu?
Giang Tiểu Ngữ: Hôm trước em nghe loáng thoáng, hình như là 688.000 tệ.
Con số khiến Tống Duy sững người. Ở Nam An, mức sính lễ của các gia đình bình thường chỉ khoảng mười mấy vạn, 688.000 tệ đã gấp nhiều lần con số đó.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy lo lắng.
Bố của Trần Quất Bạch – Trần Minh, hiện đang làm bảo vệ trong khu dân cư, tiền tiết kiệm trước đó đã bị tiêu tán hết vì cờ bạc. Ông ấy lấy đâu ra số tiền này?
Nếu không thể đáp ứng, chẳng lẽ lại phải nhờ đến Trần Quất Bạch?
Trong lúc cô đang rối bời, người đàn ông vừa tắm xong đi ra, vòng qua ghế sofa, ôm cô từ phía sau, khẽ chạm vào tai cô và hỏi:
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tống Duy vội giấu đi sự phiền muộn:
“Không có gì, anh tắm xong rồi à?”
Anh hôn nhẹ lên má cô:
“Ừ, em đi tắm đi, anh làm nốt chút việc.”
Cô bước vào phòng tìm quần áo, sau một hồi do dự, quyết định lấy ra chiếc váy mà mình đã nói đến.
Đó là một chiếc váy lụa đen hở vai, chất liệu mềm mại và mát lạnh. Phần cổ khoét sâu khiến cô không đủ tự tin để mặc ra ngoài, chỉ có thể mặc ở nhà.
Trong lúc tắm, nhìn thấy lọ sữa tắm trong hốc tường, cô bỗng có suy nghĩ muốn nghịch ngợm một chút, nhưng lại thôi. Sau khi tắm xong, cô cũng không dùng sữa dưỡng thể.
Thay xong váy, Tống Duy soi gương, nhìn bản thân trong bộ trang phục quyến rũ không phải phong cách thường ngày của mình, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng. Ra khỏi phòng tắm, cô vội vã chui lên giường.
Thế nhưng, đợi mười phút vẫn không thấy Trần Quất Bạch quay lại.
Anh lại nghiện làm việc rồi sao?
Không còn cách nào khác, cô đành xỏ dép đi tìm.
Không thấy anh trong phòng khách, cô đi về phía phòng làm việc. Đứng trước cửa, tay cô do dự trên nắm cửa vài giây, rồi gõ nhẹ trước khi đẩy vào.
Phòng làm việc ở đây khác hẳn không gian chật chội của nhà cô, chỉ có một chiếc bàn lớn ở giữa và hai tủ hồ sơ, không gian rộng rãi, thoáng đãng.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh lập tức tối lại, lộ rõ vẻ nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô. Anh tháo kính xuống, ánh nhìn như xuyên thấu qua cơ thể cô:
“Tắm xong rồi à?”
Tống Duy gật đầu, tay phải nắm chặt lấy vạt váy:
“Xong rồi, còn anh thì sao?”
“Chỉ còn một chút nữa thôi.”
“Vậy… em quay về đợi anh.”
Khóe môi anh cong lên một nụ cười, giọng khàn khàn:
“Không cần, em qua đây.”
Không còn cách nào, cô đành bước vào. Mỗi bước chân đều trở nên nặng nề dưới ánh nhìn rực lửa, đầy khát vọng của anh.
Khi cô vừa đến gần, chưa kịp đứng vững đã bị anh kéo vào lòng. Tống Duy khẽ “a” lên một tiếng.
Chữ “a” chưa kịp thốt ra hết, đã bị anh nuốt trọn bằng một nụ hôn.
Nhưng anh không vội vàng, chỉ khẽ chạm môi hai lần rồi rời đi. Ánh mắt anh rơi xuống vùng cổ áo cô, chăm chú đến nỗi như muốn khắc ghi mọi chi tiết.
“Không phải em nói không mặc sao?”
Mặt Tống Duy đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
“Em có nói không mặc đâu?”
Người đàn ông mỉm cười cưng chiều, bàn tay lớn lướt nhẹ trên lớp lụa đen, dừng lại, rồi nói với nụ cười lấp lửng:
“Thật sự không mặc?”
Trước đó, nghĩ rằng sẽ ở trong phòng tối, cô đã lười không mặc nội y. Tống Duy giật tay anh ra, mặt đỏ đến mang tai:
“Đừng quá đáng, anh vẫn đang trong thời gian thử việc đấy!”
Trần Quất Bạch mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, chuyển động nhẹ nhàng, từ từ thay đổi tư thế của cô từ ngồi nghiêng thành ngồi đối diện. Đôi mắt anh chứa đầy sự dịu dàng lan tỏa:
“Vậy xin quản lý Tống nương tay.”