Cuối tháng Tám, Tống Duy cùng Đổng Duệ Thành và Diệu Huyền lên đường đến thủ đô.
Quỹ Hồng Dương đã sắp xếp chỗ ở trước cho nhóm của họ. Chi phí sinh hoạt ở đây rất cao, nên đồng nghiệp từ Nam An chuyển đến đều được bố trí ở một khu căn hộ gần ga tàu điện ngầm thuận tiện đi làm. Tống Duy và Trần Quất Bạch cũng ở cùng khu, nhưng khác biệt ở chỗ hai người họ được sắp riêng một căn hộ.
Trần Quất Bạch đã ở căn hộ này trong hai tháng qua mỗi lần anh lên thủ đô. Khi Tống Duy mở cửa, cô hơi bất ngờ – chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ thông thường, so với ngôi nhà ở Nam An thì nhỏ hơn rất nhiều. Cô thầm nghĩ, thật sự làm khó Tổng giám đốc Trần rồi.
Kéo vali vào phòng ngủ, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Nhân tiện, cô tranh thủ trời còn nắng để giặt chăn ga, dọn dẹp nhà cửa.
Điểm duy nhất mà cô thấy tiện lợi ở căn hộ nhỏ này chính là việc vệ sinh đơn giản hơn.
Lau nhà xong, Tống Duy ra ban công rửa cây lau. Nhìn lại phòng khách có phần trống trải, trong lòng cô dâng lên cảm giác trống vắng.
Lần này lên thủ đô làm việc dự kiến rất bận rộn, hơn nữa sau này họ cũng sẽ quay về Nam An, nên cô không mang theo Tuyết Hoa. Con mèo được gửi sang nhà Tống Cao Dật chăm sóc.
Chỉ mới nửa ngày, cô đã thấy nhớ Tuyết Hoa đến không chịu được.
Cô lấy điện thoại nhắn tin dặn dò Tống Cao Dật những điều cần chú ý, dù những lời này đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần.
Tủ lạnh trong căn hộ mới chỉ vừa được cắm điện. Tống Duy tranh thủ đặt hàng các loại rau củ, hoa quả, đồ uống qua mạng. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô nhắn tin hỏi:
[Tối nay anh có về ăn cơm không?]
Trần Quất Bạch trả lời bằng một địa chỉ:
[Em đến đây.]
Nhìn địa chỉ, Tống Duy nhận ra đó là một câu lạc bộ cao cấp. Cô đoán tối nay anh có buổi gặp gỡ với khách hàng hoặc đối tác quan trọng. Sau đó, cô vào phòng trang điểm và thay đồ.
Đúng 6 giờ 30, cô đến nơi. Trần Quất Bạch ra cửa đón cô, đồng thời dặn dò:
“Tối nay ăn tối cùng Tổng giám đốc Quỹ Hồng Dương, Giám đốc kinh doanh Lý tổng, và một khách hàng lớn mà chúng ta vừa tiếp cận. Khách hàng này thuộc ngành thiết bị y tế, đây là buổi gặp đầu tiên với họ. Chúng ta cần để lại ấn tượng tốt.”
Tống Duy gật đầu:
“Hôm nay em là ai?”
“Giám đốc sản phẩm của Quang Niên.”
“Em hiểu rồi.”
“Khách hàng đến từ công ty nào?”
“Thiên Vũ.”
Tống Duy nhanh chóng nhớ lại. Trước đây, khi thực hiện kế hoạch Dẫn Đầu, cô đã nghiên cứu và phân tích thị trường thiết bị y tế. Ở khu vực Nam Thành, Trường Nham là một ông lớn; còn ở khu vực phía Bắc, Thiên Vũ là người dẫn đầu, đặc biệt là trong lĩnh vực thiết bị phẫu thuật ngoại khoa. Công ty này chiếm tới 70% thị phần, bao gồm cả sản phẩm tự sản xuất lẫn đại lý cho các nhà sản xuất nước ngoài. Đây là một ông lớn trong ngành.
“Căng thẳng không?”
Tống Duy mím môi cười:
“Có anh ở đây, em không căng thẳng.”
Trần Quất Bạch cũng cười:
“Vậy đi thôi.”
Không khí của buổi tiệc xã giao có thể nhẹ nhàng hay nghiêm túc tùy vào đối tượng và mục đích. Nhưng ngay khi bước vào phòng tiệc, Tống Duy lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tống Duy nói không căng thẳng, nhưng làm sao có thể không căng thẳng? Khách hàng không phải người dễ đối phó, Quỹ Hồng Dương cũng không kém phần phức tạp. Người đàn ông ngồi ở vị trí chính, nhìn qua chỉ tầm hơn 30 tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén như dao, khiến người khác không khỏi run rẩy.
Trước đây, gặp ánh mắt như vậy, cô đã cúi đầu ngay lập tức. Nhưng giờ thì không. Cô thẳng lưng, bình tĩnh đón nhận ánh nhìn ấy, đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn.
Trần Quất Bạch giới thiệu:
“Kỷ tổng, Trương tổng, đây là Giám đốc sản phẩm của Quang Niên, Tống Duy.”
Người ngồi giữa hẳn là Kỷ Phục Tây, Tổng giám đốc Quỹ Hồng Dương. Người đàn ông lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh là Trương tổng, chủ tịch Thiên Vũ. Còn có cả Lý tổng, người đã gặp trước đó, và Lăng Diệu Trị cũng có mặt.
Tống Duy gật đầu chào:
“Kỷ tổng, Trương tổng, rất hân hạnh.”
Kỷ Phục Tây không đáp, chỉ liếc mắt đánh giá cô. Trương tổng mỉm cười:
“Sao lãnh đạo Quang Niên trẻ tuổi thế này nhỉ?”
Lăng Diệu Trị cười theo:
“Trương tổng, đừng coi thường người trẻ. Họ có năng lực, nhiệt huyết, và ý tưởng sáng tạo. Chính họ là nguồn máu mới của xã hội.”
“Điều đó thì đúng.”
Buổi gặp mặt hôm nay không chỉ đơn thuần là một bữa tiệc xã giao. Trương tổng, dù vẻ ngoài thân thiện, nhưng trọng tâm vẫn nằm ở công việc. Vừa ngồi xuống, ông đã hỏi thẳng:
“Quang Niên mới đặt chân đến thị trường thủ đô, vẫn là một tân binh. Giám đốc Tống có suy nghĩ gì về điều này?”
Tống Duy không ngờ vừa vào đã nhận được một câu hỏi lớn như vậy. Giờ phút này, cô đại diện không chỉ bản thân, mà còn cả năng lực của Quang Niên. Nếu trả lời không tốt, rất có thể cơ hội hợp tác sẽ tan biến. Trái tim cô đập mạnh, như muốn vọt lên cổ họng.
Cô liếc nhanh sang bên, bắt gặp ánh mắt của Trần Quất Bạch. Từ ánh mắt anh, cô như nhận được một luồng tự tin. Siết nhẹ tay, cô quay về đối diện với hai người ngồi ở vị trí chính, mỉm cười đáp:
“Quang Niên là một tân binh, nhưng tân binh có tương lai rộng mở. Riêng tôi thì không còn xa lạ với thủ đô. Chỉ không biết liệu tôi có còn theo kịp xu thế hiện tại hay không.”
Trương tổng quả nhiên tò mò, cười hỏi:
“Ồ, vậy sao?”
“Trước đây, tôi học đại học ở đây. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc tại công ty A, sau đó mới có cơ hội gia nhập Quang Niên.” Cô giải thích ngắn gọn, không đi sâu, rồi tiếp tục trả lời câu hỏi:
“Gần đây, Quang Niên đã thực hiện dự án dẫn đầu tại Nam Thành, hợp tác với Trường Nham. Sản phẩm dự kiến tháng sau sẽ triển khai tại các bệnh viện lớn. Theo dữ liệu hiện tại, phản hồi thị trường khá khả quan. Trương tổng, dự án Dẫn Đầu là bước thử nghiệm nhỏ của Quang Niên trong lĩnh vực y tế. Chúng tôi mong muốn hợp tác với Thiên Vũ để có thể tiến xa hơn.”
Cô hít thở sâu hai lần, giữ giọng nói bình tĩnh:
“Sản phẩm chính của Dự án Dẫn Đầu là thiết bị hình ảnh y khoa, tích hợp công nghệ thực tế hỗn hợp để chồng hình MRI, CT scan và hình ảnh siêu âm 3D. Hiệu quả của công nghệ này rất tốt. Trong lĩnh vực hình ảnh y khoa, chúng tôi có kinh nghiệm phong phú. Trong phẫu thuật, từ trước, trong và sau khi mổ, yêu cầu về dữ liệu bệnh nhân rất cao. Công nghệ MR tích hợp giúp thực hiện điều này một cách nhanh chóng và chính xác.”
“Bên cạnh đó, thiết bị kính thực tế hỗn hợp chính xác hơn giúp bác sĩ theo dõi tình trạng bệnh nhân theo thời gian thực, hỗ trợ họ đưa ra các quyết định chính xác. Thời đại đang thay đổi, cả trong nước và quốc tế đều có những bước tiến mới. Ứng dụng công nghệ thực tế ảo trong y tế đã trở thành xu thế. Thủ đô là thành phố tiên phong, và theo tôi biết, một số cơ sở y tế tại đây đã bắt đầu triển khai.”
“Nhưng thật đáng tiếc, do công nghệ chưa đủ phát triển, các nhà sản xuất trong nước có thể ứng dụng công nghệ này vào phòng mổ vẫn rất ít. Phần lớn các sản phẩm đáng tin cậy đều đến từ nước ngoài. Tất nhiên, hiện tại cũng có một số công ty đang thúc đẩy AI và công nghệ thực tế ảo, như An Gia Khoa Học Kỹ Thuật tại Thẩm Thành, với hệ thống lâm sàng mạch vành tim rất xuất sắc.”
“Thị trường một mặt khao khát thay đổi, nhưng mặt khác lại thận trọng, không dám phá bỏ truyền thống. Con đường đổi mới không hề dễ đi.” Tống Duy mỉm cười, nhẹ nhàng kết luận:
“Trương tổng, tôi tin rằng mục tiêu hôm nay của chúng ta đều giống nhau. Chúng ta đều muốn tạo ra điều gì đó để thị trường tin tưởng và phổ biến, để làm ra sản phẩm của chính chúng ta.”