Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 161

Tống Duy nói ngay:

“Để em chọn cho anh.”

Cô mất nửa giờ để chọn xong ba bộ váy cưới cho mình và hai bộ vest cho Trần Quất Bạch. Sau đó, cô đi trang điểm và làm tóc, rồi thay bộ váy đầu tiên – một chiếc váy cưới kiểu Tây.

Tống Duy có dáng người rất đẹp, nhưng chiếc váy cưới tiêu chuẩn mặc lên vẫn hơi rộng. Nhân viên bán hàng phải dùng kẹp để bóp phần eo lại cho vừa vặn.

Tấm rèm điện hình cung từ từ mở ra, như cảnh trong các bộ phim mộng mơ. Trần Quất Bạch cũng đã thay một bộ vest, đứng ngay trước mặt cô.

Nhưng rõ ràng không kịch tính như trên phim. Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng anh không khóc, chỉ mỉm cười nhè nhẹ.

Tống Duy nhìn anh vài giây, sau đó quay sang hỏi Chúc Thanh Phỉ:

“Sao hả?”

Chúc Thanh Phỉ đáp:

“Rất đẹp, 99 điểm.”

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cũng không ngừng khen ngợi. Tống Duy quay trước gương vài vòng, cô cũng rất hài lòng.

“Đổi sang bộ tiếp theo đi.”

Bộ tiếp theo là Tú Hòa phục, được chế tác rất tinh xảo. Nhân viên còn đội lên cho cô một chiếc mũ phượng.

Hiệu quả cũng rất tuyệt vời.

Bộ thứ ba là váy tiếp khách, một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm. Trên phần ngực là họa tiết thêu ép vàng, kèm theo dây vai lệch vai, toát lên vẻ thanh lịch và sang trọng.

Chúc Thanh Phỉ không ngừng trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt như thể muốn mình cũng lập tức được kết hôn.

Tống Duy cười:

“Được rồi, cứ vậy nhé.”

Nhân viên bán hàng nói:

“Tống tiểu thư, chị có thể thử thêm vài bộ nữa.”

“Không cần đâu, giúp tôi thay bộ này ra nhé.”

Người đàn ông vẫn im lặng nhìn cô thử ba bộ đồ, lúc này bước đến gần, giọng anh trầm ấm, dịu dàng:

“Để anh giúp em thay.”

Rèm được kéo lại, anh đứng sau lưng cô nhưng không động tay ngay.

Tống Duy đợi hơn chục giây mới quay đầu lại. Cô xoay người, lập tức chìm vào ánh mắt sâu thẳm như đại dương đang cuộn trào của anh. Không còn sự kìm chế, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn đầy dịu dàng.

Bên ngoài vẫn có người, nên nụ hôn này ngắn ngủi nhưng ngập tràn tình cảm.

Khi buông ra, Tống Duy cười khẽ, giọng thì thầm:

“Em còn tưởng anh không có cảm xúc gì cơ.”

Người vợ mặc váy cưới đứng trước mặt anh, làm sao anh có thể không có cảm xúc? Đây chính là khoảnh khắc rực rỡ nhất trong đời.

Trần Quất Bạch nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi vết son môi nhòe sau nụ hôn, giọng khàn khàn nói:

“Rất đẹp.”

Tống Duy mỉm cười:

“Anh cũng rất đẹp trai, đẹp trai nhất thế giới.”

“Vợ ơi, cảm ơn em.”

Cô không rõ lời cảm ơn ấy ám chỉ điều gì, nhưng cô cũng có thể đoán được. Tống Duy bước tới ôm anh:

“Không cần cảm ơn đâu. Nhưng bây giờ anh phải giúp em cởi váy ra, không thì người ta sẽ nghi ngờ chúng ta đang làm gì mất.”

Nhân viên tiệm váy cưới rất thành thạo trong việc buộc dây. Anh nhẹ nhàng kéo hai cái, rồi theo các nút buộc, nhanh chóng tháo váy ra.

Khi bước ra ngoài, Chúc Thanh Phỉ lập tức nhìn chằm chằm vào môi cô. Tống Duy nghĩ thầm: Xong rồi, lần này cô ấy có chuyện để trêu mình đây.

Một ngày thử váy cưới hoàn tất, Tống Duy khá hài lòng với cả dịch vụ trang điểm của tiệm. Cô đặt luôn gói dịch vụ, thống nhất để chi nhánh ở Nam An tiếp tục phụ trách khi đến ngày cưới.

Cuối cùng khi Tống Duy trả tiền đặt cọc, Chúc Thanh Phỉ vừa nghe thấy con số đã há hốc mồm. Ngay cả Tống Duy cũng ngạc nhiên, nhưng Trần Quất Bạch đã nhanh chóng quét mã thanh toán, nên cô cũng không ngăn lại. Dù sao, cả đời chỉ cưới một lần, để anh chi một khoản lớn cũng là điều hợp lý.

Việc lớn đầu tiên trong hành trình chuẩn bị lễ cưới đã hoàn thành.

Tiếp theo là chụp ảnh cưới.

Cô không muốn tổ chức lễ cưới quá cầu kỳ, nhưng trong lễ cưới phải có một đoạn VCR để chiếu.

Sau vài ngày suy nghĩ, Tống Duy quyết định bỏ qua kiểu chụp ảnh cưới truyền thống và muốn cùng Trần Quất Bạch quay một bộ phim tài liệu về họ.

Lên mạng tìm kiếm, cô thấy rất nhiều dịch vụ như vậy. Sau một đêm chọn lọc, cô tìm được một studio có nhiều đánh giá tốt và các mẫu sản phẩm ấn tượng. Tất nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.

Vì không thể đi xa, cuối tuần họ chỉ đến một khu nghỉ dưỡng gần thủ đô. Đó là một ngọn núi nhỏ với phong cảnh yên bình, thời tiết ủng hộ, buổi sáng mây mù trên lưng chừng núi đẹp mê hồn, buổi chiều hoàng hôn tựa như một bức tranh thơ mộng.

Không cần phải tạo dáng cầu kỳ, nhiếp ảnh gia sẽ bắt trọn những khoảnh khắc tự nhiên khi họ ăn uống, đi dạo, ngắm cảnh, ôm ấp, hay hôn nhau.

Chuyến đi hai ngày không chỉ để quay phim mà còn như một kỳ nghỉ. Trần Quất Bạch rất hợp tác, Tống Duy cũng cảm thấy thoải mái, giống như họ đã tận hưởng một kỳ nghỉ ngắn.

Bộ phim tài liệu được hoàn thành. Tối hôm về đến nhà, Tống Duy nằm bò trên giường, gạch đi một mục trong danh sách chuẩn bị.

Danh sách cô tìm thấy trên mạng rất chi tiết, mọi việc lớn nhỏ đều được liệt kê.

Ba món vàng, khách sạn, và các hạng mục khác đều do Trần Quất Bạch chuẩn bị. Cô tiếp tục gạch đi những việc đã hoàn thành. Chỉ còn bốn tuần đến ngày cưới, giờ cần xác nhận danh sách khách mời và quà tặng cho khách.

Khi Trần Quất Bạch tắm xong bước ra, Tống Duy ngẩng đầu hỏi:

“Quà cưới công ty tổ chức lo luôn đúng không?”

“Lo hết.”

Tống Duy kẻ một đường ngang qua mục “Quà cưới”, rồi hỏi tiếp:

“Danh sách khách bên bố mẹ đưa anh chưa?”

“Đưa rồi. Họ liệt kê cả họ hàng và bạn bè đồng nghiệp, tổng cộng khoảng 120 người.”

Tống Duy giật mình:

“Nhiều thế à?”

“Cũng bình thường, 12 bàn thôi.”

“Còn bên nhà anh thì sao?”

Trần Quất Bạch đặt khăn lau tóc xuống, ngồi xuống cạnh cô:

“Bên anh họ hàng không nhiều, bạn bè của bố và cô cũng ít, khoảng 4 bàn là đủ.”

“Vậy tổng cộng là 16 bàn.” Tống Duy cắn đầu bút, nghĩ ngợi:

“Vậy chúng ta phải mời bao nhiêu?”

“Em liệt kê trước đi.”

Tống Duy lập tức thấy khó khăn, nhíu mày nhìn anh:

“Em lần đầu kết hôn, không biết nên mời ai, không nên mời ai.”

Trần Quất Bạch bật cười:

“Anh cũng lần đầu cưới, giờ làm sao đây?”

“Nhưng mấy năm nay em đi không ít đám cưới, từ tiệc đính hôn, đám cưới, đến tiệc đầy tháng. Anh nói xem, em có nên mời lại họ không?”

“Xem bây giờ em còn liên lạc với họ không, quan hệ ra sao. Nếu không còn liên lạc thì thôi.”

Tống Duy nheo mắt nhìn anh:

“Thế thì không được. Anh biết tiền mừng ở thủ đô cao thế nào không? Không thể không lấy lại khoản đó.”

Trần Quất Bạch mỉm cười:

“Được, vậy thì mời.”

“Để em xem lại lịch sử trò chuyện, anh giúp em ghi lại nhé.” Tống Duy ngồi dậy, lấy điện thoại ra tìm. Trần Quất Bạch cầm lấy máy tính bảng, màn hình hiện lên danh sách chuẩn bị cưới lộn xộn của cô. Anh nhìn lướt qua, khóe môi vẫn giữ nụ cười, sau đó mở trang mới.

Tống Duy vừa tìm vừa nói:

“Lần gần nhất là hai tháng trước, trong phòng ban có một cô gái kết hôn, em mừng 1.000 tệ. Cô ấy tên Cổ Mạn, anh ghi đi, 1.000.”

Trần Quất Bạch ngoan ngoãn ghi lại:

“Cổ Mạn – 1.000.”

“Còn đám đầy tháng hồi tháng Tám của con trai anh họ bên nhà bác. Hôm đó em nhờ mẹ gửi quà, chỉ mừng 500 tệ. Cái này chắc để bên mẹ em lo, thôi khỏi tính.”
Bình Luận (0)
Comment