Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 163

Hôm sau, hai mẹ con cùng đến một trung tâm spa không xa nhà. Trung tâm này có đầy đủ các dịch vụ với quy trình chăm sóc trọn gói từ A đến Z.

Hai mẹ con dành cả ngày tại đây, trải nghiệm tất cả các dịch vụ từ làm đẹp, chăm sóc cơ thể, massage, đến làm móng.

Khi ra về, Tống Duy hỏi Dương Nghênh Thu:

“Lần sau có muốn đi nữa không?”

Người phụ nữ ở ghế phụ, vừa trải qua thời kỳ mãn kinh và những đau đớn vì bệnh ung thư, im lặng một lúc, sau đó đáp:

“Có thể đi.”

“Đúng không, sống hơn nửa đời người rồi, cái gì đáng hưởng thì phải hưởng.” Tống Duy rút từ túi xách ra một chiếc thẻ, đưa cho mẹ:

“Con đã làm thẻ năm cho mẹ rồi. Lần sau con không có ở đây, mẹ đi với bố nhé.”

Dương Nghênh Thu không khách sáo, nhận lấy tấm thẻ, nhưng nói:

“Mẹ tự đi, không cần ông ấy đi cùng.”

Tống Duy quay đầu nhìn mẹ, nở nụ cười:

“Được, mẹ tự đi.”

Hơn 10 giờ tối, trước khi đi ngủ, Trần Quất Bạch gọi điện cho cô. Tống Duy chủ động mở video để khoe thành quả của mình.

Đầu tiên là bộ móng tay, cô giơ hai tay trước camera:

“Đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

“Cô gái làm móng cho em bảo rằng các cô dâu kết hôn đều làm kiểu này.” Bộ móng được nối dài, sơn màu hồng ánh vàng cổ điển, rất thanh lịch và sang trọng. Tống Duy tựa đầu vào giường, nhưng lại hơi phiền não:

“Em ít khi làm móng dài thế này, gõ phím không tiện, cầm đồ cũng khó. Vừa nãy vào nhà vệ sinh, em còn không ấn nổi nút xả nước.”

Người đàn ông trong video bật cười, Tống Duy cũng thấy buồn cười theo:

“Nếu em muốn đi làm lại chắc phải tháo bộ móng này ra, không thì không dùng được máy tính.”

Trần Quất Bạch nói:

“Có lẽ cần một thời gian để quen.”

“Ừ.” Tống Duy tiếp tục khoe:

“Anh có thấy em có gì khác không?”

Trần Quất Bạch nhìn kỹ gương mặt phóng to của cô trên màn hình. Dù không thấy có điểm nào khác biệt, nhưng anh vẫn khen:

“Trông xinh hơn, trắng trẻo hồng hào.”

Người phụ nữ hất mày tự hào:

“Chứ sao! Hôm nay em mất hẳn hai tiếng để họ rửa mặt, đắp mặt nạ cho đấy.”

Thực ra, ngoài việc chăm sóc da, cô còn làm rất nhiều thứ khác, như triệt lông tay, lông chân, và cả… vùng nhạy cảm.

Ban đầu cô hơi ngại, nhưng đã đến đây rồi, lại được nhân viên khuyên nhiệt tình, nên cô cắn răng làm luôn.

Trần Quất Bạch cười:

“Vất vả cho em rồi.”

Tống Duy kiêu ngạo ngẩng cằm:

“Quá vất vả! Vì cưới anh mà em đã hiến dâng lần đầu tiên trong đời.”

Anh không hiểu cô nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Cảm ơn vợ.”

“Hừ. Mai anh về đúng không?”

“Ừ.”

“Ban đầu em định giúp cô chuẩn bị, nhưng mẹ không cho. Vậy anh với mọi người tự lo nhé, cần gì thì bảo tụi em.”

“Không cần em làm gì cả. Em chỉ cần đợi anh đến đón là được.”

Tống Duy khẽ cười, chui vào chăn, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Chồng ơi, em nhớ anh một chút.”

Anh đáp:

“Anh cũng nhớ em.”

“Mai em ra sân bay đón anh nhé?”

“Không được đâu, mẹ biết sẽ mắng em đấy.”

“Không đâu, mẹ thương em, không nỡ mắng.”

Trần Quất Bạch kiên nhẫn dỗ:

“Còn bốn ngày nữa thôi, đợi thêm chút nhé.”

Tống Duy bĩu môi:

“Được rồi. Nhưng sáng hôm đó anh phải đến sớm đó.”

“Ừ.” Trần Quất Bạch dịu dàng nói:

“Ngủ sớm đi nhé. Anh cúp máy nhé?”

“Không đâu, cứ để vậy đi. Anh làm việc của anh, em không làm phiền.”

“Vậy anh làm nốt chút công việc.”

Trần Quất Bạch để điện thoại trước mặt, rồi lấy laptop ra làm việc.

Hơn mười phút sau, anh nhìn lại thì thấy cô đã ngủ gục, đầu hơi cúi, đôi môi hơi chu lên. Gương mặt lúc ngủ không hẳn là ngọt ngào, nhưng lại rất đáng yêu. Anh nhìn một lát, mỉm cười, không tắt máy mà tiếp tục làm việc.

Ngày 26 tháng Chạp – ngày cưới.

Tống Duy vẫn còn trong giấc mộng thì bị gọi dậy. Cô nhắm mắt mò điện thoại, bấm lung tung cho sáng màn hình, liếc thấy giờ rồi thở dài uể oải:

“Mẹ ơi… mới 5 giờ thôi, gà còn chưa gáy mà.”

Dương Nghênh Thu không nhân nhượng, kéo thẳng rèm cửa:

“Lát nữa người ta đến trang điểm cho con rồi, dậy đi rửa mặt chuẩn bị.”

“Á…” Tống Duy kéo chăn trùm kín đầu:

“Không cưới nữa, không cưới nữa, không cưới nữa.”

“Con bé này.” Dương Nghênh Thu giật chăn ra:

“Dậy mau, mẹ còn phải thay ga giường nữa.”

“Dậy sớm tàn đời mà…”

“Mau lên, đừng lắm lời.”

Cuối cùng, dưới sự thúc ép của mẹ, Tống Duy kéo lê cơ thể thiếu sức sống ra khỏi giường.

Chuyên viên trang điểm đến lúc 6 giờ. Họ bắt đầu bằng việc thay váy cưới cho cô, sau đó cô ngồi xuống ghế, vừa mơ màng gật gù vừa để họ trang điểm.

Hơn 7 giờ, lớp trang điểm gần xong, họ chuyển sang làm tóc.

Chúc Thanh Phỉ cũng đến vào lúc này.

Hôn lễ được tổ chức đơn giản, cô không có đội phù dâu rầm rộ, bên nhà gái chỉ có mỗi Chúc Thanh Phỉ làm bạn đồng hành. Bên nhà trai cũng chỉ có một mình Sở Kỳ.

Tống Duy hỏi Trần Quất Bạch:

“Nếu đến lúc đó có nhiều người mời rượu, hai người có chống đỡ nổi không?”

“Không sao, mọi người đều biết giữ chừng mực.”

“Chưa chắc đâu. Có khi họ đang nhắm đến ngày hôm đó để chuốc say anh đấy.”

Anh không hề lo lắng:

“Yên tâm, anh không say được đâu.”

Tống Duy cũng mặc kệ, để anh tự xoay xở.

Chúc Thanh Phỉ kéo ghế ngồi bên cạnh, Tống Duy không nhúc nhích được, chỉ liếc mắt sang nhìn, thấy cô ấy đang lộ vẻ ngưỡng mộ, liền trêu:

“Có phải đang mong Tổng giám đốc Sở của cậu cầu hôn ngay không?”

Chúc Thanh Phỉ liếc lại:

“Đừng nói linh tinh, còn lâu.”

“Còn lâu hay không thì tự cậu biết. Nếu muộn quá, có khi tôi không làm phù dâu cho cậu được, nhưng con trai hoặc con gái tôi có thể làm hoa đồng cho cậu đấy.”

“Vậy thì cậu sinh nhanh đi. Tôi đợi bé lớn rồi cưới.”

“Câu này mà nói ra à? Tôi không sinh là cậu không cưới nữa sao? Tôi không tin đâu.”

Cô gái đang yêu chỉ mím môi, không trả lời.

Quy trình hôn lễ được chuẩn bị xong, chỉ chờ nhà trai đến rước dâu.

Họ không sắp xếp các nghi thức chặn cửa hay gây khó dễ. Trần Quất Bạch đến đón dâu, chỉ cần làm lễ bái cha mẹ rồi rời đi.

Mọi thứ đều là đi theo trình tự. Vì phải dậy sớm quá mệt, Tống Duy nghĩ mình sẽ không có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trần Quất Bạch bước vào với bó hoa trên tay, cô không kiềm được, mắt đã đỏ hoe.

Khi dâng trà cho Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật, nước mắt cô rơi không kìm được.

Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc: cha mẹ đều khỏe mạnh, bên cạnh là người sẽ đi cùng cô đến cuối đời, trong phòng đầy ắp người thân và bạn bè. Khoảnh khắc này, trên thế giới không ai hạnh phúc hơn cô cả.
Bình Luận (0)
Comment