Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 54

Ngăn tủ âm tường giờ không còn băng vệ sinh nữa, thay vào đó là dao cạo râu của anh. Anh lại nói một tiếng cảm ơn.
Khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tống Duy nhắn tin cho Chúc Thanh Phỉ: 【Tớ thấy hơi căng thẳng.】
Thật ra tối qua cô cũng hơi căng thẳng, nhưng vì đi ngủ sớm nên không nhận ra.
Tối nay lại phải giả vờ ngủ? Không lẽ cứ giả vờ ngủ cả đời?
Cô đã nhìn thấy ánh mắt anh khi nãy, cả sự biến đổi trong ánh nhìn, nhưng chưa kịp phản ứng.
Liệu anh có… hành động ép buộc không? Chưa từng yêu đương… nhưng có khi nào… Tống Duy lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không phù hợp.
Nhưng người đàn ông kìm nén quá lâu có thể mất kiểm soát không?
Nếu anh thực sự lao vào, cô có từ chối được không?
Trong lúc suy nghĩ mông lung, Chúc Thanh Phỉ nhắn lại: 【Sao thế, Trần tổng hôn cậu rồi à?】
Tống Duy: 【Không có.】
Tống Duy: 【Anh ấy đang ở nhà tớ.】
Chúc Thanh Phỉ: 【Wow~ hiểu rồi~】
Chúc Thanh Phỉ: 【Không muốn có con thì nhớ dùng biện pháp nhé.】
Mặt Tống Duy lập tức đỏ bừng, ném điện thoại sang một bên. Gì mà linh tinh thế chứ!
Tiếng nước ngừng chảy, ánh mắt cô không tự chủ mà dõi theo.
Cửa mở ra, ngay sau đó, Tống Duy vội che mắt: “Sao anh không mặc quần áo!!”
Chỉ một thoáng nhìn, hình ảnh đó cứ lặp lại trong đầu cô.
Mái tóc ướt sũng, bờ vai rộng, vòng eo thon, những giọt nước còn đọng trên ngực, và không thể đếm hết số múi cơ bụng…
Cô cảm thấy mình sắp phát điên.
Trong thời đại video ngắn, Tống Duy từng làm trong lĩnh vực sản phẩm Internet, nên không thiếu những video về hình thể nam giới xuất hiện trên bảng tin của cô. Chỉ cần dừng lại xem, trang chủ sẽ toàn những nội dung tương tự.
Bây giờ, cảnh tượng “hấp dẫn” này đang diễn ra ngay trước mắt, cô nghi ngờ liệu anh có cố tình không!
Thế nhưng, giọng anh lại hoàn toàn tự nhiên: “Hơi nóng, lát nữa mặc.”
“Trời không lạnh, sao lại nóng…”
Trần Quất Bạch bất lực giải thích: “Em tắm nước quá nóng, anh chỉnh mãi vẫn không được.” Tối qua cũng vậy.
“…” Cô nhớ ra, vòi hoa sen của cô quả thực có vấn đề.
“Máy sấy tóc ở đâu?”
“Trên tủ treo trong nhà vệ sinh.”
Anh lại bước vào trong để sấy tóc, Tống Duy không dám nhìn nữa, tựa vào đầu giường, kéo chăn kín người, tiếp tục xem máy tính bảng.
Năm, sáu phút sau, anh quay lại, lần này đã mặc quần áo.
Tuyết Hoa nhảy xuống giường, cọ cọ vào chân anh. Anh cúi người bế nó lên, ngồi xuống bên cạnh giường: “Em đang xem gì thế?”
“Tìm tài liệu, xem sản phẩm cạnh tranh.”
“Dự án Giáo dục Hạnh phúc?”
“Ừ.”
Thời gian gần đây, Trần Quất Bạch bận rộn nên không tìm hiểu nhiều về dự án này. Anh hỏi: “Anh nghe Tô Cống nói, đây là tài nguyên em mang về?”
“Không hẳn vậy, chỉ là tình cờ thôi, đúng lúc sếp cũ của em ra ngoài khởi nghiệp.”
“Không phải sếp cũ nào ra ngoài làm riêng cũng sẽ đưa dự án cho cấp dưới, không ai làm ăn lỗ vốn cả.”
Tống Duy hiểu ngay, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Vậy chứng tỏ em rất giỏi?”
“Ừ.” Anh đáp thẳng thắn. “Công ty đã vận hành mấy năm, cần có sự thay đổi, không thể mãi duy trì tư duy của một công ty nhỏ. Em đến rất đúng lúc.”

Tống Duy mỉm cười, câu nói này khiến cô rất hài lòng.
“Dự án kết thúc, anh sẽ thưởng cho em một khoản.”
“Thật không?” Đôi mắt cô sáng bừng, lập tức ngồi thẳng dậy, đây đúng là bất ngờ!
“Thật. Đây là cơ chế khen thưởng của Quang Niên, nhưng khoản thưởng không lớn.”
“Không sao, có là tốt rồi.”
Một lúc sau, anh vẫn chưa rời đi. Tống Duy thắc mắc: “Anh không phải nói có việc cần làm thêm sao?”
“Bố bảo mẹ khoảng 9 giờ mới xong việc, còn một lúc nữa.”
“Anh vào đi, trong đó có hai cái bàn, mẹ sẽ không ăn thịt anh đâu.”
Trần Quất Bạch không nói gì, cúi đầu vuốt ve Tuyết Hoa. Đôi môi anh mím chặt, thể hiện rõ điều anh nghĩ.
Tống Duy hiểu ra, bật cười. Anh sợ mẹ cô.
Thật thú vị.
Bỗng dưng, cô cảm thấy không còn căng thẳng nữa.
Tống Duy an ủi: “Thật ra hiệu trưởng Dương đúng là khá đáng sợ, nghiêm khắc, yêu cầu cao, lúc khó chịu có thể làm người khác chết khiếp. Nhưng bà không vô cớ gây sự, rất công bằng, không bảo thủ hay cố chấp đâu. Sau này anh sẽ hiểu.” Dĩ nhiên, Tống Cao Dật là một trường hợp ngoại lệ.
“Anh biết.” Trần Quất Bạch ngẩng lên nhìn cô: “Bố mẹ em trông rất hòa thuận.”
Nụ cười trên môi Tống Duy thoáng khựng lại, cô nhẹ nhàng đáp: “Chỉ mấy ngày nay thôi.”
“Hả?”
“Vì có anh ở đây.”
Anh không hiểu, nhưng Tống Duy cũng không định giải thích thêm: “Có dịp em sẽ kể cho anh.”
Tuyết Hoa bỗng kêu “meo” một tiếng, dùng anh như một bức tường leo núi.
Tống Duy thắc mắc: “Sao Tuyết Hoa lại bám anh thế nhỉ? Từ ngày đầu đến nhà em nó đã như vậy, anh đâu có cho nó ăn?”
Người đàn ông trầm ngâm giây lát, đáp: “Có lẽ là duyên phận.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tin nhắn của Chúc Thanh Phỉ trên điện thoại: 【Thế nào rồi? Còn căng thẳng không? Tiến triển đến đâu rồi?】
Tống Duy chợt nhớ ra chuyện cần hỏi, liền quay sang anh: “Khi nào anh rảnh?”
“Sao vậy?”
“Em muốn gặp bạn bè anh. Anh có nói với họ chuyện mình kết hôn chưa?”
“Sở Kỳ biết.”
“Vậy lúc nào anh rảnh thì em gặp Sở Tổng nhé? Với cả Thanh Phỉ, cô ấy luôn muốn ăn cơm cùng anh.”
“Không vấn đề, nhưng đợi sau khi bọn anh từ Thâm Thành về đã.”
Nói đến đây, Tống Duy mới nhớ ra, cô nghiêm túc nói: “Chúc mừng anh lại tiến thêm một bước. Những đêm thức khuya trước đó đều xứng đáng. Em nghe nói đây là cơ hội rất hiếm, nhưng khó khăn cũng lớn. Cố gắng nhé.”
Trần Quất Bạch ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Ánh mắt anh khiến Tống Duy cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô khẽ nghiêng đầu tránh đi: “Em nghe Giang Chấn Đông nói, em cũng có tìm hiểu qua về Trường Nham. Anh… anh đừng tự tạo áp lực quá…”
Người đàn ông cách cô một mét lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, anh nhẹ giọng nói, mang theo chút áy náy: “Anh nhớ lần thứ hai gặp em, em từng hỏi nếu bạn gái hay vợ cần anh dành thời gian bên cạnh thì anh sẽ làm thế nào. Hiện tại, anh không thể dành nhiều thời gian cho em. Anh rất xin lỗi.”
“Anh cũng không dám hứa hẹn gì, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để dành thêm thời gian cho gia đình, không để em phải thiệt thòi.”
Đôi tai Tống Duy đỏ ửng. Chuyện đó đã nói cách đây lâu như vậy rồi, anh vẫn nhớ rõ. Khi ấy cô chỉ thuận miệng nói, giờ bị anh nói lại một cách nghiêm túc thế này, cô thấy thật ngại ngùng.

Bình Luận (0)
Comment