Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 73

Tiếng “rầm” khẽ vang lên khi cánh cửa xe đóng lại, khiến đầu óc Tống Duy chợt hiện lên một dấu hỏi lớn: Anh ấy làm sao thế?

Thứ Sáu, Tống Duy không sắp xếp thêm công việc nào khác. Andy sẽ đến. Kể từ khi ký hợp đồng với Hạnh Phúc Giáo Dục Công Nghệ, mọi công việc trước giờ đều xử lý qua trực tuyến, nhưng hôm nay họ muốn đến gặp trực tiếp.
Hai giờ chiều, Tống Duy cùng Lăng Diệu Trị xuống tầng để đón khách.
Hai người đứng chờ trước cửa, khách còn chưa đến, bèn trò chuyện đôi chút để giết thời gian.
Dạo gần đây, Tống Duy có một số công việc phải báo cáo trực tiếp với Lăng Diệu Trị. Lúc này cô mới dần hiểu những gì mọi người nói về anh: Tuy bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng khi làm việc liên quan đến sản phẩm hay nghiệp vụ, anh còn chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai. Những chi tiết nhỏ nhặt mà Tống Duy không chú ý, anh đều nhắc nhở rất tỉ mỉ.
Cô thầm khâm phục người có năng lực, hơn nữa mối quan hệ cá nhân cũng khá thân thiết, nên giờ đây cô không còn giữ khoảng cách với anh như lúc đầu nữa. “Lăng tổng, lần hợp tác này với Hạnh Phúc Giáo Dục là dự án đầu tiên của họ, Andy rất xem trọng. Cảm ơn anh đã vất vả phụ trách đối tác.”
“Không có dự án lớn hay nhỏ, tất cả đều là công việc.” Lăng Diệu Trị mỉm cười, nói: “Chỗ này không có ai khác, đừng gọi tôi là Lăng tổng.”
Tống Duy mỉm cười: “Vậy sao được.”
Lăng Diệu Trị nhướn mày: “Sao? Em muốn tôi gọi em là bà chủ à?”
Tống Duy thoáng cứng người.
Lăng Diệu Trị không đùa nữa, cười bảo: “Mọi người đều gọi tôi là lão Lăng, em cứ gọi như Quất Bạch là được.”
Cô không dám đâu. Dù không tính đến quan hệ cấp trên cấp dưới, giữa họ vẫn còn khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm. Nghĩ một chút, Tống Duy gọi: “Anh Diệu.”
“Được, thế cũng được.” Lăng Diệu Trị cười sảng khoái, rồi tò mò hỏi: “Em ở cùng Quất Bạch thế nào? Cậu ấy là một người cuồng công việc chính hiệu, lại chẳng có chút kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Nếu có gì không làm tốt, em đừng bận tâm.”
“… Anh ấy đối xử với em rất tốt.”
“Quất Bạch tính tình không có gì để bàn. Bấy nhiêu năm cậu ấy cũng không dễ dàng, giờ kết hôn rồi là chuyện tốt, chúng tôi đều vui mừng.”
Tống Duy không biết phải nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Đang trò chuyện, xe của đoàn Andy đã đến, dừng ngay trước cổng.
Andy là người đầu tiên bước xuống, Lăng Diệu Trị lập tức đưa tay ra chào hỏi thân thiện: “Tôi là Lăng Diệu Trị, phó tổng của Quang Niên. Hoan nghênh các bạn.”
“Chào Lăng tổng.”
Sau màn chào hỏi, ánh mắt Andy nhìn về phía Tống Duy. Trong khoảnh khắc, Tống Duy thấy lòng mình ấm lên, bước tới, khẽ ôm lấy đối phương. “Chị Andy, đã lâu không gặp.”
Andy cũng xúc động, đáp lại cái ôm của cô. Tống Duy không phải là người xuất sắc nhất dưới trướng Andy, nhưng là người giống cô nhất. Năm ngoái khi phải cắt giảm nhân sự, Andy không đủ khả năng giữ lại cô, trong lòng vẫn luôn áy náy.
“Đã lâu không gặp, Duy Duy.”
Người đàn ông bước xuống từ ghế phụ đi đến bên cạnh, trước tiên bắt tay Lăng Diệu Trị, rồi cười nói: “Chị Andy, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn chuyện mà.”
Tống Duy đứng thẳng, nhìn thấy một đồng nghiệp cũ, cũng là cấp trên trước đây của cô – Hạ Minh.
Hạ Minh vào công ty muộn hơn cô nhưng rất tài giỏi, phong cách làm việc quyết đoán, luôn được Andy trọng dụng.
Hai người từng cùng làm việc dưới trướng Andy, thời gian tiếp xúc nhiều hơn người khác. Ban đầu, Tống Duy chỉ coi anh là một tiền bối đáng học hỏi, nhưng về sau, mọi thứ dần trở nên khác lạ…
Một tháng trước khi rời khỏi thủ đô, khi thông báo cắt giảm nhân sự còn chưa được công bố, Hạ Minh bất ngờ thổ lộ tình cảm với Tống Duy. Cô bối rối đến mức không biết phải phản ứng ra sao, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô đã khéo léo từ chối. Đối với cô, anh chỉ là một người đáng ngưỡng mộ và một đồng nghiệp đơn thuần.
Sau đó, cơn bão cắt giảm nhân sự ập đến, mọi người đều không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện tình cảm, sự việc ấy cũng bị gác lại. Khi danh sách cắt giảm được công bố, Hạ Minh đã từng lên tiếng bảo vệ cô trước mặt cấp trên, dù không có kết quả, nhưng Tống Duy vẫn ghi nhận lòng tốt của anh.
Sau khi hợp tác được xác định, hai người có trao đổi qua vài lần. Giờ đây gặp lại, Tống Duy niềm nở chào hỏi: “Hạ Minh, lâu rồi không gặp.”

Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Phải, cuối cùng cũng gặp lại.”
Sau đôi câu xã giao, cả nhóm tiến vào sảnh chính, nơi có khu trưng bày sản phẩm của Quang Niên. Đã có nhân viên phụ trách giới thiệu cho đoàn của Andy.
Tống Duy đi sau Lăng Diệu Trị, Hạ Minh bước sát bên cô. Sau khi nghe giới thiệu một lúc, anh quay sang nói chuyện với cô: “Tống Duy, anh thấy em thay đổi rồi.”
Tống Duy mỉm cười: “Thay đổi chỗ nào?”
“Không nói rõ được.”
Thực ra, rất dễ nhận ra sự thay đổi ấy. Ngày còn ở thủ đô, Tống Duy chỉ biết đến công việc, nói một cách tích cực thì là tận tụy, nhưng thực chất lại thiếu sức sống. Cô không giống như những cô gái khác biết cách chăm chút bản thân, có phần khép kín.
Nhưng nếu hiểu cô sâu hơn, sẽ thấy nụ cười nhẹ nhàng đôi lúc hiện lên trên khuôn mặt cô có sức hút như thế nào, và anh đã rất thích làm việc cùng cô.
Giờ đây, sự nhẹ nhàng ấy đã hiện rõ trên khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng, nụ cười ngọt ngào. Qua nụ cười ấy, dường như có thể thấy được sự hài lòng của cô với hiện tại.
Hạ Minh nghĩ rằng có lẽ môi trường làm việc thoải mái ở đây đã tạo nên sự thay đổi này. Anh hỏi: “Công việc sao rồi? Có mệt không?”
“Mệt, nhưng không mệt như trước đây.”
Hạ Minh ra hiệu về phía trước, cười nói: “Cẩn thận Chị Andy nghe thấy.”
“Anh chẳng lạ gì, lúc trước sự mệt mỏi không phải đến từ Chị Andy.”
Đúng vậy, làm việc tại một trong những công ty Internet hàng đầu ở thủ đô, cường độ công việc là điều không ai không biết. Hạ Minh thở dài: “Đôi lúc anh thật sự ghen tị với em.”
“Ghen tị gì?”
“Có đủ can đảm để quay về.”
Tống Duy cười nhẹ: “Anh giờ làm việc với Chị Andy không phải cũng rất tốt sao? Ít ra anh có nhiều động lực hơn.”
Hạ Minh lắc đầu, không nói thêm, chỉ chăm chú nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Tống Duy, em có muốn quay lại không?”
“Không quay lại nữa.” Cô cũng không thể quay lại, bởi hiện tại cô không còn là một mình.
Phía trước, phần giới thiệu gần xong, cả hai ngưng trò chuyện, cùng nhau theo đoàn lên tầng.
Chương trình tiếp theo là báo cáo tiến độ dự án và giới thiệu thiết bị ban đầu. Tống Duy tóm tắt trong một giờ, đội ngũ kỹ thuật tiếp tục phần trình bày, sau đó hai bên thảo luận phương án cải tiến. Cuộc thảo luận kéo dài cho đến tận giờ tan làm.
Buổi tối, nhóm họp mặt để dùng bữa, Tống Duy nhắn tin cho Trần Quất Bạch để thông báo tình hình, bảo anh cứ về trước. Không ngờ anh gọi thẳng đến, nói rằng muốn tham dự cùng.
Tống Duy đáp: “Lăng tổng cũng sẽ đi, nếu anh bận thì không cần đến đâu.”
Anh trả lời: “Không bận. Andy là cấp trên cũ của em, anh nên gặp mặt một lần.”
Lúc này, Tống Duy đã quay về văn phòng của mình. Nghe anh nói vậy, cô bật cười: “Andy là cấp trên cũ của em thì liên quan gì đến anh?”
“Sao lại không liên quan?”
Tống Duy không nói nên lời, chỉ đáp: “Tùy anh, muốn đến thì cứ đến.”

Buổi tối, bữa ăn không mang tính chất xã giao công việc. Tống Duy muốn tiếp đãi chu đáo nên đã đặc biệt chọn một nhà hàng nổi tiếng chuyên món đặc sản địa phương tại Nam An.

Bình Luận (0)
Comment